Thiệu Tình giật mình tỉnh táo lại, bởi vì nội tâm cảm thấy phiền toái mà bộc phát một mặt thị huyết kia, nhưng cô cũng không cảm thấy hối hận, mà là sợ Cố Phán Phán bọn họ hối hận.
Thiệu Tình cũng không có ý định chuẩn bị che dấu, dù sao đây cũng là bộ mặt chân thật của cô, cùng với sau này bại lộ trước mặt anh em Cố Xuyến khiến cho bọn họ sợ hãi rời đi, còn không bằng hiện tại liền đối mặt để cho chính bọn họ quyết định.
Vốn Thiệu Tình nghĩ đến lúc cô trở lại trên xe, sẽ nhìn thấy những đôi mắt khác thường của hai anh em Cố Phán Phán, nhưng lại không có sảy ra, Cố Phán Phán ngược lại xích lại gần nhỏ giọng nói:
"Chị Tình, chị không sao chứ? Trên người chị còn bị thương a!"
Thiệu Tình trong lòng áy náy liền dâng lên, thời điểm cô còn muốn âm thầm thử Cố Xuyên cùng Cố Phán Phán, Cố Phán Phán lại thân thiết quan tâm đến thân thể sức khỏe của cô.
"Tôi không sao." Thiệu Tình cười cười, cũng không để ý chính mình một thân đầy máu tươi, giẫm chân ga, dùng thời gian ngắn nhất đến địa điểm hôm qua bọn họ dừng chân.
Thời điểm đem Nghiêm Hán Thanh nâng xuống xe, hai anh em Cố Phán Phán cũng không nhẫn tâm đứng nhìn, bởi vì ở dưới vị trí Nghiêm Hán Thanh nằm còn có một vết máu hình người đọng lại.
Vết máu lan tràn đi ra ngoài, đem ghế đệm phía sau thấm ướt thấy rõ.
Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên thật cẩn thận đem Nghiêm Hán Thanh nâng vào trong phòng, để Nghiêm Hán Thanh ngủ lại ở phòng tối hôm qua hắn ở.
Thiệu Tình quỳ gối một bên, muốn đem quần áo trên người Nghiêm Hán Thanh cởi ra, lại phát hiện quần áo của hắn đã bị máu tươi chảy ra làm sũng nước, sau đó cùng da thịt dính bết thành một cục, cô không thể không đem mã tấu cứa tách ra, sau khi giúp hắn cởi quần áo, liền đem quần áo rách vụn bỏ thành một đống dưới nền đất.
Thiệu Tình cũng không có ý nghĩ nam nữ khác biệt, cô đem quần áo trên người Nghiêm Hán Thanh đều lấy ra hết, sau khi làn da lộ hết ra phía bên ngoài khiến cho người xem cảm thấy rất ghê người.
Những vết nứt ra vốn nhỏ như những đường chỉ, nay rạn nứt ra to hơn, cảm giác dường như cỗ thân thể này đã đến mức giới hạn tùy thời đều vỡ ra biến thành một khối máu.
"Hán Thanh......" Thiệu Tình hoàn toàn không biết nên như thế nào để cứu Nghiêm Hán Thanh, chính cỗ thân thể máu chảy đầm đìa như vậy lại khiến cho cô không thể nào ra tay được.
Nghiêm Hán Thanh còn có ý thức, hắn chậm rãi mở mắt ra, nắm chặt tay Thiệu Tình nói:
"Giúp tôi......an táng mẹ......liền đem chúng tôi...... an táng cùng một chỗ......"
Thiệu Tình luôn cho mình là một người phụ nữ lạnh lùng với tất cả, nhưng giờ khắc này lại có một loại xúc động muốn khóc, nhưng chỉ có muốn khóc, bởi vì cô dùng có mong muốn như thế nào thì con mắt của cô cũng không thể nào rơi giọt nước mắt nào.
"Anh sẽ không chết......tin tưởng tôi......"
Nghiêm Hán Thanh chỉ cười cười, trên mặt hắn đều là máu cùng với những vết nứt đoạn, thoạt nhìn thực đáng sợ, cái con ngoài rắn rỏi này giống như chưa bao giờ được cười vậy, cố gắng hết sức tươi cười đem hết những điều vướng bận giao cho Thiệu Tình:
"Tôi tin cô."
Một khắc kia Thiệu Tình cảm thấy mình thật hỏng mất, đáy mắt cô đều là màu đỏ tươi, cô nhịn không được nắm lấy bàn tay đầy những tia sét nhỏ cùng huyết nhục của Nghiêm Hán Thanh, đè thấp thanh âm nói:
"Anh là kẻ ngốc sao? Khó trách mọi người đều nói ngốc đại, anh thật đúng là một tên ngốc đại, liều cái gì mà liều chứ, tôi dám lấy ra tinh thạch kia, chính là có phần nắm chắc tôi hấp thu sẽ không chết a......"
Thiệu Tình còn muốn nói tiếp, lại nhìn thấy cắp mắt ôn nhu của Nghiêm Hán Thanh nhìn về phía mình, một chữ cũng cũng không nói ra được, cô không có nắm chắc, Nghiêm Hán Thanh cũng biết, cho nên Nghiêm Hán Thanh lựa chọn dùng mạng của hắn để chết thay cô.
Hắn không muốn đánh mất cơ hội mong manh này, cho nên tình nguyện để mình đi tìm chết.
