Độc Lộ

Chương 90: 90: Khí Chất





Uỳnh!
Thanh âm trầm như búa bổ vang lên, mặt đất rung chuyển khiến tất cả mọi người nhanh chóng tỉnh lại từ trong cơn mê.
Một quyền vô cùng trực diện, vô cùng trần trụi, quán đầy linh lực và lực lượng của bản thân như thái sơn áp đỉnh giáng thẳng xuống đỉnh đầu của Hắc Lân Sư.
Cả thân hình khổng lồ đồ sộ của con yêu thú nện xuống mặt đất rung chuyển cả doanh địa, tạo thành một hố sâu, khiến tất cả người chứng kiến đều tưởng mình đang lạc vào trong mộng.
Thiếu nữ xinh đẹp Trầm Lạc Nhạn ngơ ngác nhìn thân ảnh gã thiếu niên tuổi còn ít hơn mình, trong lòng chấn động đến khó tin.

Gương mặt anh tuấn quá mức, dáng vẻ yếu đuối, bộ dạng hoàn toàn là một công tử nhà giàu nào đó, vậy mà lại có lực lượng khủng khiếp đến như vậy.
- Nữ nhân trí tuệ mà đơ ra vậy à, mau lùi lại đi!
Khi mà đầu óc thiếu nữ xinh đẹp vẫn còn chút hỗn độn, thanh âm của Việt đột nhiên truyền vào trong tai, đưa nàng trở lại với thực tại.

Là một nữ nhân thông minh, Trầm Lạc Nhạn đương nhiên biết lúc này là lúc nào, lập tức lui về phía sau, chỉ để lại một thanh âm rất nhỏ lạc lõng giữa không gian đầy máu:
- Cẩn thận một chút!
Nghe vậy, Việt chỉ nhếch miệng cười, nhìn Hắc Lân Sư mắt đỏ ngầu đang nằm bò trên mặt đất, cánh tay phải chậm rãi giơ lên.

Đừng nhìn hắn một quyền đẩy lui Hắc Lân Sư trông rất ngầu, thế nhưng lúc này bàn tay truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, các ngón tay như sắp rời ra.

Một quyền vừa rồi chính là một quyền mạnh nhất của hắn, lại được tính toán rất kỹ, là sự tổng hợp của rất nhiều lợi thế.
Đầu tiên, là Hắc Lân Sư cũng không ở trạng thái đỉnh cao sau quá trình giao chiến dữ dội với Đỗ Phong.

Thứ hai, khoảnh khắc va chạm chính là điểm kết thúc trên đường lao tới của Hắc Lân Sư, lúc đó nó không thể tránh được.

Cuối cùng, vị trí quyền đầu nện trúng là nơi có bộ bờm đầy kiêu ngạo của Hắc Lân Sư, cũng là vị trí yếu nhất trên cơ thể nó, bởi vì không có lân giáp bao phủ bảo vệ.
Vậy mà hắn nhận lại được gì, chỉ là bàn tay đau nhức nhối như sắp gãy rời, trong khi đó ở dưới hố đất, cơ thể khổng lồ của Hắc Lân Sư hoàn toàn không hề hấn gì, chỉ có tâm trạng nghe chừng rất tệ mà thôi.
Một quyền đầy sức mạnh, bề ngoài thì khí chất ngời ngời bá tuyệt vô song thu hút mọi ánh nhìn, nhưng thực tế thì không hề có một chút tác dụng gì, chỉ là bộ cánh hào nhoáng khoác bên ngoài cơ thể tàn tạ mà thôi.
Một luồng khí hung bạo lan ra, Hắc Lân Sư bật người dậy nhảy ra khỏi hố, con mắt đỏ ngầu tràn ngập vẻ tàn khốc và hung tợn nhìn gã thiếu niên vừa cho mình ăn quả đắng.
Chân trước nó vừa tiếp đất, tức thì khiến mặt đất rung chuyển, khí tức cuồng bạo ép về phía gã thiếu niên, tiếng xé gió cùng từng đạo không khí bị đè nén chói tai lướt tới.

Tuy nhiên những đạo không khí này còn cách Việt khoảng một trượng thì đã nổ tan, bộ dạng đó phảng phất như xung quanh hắn có một lớp bảo vệ vô hình đang che chắn.
Ở đương trường chỉ có một người duy nhất nhìn ra thực hư, đó là Đỗ Phong.

Lão có thể nhận ra từ trên người gã thiếu niên kia bỗng bùng phát một lớp sát khí vô hình, chính nó đã phá tan luồng yêu khí hung bạo của Hắc Lân Sư.


Thứ sát khí này hoàn toàn đã ngấm vào xương cốt, tự nhiên mà phát.
Đương nhiên, Hắc Lân Sư cũng không nghĩ rằng sử dụng yêu khí hung bạo là có thể giết chết đối phương, chân sau vừa chạm đất, lập tức toàn thân tuôn động hắc mang, những chiếc vảy đen bóng sắc lẹm hơi chếch lên, khiến toàn thân nó bất kỳ chỗ nào cũng trở nên vô cùng sắc bén.
Lúc này nó thật sự biến thành một cỗ máy giết chóc.
- Gràààààooo!
Hắc Lân Sư gầm lên một tiếng chấn động màng nhĩ, chiếc bờm đầy kiêu ngạo xù lên, tiếp đó với tốc độ kinh người xông lên, mùi tanh quét tới vô cùng đáng sợ.
Đối mặt với thế xông lên vô cùng hung hãn của Hắc Lân Sư, Việt không chỉ không lùi về phía sau, ngược lại còn mạnh mẽ tiến lên một bước, trong đôi mắt chăm chú của mọi người, cánh tay trắng trẻo của hắn lại giơ lên, ngón trỏ và ngón cái kẹp một sợi lông vũ nhỏ đen tuyền như tóc mây.
- Hắn...hắn muốn làm gì vậy?
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên kinh hãi.

Gã này điên à? Đối diện với thế công khủng khiếp như vậy, không ít người còn cảm thấy suýt vỡ tim, vậy mà tên tiểu tử này đang làm cái trò ngu ngốc gì vậy?
Nhưng rất nhanh họ nhận được câu trả lời.
Chỉ thấy hắc quang lóe lên, sợi lông vũ nhỏ bé lập tức trở nên to lớn với kích cỡ còn lớn trọng kiếm của Đỗ Phong, mang theo hắc khí bổ thẳng về phía con hung thú đang lao đến.
Không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, cả không gian phảng phất trong lúc này đều ngưng đọng lại.


Tiếp theo đó, một vòng kình khí ba động mà mắt thường có thể nhìn thấy trực tiếp từ chỗ tiếp xúc lan ra.

Bùn đất từ dưới mặt đất ùn ùn bay lên, trên không trung lại vỡ vụn thành đám mưa bụi đất trút xuống.
- Grào!
Bụi đất bay đầy trời, sau đó mọi người liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ, ánh mắt nhìn lại, lập tức đồng tử đột nhiên co rút lại, sự kinh ngạc đến khiếp sợ xuất hiện trên mặt.
Ở nơi bùn đất rơi xuống, thân hình khổng lồ của Hắc Lân Sư không hề giống sự dự đoán của mọi người hoàn toàn nghiền ép Việt, mà ngược lại bị một cỗ lực lượng hung hãn chấn lui lại cả chục mét, bốn chân lê dài trên đất, kéo thành bốn rãnh đất sâu.
Trên người nó không ngừng tản mác ra hắc khí cuồng bạo, hai hàm răng sắc nhọn liên tục nghiến lại tạo ra những âm thanh khiến người ta phải run rẩy, trông nó không khác gì một vị yêu ma vương đến từ chốn Địa ngục tối tăm.
Chỉ có điều nếu quan sát kỹ sẽ thấy, tình trạng của Hắc Lân Sư lúc này đây không hề oai phong như bề ngoài, thậm chí rất tệ là đằng khác.
Từ những khe vảy đã bắt đầu có máu đỏ mang theo mùi tanh nồng chảy ra, Hắc Lân Sư cố gắng ngưng tụ linh lực để ngăn lượng máu đang không ngừng thất thoát, nhưng vô ích.

Hắc khí xung quanh vốn không phải do nó phát ra, từng luồng từng luồng như ma chướng không ngừng rút đi huyết tinh, ngăn chặn quá trình hồi phục vốn rất mạnh mẽ của yêu thú.
Nghiến răng nghiến lợi, Hắc Lân Sư nhìn về phía đối diện, chỉ thấy gã thủ phạm lúc này đang nhìn nó với ánh mắt vô hại, chiếc lông vũ cự đại trong tay không ngừng phe phẩy như đang đuổi ruồi nhặng, bộ dáng không khác gì một gã nông dân đang buổi trưa hè nắng gắt.
Bộ dạng này của kẻ thủ ác thực sự khiến Hắc Lân Sư cảm thấy nóng mắt, nảy sinh một cỗ xúc động muốn xông tới nghiền ép giày xéo đối phương dưới bộ trảo của mình, nhưng nó biết đây là điều không thể.
Bản thân nó thân mang thương thế, đối phương dùng sức nhàn đánh sức mỏi, lại còn có thêm thứ binh khí kỳ quái kia, nó căn bản đánh không lại.

Giờ rút đi là lựa chọn khôn ngoan nhất, dây dưa thêm nữa đừng nói báo thù, chỉ sợ đến mạng cũng không thể giữ nổi.

Grừ grừ!
Hắc Lân Sư phát ra tiếng gào thét phẫn nộ mà bất lực, dùng ánh mắt đầy sự không càm lòng nhìn đám người Đỗ gia, rồi quay đầu bỏ chạy.
Yêu thú cầm đầu vừa chạy, đám yêu thú còn lại cũng hoàn toàn tan rã, nhanh chóng chật vật tháo lui, chỉ trong vòng mấy phút tất cả yêu thú đã trốn chạy sạch sẽ, để lại xác thú chất đầy mặt đất.
Đám thú tan đi, áp lực đột nhiên tiêu tán, đám người của Đỗ gia ngồi phịch xuống đất.

Hiển nhiên trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều thể lực của bọn họ.
Vốn dĩ là kết cục phải chết không ngờ, rất may là cuối cùng đã thoát khỏi kiếp nạn, cảm giác sống sót thật sự rất tốt!
Đương nhiên, trong tiếng thở gấp gáp, ánh mắt bọn họ cũng không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía thiếu niên ở trung tâm, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Hình tượng như thần thánh này so với gã thiếu niên hiền lành vô hại trước kia, hiển nhiên là khác nhau một trời một vực.
Đỗ Phong thu lại trọng kiếm trong tay, ánh mắt nhìn Việt cũng có chút kỳ lạ.

Hắn vốn đã biết thiếu niên này không đơn giản, cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ngờ thực lực lại cường hãn đến như vậy, hoàn toàn không thua gì lão, chiến lực thậm chí còn nhỉnh hơn.
- Đại ân không biết nói lời cảm tạ thế nào!
Nhìn Đỗ Phong vẻ mặt ngưng trọng, Việt cũng đành cười cười gật đầu, nếu không phải tình hình nguy hiểm, hắn thực sự không muốn bộc lộ thực lực, giữ lại cho mình một chút dù sao vẫn an toàn.
- Cảm ơn!
Một trận gió thơm bay vào trong mũi, Việt ngạc nhiên quay đầu, vừa hay nhìn thấy thân thể mềm mại lả lướt, tiếp đó, thanh âm trầm thấp như chuông khánh cũng nhẹ nhàng truyền đến tai hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.