"Là người một nhà." Thiệu Tình sờ sờ đầu Nhị Ngốc, Nhị Ngốc vốn hung hăng trừng mắt Nghiêm Hán Thanh, bị Thiệu Tình sờ như vậy, ánh mắt lại mềm mại đi.
Chỉ là nhìn có vẻ có chút uể oải.
Nghiêm Hán Thanh liếc mắt nhìn Nhị Ngốc một cái, áp chế nghi hoặc ở sâu trong đáy lòng, trực giác của hắn rất chuẩn, trực giác đã từng không ít lần cứu hắn, mà mới vừa rồi trực giác nói cho hắn biết, cái người trước mắt này tuy mặc đồ phụ nữ nhìn có vẻ mềm yếu làn da lại xanh trắng thoạt nhìn như bị bệnh lâu ngày, rất nguy hiểm.
Nghiêm Hán Thanh tin tưởng trực giác của chính mình, lại như cũ nhịn không được nhìn thoáng qua thiếu niên gầy yêu mặc áo choàng đen vóc dáng tương tự phụ nữ kia.
Sau khi trở lại trời vẫn còn chưa sáng, mấy người lại nghỉ ngơi một lúc, mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng, mọi người liền lấy lương thực dự trứ sẵn. Lúc này trong lòng Thiệu Tình đột nhảy dựng lên, cô đã quên đi Nhị Ngốc cũng là tang thi, cũng không cần ăn gì, hệ tiêu hoá của tang thi cùng với con người hoàn toàn không giống nhau, con người ăn thịt tươi dống sẽ cảm thấy buồn nôn ghê tởm không thoải mái, mà tang thi lại không thể tiêu hóa được thực vật đã qua sơ chế, cũng sẽ cảm thấy buồn nôn ghê tởm không thoải mái.
Nhị Ngốc nếu không ăn, phỏng chừng sẽ bị mọi người phát hiện không đúng, nếu Nhị Ngốc ăn, sẽ phải cố gắng chịu đựng, phải có ý trí rất cao, Thiệu Tình thực rất lo lắng, đồ ăn đã nấu xong tốt lắm, Cố Phán Phán còn nhiệt tình đưa cho Nhị Ngốc một chút, thể hiện rõ tâm tình chiếu cố tốt ‘em họ’ Thiệu Tình.
Sau đó Nhị Ngốc thực ngoan ngoãn bát đầu ăn thức ăn, tình mẹ trong lòng Thiệu Tình lại trỗi dậy, Nhị Ngốc nhà cô ngoan tới cỡ nào a!
Nhị Ngốc rất nhanh liều ăn xong, sau đó Cố Phán Phán thấy lại cho hắn thêm một chút, hắn liền khoát tay, ý bảo dừng lại.
Cố Phán Phán liền nhịn không được nói:
"Như thế nào mới ăn được một chút như vậy? So với cô gái nhỏ ăn còn ít hơn, ăn nhiều một chút thân thể mới có thể tốt."
Nhị Ngốc liền ngơ ngác nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn lại bởi vì do cơ thể cứng ngắc, cũng không có biểu tình thái độ gì cả, có vẻ thập phần đờ đẫn, nhưng mà đây là một cách nhìn của mọi người, Nhị Ngốc lớn lên khuôn mắt đẹp, cho nên biểu tình đờ đẫn thoạt nhìn liền có vẻ ngốc đến đáng yêu.
Thiệu Tình không muốn để Nhị Ngốc phải chịu tội, vội vàng lôi kéo Cố Phán Phán:
"Hắn khẩu vị không tốt, ăn nhiều hơn liền phun ra, cho nên mới vẫn gầy như vậy."
"Thật đáng thương......" Cố Phán Phán dùng một loại ánh mắt trìu mến nhìn Nhị Ngốc,nhìn đến mức Nhị Ngốc nhịn không được rụt cổ lui lại phía sau.
Hắn vẫn sinh hoạt với đàn tang thi, lần đầu tiên tiếp xúc với Thiệu Tình là người sống bên ngoài, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn vài ngày ở chung, nhưng mà vẫn như trước làm cho Nhị Ngốc sinh ra xúc động.
Nhân loại nhiệt tình quá thật đáng sợ a a.
Nếu không có Thiệu Tình ở nơi này, phỏng chừng Nhị Ngốc đã sớm tiến vào đàn tang thi, ăn xong điểm tâm mọi người thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi, trong lúc đó Thiệu Tình tìm lý do đem Nhị Ngốc kéo tới cống rãnh sau nhà, hai người cùng lúc nôn ói nửa ngày ra hết đồ trong bụng.
Như thế nào ăn và như thế đó nhổ ra.
Đây là sự bi ai nhất của tang thi, hoàn toàn không thể tiêu hóa được những thức ăn bình thường, không giống đứa nhỏ, còn có thể ăn được chút ít nhưng chúng không thể tiêu hóa tạo thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng cơ thể. Thậm chí thời điểm bọn họ ăn cái gì, cũng chỉ là máy móc nhấm nuốt mà thôi, hoàn toàn không cảm thụ được đến hương vị gì, thế mới gọi là bi kịch.
Rời khỏi nhà dân về sau bọn họ phát hiện, đại bộ phận tang thi đã tản đi, chỉ còn lại một chút ít tang thi tại quanh chiếc xe việt dã thăm dò xung quanh.
Bằng mấy con tang thi như vậy thật sự không làm khó được bọn họ, từ lúc Nhị Ngốc đến đây, Thiệu Tình đều để cho Nhị Ngốc ôm đứa nhỏ ở trong xe làm bảo mẫu, bọn họ thì ở bên ngoài càn quét.