Thiệu Tình cảm thấy hốc mắt mình đã muốn có điểm mơ hồ, nhưng mà cô là tang thi a, tang thi rõ ràng là sẽ không lưu nước mắt......
trước mắt Thiệu Tình đã biến thành một mảnh màu đỏ, cô đã thể nhìn thấy rõ khuôn mặt Nghiêm Hán Thanh, điểm duy nhất thấy rõ, là ánh mắt của ôn nhu Nghiêm Hán Thanh.
Cô nghe được Nghiêm Hán Thanh dùng giọng nói ôn nhu nói:
"Tôi không muốn co phải chết......"
Thiệu Tình đã nghĩ mắng hắn, nhưng là ngay sau đó Nghiêm Hán Thanh lại nói:
"Tôi lại càng không nguyện ý nhìn cô gặp nguy hiểm......"
Hắn cả đời chưa từng yêu ai, lại ở thời điểm trước khi chết phát hiện chính mình đã muốn đem tâm đều lưu lại hình bóng người con gái tên Thiệu Tình kia, tựa như lúc đầu hắn nghĩ bản thân mình là vì báo ân, mới có thể xông ra chém giết tang thi chiếm lấy tinh thạch, cuối cùng mới phát hiện, một khắc kia, đáy lòng hắn vốn tưởng là như vậy.
Hắn không nghĩ tới nhìn cô bị thương, lại càng không nghĩ tới sẽ nhìn cô phải tìm đến cái chết, nếu có thể người phaie chết là hắn thì tốt rồi...... Bởi vì, hắn yêu cô.
Hắn không có cơ thể khác người, cũng không có biện pháp ở thời điểm nguy hiểm giống Nhị Ngốc bảo hộ cô vậy, điều hắn có thể làm, chỉ có thể như thế này.
Một giọt lạnh như băng từ trên khóe mắt Thiệu Tình chảy xuống, thời điểm lăn qua hai má, liền để lại một dấu vết thật dài màu đỏ, cô cúi đầu nhìn Nghiêm Hán Thanh hơi thở càng ngày càng mỏng manh, đột nhiên dùng một loại giọng điệu đầy sát khí lạnh lùng nói:
"Mạng của anh là của tôi."
"Là......" Nghiêm Hán Thanh cố gắng mở to con mắt, lại nhìn thấy Thiệu Tình cuối cùng liếc mắt một cái, nhưng mà mí mắt của hắn càng ngày càng nặng nói cho hắn biết, hắn......đã đến cực hạn.
Ngay tại thời điểm ấy Thiệu Tình đột nhiên hạ thấp người, nắm lấy cằm Nghiêm Hán Thanh, một ngụm cắn ở tại trên cổ Nghiêm Hán Thanh.
Có dòng máu ấm áp tràn ngập khoang miệng Thiệu Tình, là hương vị như rỉ sắt mà cô cực kì chán ghét, lại mang theo một ít hương vị ngòn ngọt.
Thiệu Tình thấy mình cứu không được Nghiêm Hán Thanh, sau khi trở về cô đã biết, cho nên, cô kỳ thật đã sớm quyết định, cô chọn ích kỷ một lần.
Thật lâu sau, Thiệu Tình mới ngẩng đầu:
"Tôi đã nói, mạng của anh là của tôi......"
Không ai ngăn cản Thiệu Tình, bọn họ nhìn Thiệu Tình một thân đều là máu đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm chút máu nơi khóe miệng, rõ ràng trên mặt Thiệu Tình toàn là máu khiên cho người ta nhìn thấy thật dữ tợn, giờ khắc này, lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp mà yêu mỵ.
"Nếu anh biến thành tang thi, vậy tôi sẽ nuôi anh." Thiệu Tình lại khôi phục mặt không chút thay đổi, nhìn Nghiêm Hán Thanh, cô vốn chính là muốn như vậy ích kỷ một lần, cho nên không hỏi hắn có nguyện ý dùng một loại trạng thái khác để sống tiếp hay không, liền giúp hắn đưa ra lựa chọn.
Nhìn bên ngoài cơ thể Nghiêm Hán Thanh đang trạng thái nứt ra đã dần dần chậm rãi đình chỉ, ngay cả máu cũng không tiếp tục chảy ra, chính là thân thể của hắn càng ngày càng cứng ngắc, làn da dần dần chuyển sang màu xanh, Thiệu Tình không có nói thêm gì nữa, thậm chí không có liếc mắt nhìn một cái, lập tức đi tới hướng Thiệu Đồng cùng Nhị Ngốc bên kia.
Thương thế của Nhị Ngốc dễ xử lí hơn rất nhiều, chỉ cần hấp thụ nhiều tinh thạch một chút sẽ chậm rãi khôi phục lại, mà Thiệu Đồng cũng bị thương, là bị thương tinh thần lực, tinh thần hệ là một hệ thuộc loại hiếm, cũng chỉcó tới vài dị năng giả tinh thần hệ, điều đó làm cho Thiệu Tình hiếu kỳ về nó.
Thiệu Tình suy nghĩ liền đem tinh thạch tang thi trẻ con cô cùng Nhị Ngốc hợp tác giết chết kia lấy ra, đưa cho Thiệu Đồng hấp thu.
"Mọi người hiện tại đều bị thương, ngay tại nơi này nghỉ ngơi thêm hai ngày đi." Thiệu Tình ôm bảo bối, liền chuẩn bị đi trước vào trong phòng đem đứa bé đặt trên giường.
Cố Phán Phán tuy rằng là một cô gái phóng khoáng, Cố Xuyên lại thập phần thận trọng, hắn cho Cố Phán Phán một ánh mắt, Cố Phán Phán liền vội vàng đuổi theo:
"Chị Tình, nếu là em, em cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy."
Bóng lưng Thiệu Tình cứng đờ, qua một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: