Độc Lộ

Chương 72: 72: Lên Đường





Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Mỗi một quyền nện xuống, mặt đất lại truyền đến những thanh âm chấn động, thân hình lực lưỡng của vị đại hán lại thêm lún sâu vào trong lòng đất.
- Mẹ kiếp! Dám trêu ông mày à?!
Nện xuống một cú cuối cùng khiến cơ thể đại hán hoàn toàn chìm sâu xuống bên dưới mặt đất, Việt mới đứng dậy phủi tay, miệng cất tiếng chửi bằng chính thứ ngôn ngữ mẹ đẻ mà đã lâu rồi hắn chưa sử dụng đến.
Phát tiết chút dư lực trong người xong, Việt tiến tới ngồi xuống một tảng đá gần đó, bắt đầu suy tính về hướng đi tiếp theo.
Hiện tại Cổ Nguyên quốc này coi như không còn chỗ cho hắn dung thân nữa rồi.

Chỉ riêng việc nắm giữ trong tay môn tuyệt phẩm linh thuật của Phỉ Thúy các đã đủ khiến đối phương phải xơi tưng từng tấc đất lên tìm hắn, đã thế hắn còn chém đứt một bàn tay vị thiếu các chủ nhà người ta, đúng là chết một nghìn lần cũng không hết tội.
Tình cảnh của hắn lúc này rất giống mấy vị chính trị gia lưu vong ở Địa cầu, phải trốn sáng các nước khác xin tị nạn, nếu không sẽ khó mà thoát khỏi cảnh tù tội, thậm chí có thể bị xử tử.
- Bây giờ chỉ có con đường rời khỏi Cổ Nguyên quốc này!
Thực ra thì không có gì là miễn cưỡng ở đây, hắn cũng không phải là người của quốc gia này, không có cảm xúc đau đáu day dứt khi phải rời khỏi quê hương.

Đối với hắn, Cổ Nguyên quốc cũng chỉ là một trạm dừng chân mà thôi.

Đích đến của hắn sẽ là Lục phẩm quốc gia Thiên Nam đế quốc, nơi có phân bộ của tổ chức chuyên thu thập vào buôn bán thông tin - Bách Hiểu Lâu.

Hắn muốn tìm kiếm thông tin về vị cường giả có tên Thuận Thiên Kiếm Vương, liệu có phải là Thái Tổ Lê Lợi danh tiếng lẫy lừng hay không.

Chi phí chắc chắn rất lớn, nhưng với thân gia của Việt lúc này chắc cũng không có vấn đề gì.
Việt đứng dậy tiến đến bên cạnh con Hắc Lân Mã.

Đây là một loài Nhất cấp linh thú cực kỳ đặc biệt, sức chiến đấu không có gì đáng nhắc đến, nhưng tốc độ thì vô cùng ưu việt, một ngày có thể đi được ngàn dặm, chính là Thiên lý mã mà truyền thuyết Địa cầu vẫn thường xuyên nhắc đến.
Cổ Nguyên quốc từ nam tới bắc dài 6000 dặm, từ đông sang tây rộng 3000 dặm, diện tích cũng gần gấp đôi quốc gia của Việt ở địa cầu, Trảm Yêu thành lại ở phía Tây Nam, nếu đi bộ thì không biết bao giờ mới tới được biên giới phía Đông Bắc.

Nhưng nếu có Hắc Lân Mã thì chỉ mất vài ngày, nếu trên đường nếu như gặp một số trở ngại thì cũng chỉ mất có hơn tuần mà thôi.
- Đi!
Việt hét lên một tiếng, hai chân thúc vào bụng ngựa, con Hắc Lân Mã lập tức lao đi, tốc độ không ngừng được đề cao.
Trời xanh xanh, mây trắng trắng, gió cuồng phóng, còn có một vùng đại địa bằng phẳng.
Tất cả những thứ đó đều đang hiện lên trước mắt Việt, cưỡi trên con ngựa phóng nhanh như chớp, tự nhiên muốn ngửa mặt thét vang một tiếng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay, hắn cũng muốn được giống như các giang hồ hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp, một người một ngựa lưu lạc giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.
Đương nhiên, cái gọi là “hành hiệp trượng nghĩa” có vẻ không liên quan đến một gã như hắn cho lắm!
Gần đó có mấy giang hồ hiệp khách cưỡi ngựa tiến đến gần hắn, có vẻ như là một đám dong binh.
- Tiểu huynh đệ, bọn ta đang đi Vong Yêu Lâm săn yêu thú, ngươi có muốn tham gia cùng không?
Mặc dù đối phương thiện ý rõ ràng nhưng việt vẫn không có ý giảm bớt tốc độ, quay đầu nói:
- Xin lỗi, tại hạ đang bận việc!
- Có việc gì quan trọng hơn việc kiếm tiền chứ? Phải biết với thực lực của bọn ta, săn giết Tam cấp linh thú cũng không thành vấn đề!
Gã dong binh cầm đầu đội một chiếc mũ rộng vành, trên mặt có một vết sẹo ba vạch như vết cào của hung thú, vẫn đang nhẹ nhàng thuyết phục.
Việt chỉ cười lạnh nói:

- Tại hạ thực sự có việc gấp! cáo từ!
Run dây cương, Hắc Lân Mã lập tức mở tốc độ, rất nhanh tăng lên cực hạn.
Nhìn theo bóng dáng người thiếu niên nhiệt huyết đang biến mất nơi chân trời, gã dong binh mặt sẹo cầm đầu gương mặt lập tức trở nên âm lãnh, lạnh lẽo nói:
- Hừ, tên tiểu tử này là nhân tinh, không lừa được hắn!
- Lão đại, lúc nãy sao không ngăn hắn lại? Hắn đang cưỡi Hắc Lân Mã, trên người khẳng định có không ít đồ giá trị, làm một chuyến đủ để chúng ta tiêu diêu nửa tháng!
- Đúng vậy! Nhìn bộ dáng bóng bẩy của hắn, có lẽ là thiếu gia gia tộc nào đó!
Tên mặt sẹo lập tức quát:
- Lũ các ngươi thì biết cái chó gì! Tên tiểu tử này nhãn thần lợi hại, trên người ẩn hiện sát khí, tuyệt đối không phải người lương thiện, coi chừng lật thuyền trong mương!
Nói xong, hắn đổi ngay giọng, vì vậy mà không khiến mấy tên tiểu đệ phản cảm, thể hiện khả năng ứng xử lão luyện:
- Sắp đến cuối năm rồi, đệ tử mấy môn phái nhỏ một ngàn dặm quanh đây đều phải về nhà, cơ hội vẫn còn, đừng có lấy sinh mệnh mình ra làm trò đùa!
- Có lý, không hổ là lão đại, biết nhìn xa trông rộng!
Những người còn lại đều vô thức gật đầu đồng tình, trong lòng càng thêm khâm phục vị lão đại anh minh của mình.
- Được rồi, chúng ta đi.
Mấy người quay ngựa, con đường nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Cách đó rất xa, một thiếu niên cưỡi Hắc Lân Mã, phóng như bay trên đường, trong lòng cười lạnh không thôi.
Đám dong binh này tuy ngoài mặt tràn đầy thiện ý, đặc biệt là gã cầm đầu, thế nhưng ánh mắt láo liên thỉnh thoảng lại lóe lên tia lành lạnh, rõ ràng là một lũ mặt người dạ thú.
Xem ra bọn chúng coi hắn là loại đệ tử tông môn không biết trời cao đất dày, chưa từng hành tẩu giang hồ nên định làm một vố đây.


Nếu như nhận lời chúng cùng đến Vong Yêu Lâm gì đó, chắc chắn sẽ lộ ra bản sắc cường đạo, giết người cướp của.
Đáng tiếc hắn sinh ra trong chốn giang hồ, không ngừng ngươi lừa ta đoạt, dựa vào những âm mưu hiểm ác mà tồn tại, làm sao có thể bị dắt mũi dễ dàng.
Thực lực của đám người này cũng không có gì nổi bật, nhưng hắn cũng không cần đánh cược mạng sống vì những chuyện vớ vẩn.
Chốn giang hồ chính là như vậy, động tí là giết người cướp của.

Hôm nay ta cướp của người này, rất có thể ngày mai lại bị người khác chém giết, chung quy cũng chỉ vì hai chữ ‘tài phú’.
Nếu hắn bề ngoài tỏ ra vô dụng, sợ sệt, đối phương không cần phải đến Vong Yêu lâm mà lập tức ra tay giết người cướp của.

Chỉ có thực lực, mới có thể khiến cho người ta kiêng kỵ.
- Hí hí hí...
Kêu lên một tiếng vang lên tận trời xanh, con Hắc Lân Mã điên cuồng lao đi, dần hóa thành một chấm nhỏ, hệt như tính cách của người ngồi trên lưng nó...
...một đi không trở lại!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.