Sau khi dọn dẹp một chút tang thi, mấy người Thiệu Tình lại bắt đầu hành trình, bởi vì chỉ có thời gian ban ngày mới di chuyển được, cho nên phải toàn tốc chạy tới địa điểm đã định.
Sau khi mạt thế toàn diện bùng nổ, dân cư trên toàn thế giới bị giảm đi còn một phần tư, này còn nữa tính bao gồm một số người đang lẩn trốn hay tự nguyện ở một nơi nào đó ẩn nấp chờ đợi vào trong miệng tang thi.
Hơn nữa hiện tại, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi, chết vì đói khát, chết vì tang thi, thậm chí chết trong tay con người.
Cho nên thời điểm đi đến loại địa phương xa xôi hẻo lánh này, cơ hồ gặp không tới vài người, càng nhiều chính là tang thi thăm dò xung quanh.
Thiệu Tình ngồi vị trí ghế phụ, cẩn thận quan sát, ở mạt thế trở về sau, rất nhiều thực vật đều biến dị, có một số loại tiến hóa ra năng lực công kích, có một chút lại đối với con người có lợi, tỷ như giống diện bao thụ vậy, kết xuất đến quả thực bề ngoài rất giống cây dừa, sau khi mở ra bên trong có chất lỏng sơ chế nấu lên sẽ ngưng kết trưởng thành dạng cao, hương vị ngọt ngào, còn có thể dự trữ.(nguyên văn chỉ sắp xếp câu chữ - ko hiểu tên cây lắm, nghĩ chắc là giống kẹo dừa a) Còn có một ít cây thuốc, hiệu quả trở nên phá lệ tốt, có thể nhanh chóng cầm máu, tóm lại tiện lợi rất nhiều cho con người.
Thiệu Tình mỗi khi quan sát thực vật có thể dùng được, sẽ xuống xe đi thu thập, cô cũng tính toán thu phục thức vật thứ hai vì cô sở dụng.
Dù sao những thực vật này tác dụng thật sự rất lớn, giống hoa ăn thịt của cô, lực công kích đặc biệt cường đại, có thể gia tăng không ít thực lực cho cô.
Thiệu Tình hiện tại là cấp hai, có thể thu phục được thực vật thứ hai, cô đối với thực vật thứ hai này tỉ mỉ lựa chọn, thiên hướng cho trị liệu hoặc là tăng năng lực, tuy rằng thực vật loại này đối với đối phó tang thi không có hiệu quả gì, nhưng lại có thể đề cao tầm quan trọng của cô ở trong đội ngũ.
Tang thi bình thường sẽ không công kích Thiệu Tình, điều này làm cho Thiệu Tình có tiện nghi rất lớn, cũng làm cho cô không cần đem tang thi trở thành địch hàng đầu.
Rất nhanh, mấy người Thiệu Tình liền đến một cái thành trấn khác, nơi này là một cái thị trấn, nguyên bản trước mạt thế thuộc loại đặc biệt phồn vinh, dân cư so với một cái thành thị loại nhỏ còn muốn nhiều hơn, sau mạt thế tiến đến, con người di dời hoặc trốn tránh, liền trở lên hoang vắng hẳn.
Nghe nói may mắn có một số người mạnh mẽ tạo dựng một cái căn cứ người sống sót loại nhỏ ở phụ cận, mấy người Thiệu Tình chính là hướng về phía căn cứ này đi đến.
"Ngay tại phía trước cách đây không xa, chúng ta có thể ở trong này tu chỉnh nghỉ ngơi một chút, sau đó trao đổi một chút đồ chúng ta cần, đối lộ trình tiếp theo sẽ gặp được rất nhiều chỗ tốt, đi thôi." Cố Phán Phán hưng phấn nói.
Rất nhiều dị năng giả hoặc người thường đi qua khu căn cứ người sống sót kia, sẽ lựa chọn ở đến một cái căn cứ người sống sót sau khi giao dịch một chút đò đạc mình cần, ở căn cứ người sống sót cũng cung cấp phòng trọ nghỉ chân.
Căn cứ người sống sót cũng có thể đối với bọn họ tiến hành mời chào, đây đều là một loại tiềm quy tắc(quy tắc ngầm).
Mấy người Thiệu Tình lần này liền chuẩn bị đến trong căn cứ tiến hành nghĩ ngơi hồi phục, sau đó lại tiếp tục ra đi, dù sao người đến trong căn cứ sống sót, bọn họ có thể không cần lo lắng ngoại vật an ổn nghỉ ngơi một ít thời gian.
Rất nhanh mấy người Thiệu Tình liền thấy được căn cứ người sống sót loại nhỏ kia, cũng không có tường cao chỉ dùng chút tấm sắt thép để thành thanh chuyên chắn, chẳng những so với tiểu căn cứ kia mà đám người Thiệu Tình nhìn yếu ớt hơn, thoạt nhìn có vẻ bị tấn công khá nhiều.
Cửa có thủ vệ canh giữ, ngày thường tiếp đãi người ra vào, thời điểm mấu chốt tang thi vây thành, phải dựa vào bọn họ phát ra cảnh báo.
"Thật tốt quá, cuối cùng cũng có nước ấm tắm rửa cùng cơm canh nóng hổi có thể ăn." Cố Phán Phán thực hưng phấn nói, Thiệu Tình nhưng thật ra có vẻ bình tĩnh, nâng nâng cằm:
"Đi qua đi."
Tá túc chuyện vẫn là chuyện tốt, mấy người Thiệu Tình đưa ra dấu hiệu báo cho căn cứ, sau đó rất nhanh đạt được tư cách tiến vào căn cứ.
Tiến vào bên trong căn cứ này, sắc mặt Cố Phán Phán không đẹp hơn là bao nhiêu: