Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 2 - Chương 20: V8 Dự cảm của Thiệu Tình (hoàn)



Vừa lúc tới giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Ngôn Bình Sinh cùng Nhạn Như Như liền bắt tay triệu tập mọi người phía dưới, sau đó đem sự tình nói một chút.

không ngoài dự liệu của bọn họ, tất cả mọi người đối quyết định này thật kinh ngạc.

"Vì sao đột nhiên phải quay lại? Liền bởi vì có người cảm giác được nguy hiểm? Mạt thế nơi nào không có nguy hiểm, đường vòng sẽ không sẽ có nguy hiểm sao? Tôi cảm thấy chúng ta còn không bằng đi nhanh hơn thông qua thành thị này, mới càng ổn thỏa một ít."

"Đúng vậy, vì một dự cảm không thể hiểu được, liền phải lui ra ngoài đi đường vòng, chúng ta đều đi một ngày rồi, lại lùi ra ngoài, sau đó vòng qua thành thị này, đây không phải làm điều thừa sao?"

"Tôi cảm thấy cũng đúng, nơi nào không có nguy hiểm nha? Tôi lúc nào cũng đều cảm thấy phụ cận rất nguy hiểm, đó có phải đại biểu tôi tốt nhất ở trong căn cứ hay không, nơi nào cũng không muốn mới tốt?"

......

Nghe phía dưới phân tranh, Thiệu Tình sớm có dự cảm sẽ như vậy, cho nên cũng không có thất vọng gì, mấy người Ngôn Bình Sinh có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Thiệu Tình.

Lập tức có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi tưởng là ai đề nghị, nguyên lai là cô ta...... Lúc đối với người một nhà bản lĩnh không phải rất lớn sao, hiện tại cảm giác được điểm nguy hiểm đã nghĩ chạy trở về đi đường vòng?"

Sau khi nói xong, rất nhiều người đều vụng trộm đánh giá Thiệu Tình, sợ cô đột nhiên bạo khởi giết người, sau lại phát hiện Thiệu Tình không có ý tứ kia, lá gan bọn họ cũng lớn lên, không nhịn được nói.

"Đúng rồi, lúc giết người một nhà cũng không thấy cô ta thế nào, hiện tại mà bắt đầu sợ? Muốn đi đường vòng để một mình cô ta đi!"

Những bất mãn theo thanh âm khe khẽ nói nhỏ của bọn họ càng lúc càng lớn phát ¹tiết ra, Thiệu Tình cũng không để ý, cô chính là thấp giọng cùng Nhạn Như Như nói: "Trước đem mấy người phụ nữ kia giao cho tôi đi, tôi mang các cô ấy rời đi trước, vạn nhất phát sinh chuyện gì, coi thể chất nhóm bọn họ, chỉ sợ là trước hết......"

Nhạn Như Như chần chờ một chút, nói: "cô phải rời khỏi sao?"

Thiệu Tình gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cố Phán Phán bọn họ đặc biệt ôn nhu: "Tôi không hy vọng đồng bạn của tôi xuất hiện bất cứ chuyện gì, cho nên tôi không nghĩ mang theo bọn họ lại tiếp tục đi về trước, tôi sẽ đem bọn họ đều đưa ra khỏi thành phố này, tìm địa phương an toàn an trí trước, sau đó trở về đuổi kịp các cô, chi đến khi các cô thông qua thành phố này, tôi sẽ lại trở về mang theo bọn họ đường vòng tới căn cứ Giang Bắc, an trí những cô gái đó, lại quay về căn cứ thành phố S.” Ngôn Bình Sinh người đầu tiên không muốn, anh ta chỉ đích danh Thiệu Tình, dùng các loại thủ đoạn, là vì cái gì? không phải là vì từ trong miệng Thiệu Tình lấy phần tư liệu tinh lọc tài nguyên nước sao?

Thiệu Tình nếu đi rồi, cố gắng của bọn họ lâu như vậy không phải uổng phí sao.

Ngôn Bình Sinh muốn giữ Thiệu Tình lại, Thiệu Tình rất kiên quyết nói: "Tôi phải đưa bọn họ ta, thù lao lần này, tôi một phần cũng không lấy, sau khi trở về tôi trả anh tinh hạch ứng trước."

Ngôn Bình Sinh lúc ấy còn tức giận: "Tôi để ý không phải thù lao, cũng không phải tinh hạch, nếu cô thật muốn đưa bọn họ đi ra ngoài, tôi sẽ không ngăn trở."

"Ân, tôi sẽ trở về." Thiệu Tình cùng Ngôn Bình Sinh trao đổi, "Có chuyện gì liền liên hệ với tôi."

Loại máy phát tín hiệu cá nhân này là sau mạt thế nghiên cứu chế tạo ra, giống di động khác chính là nguồn năng lượng điều khiển không phải điện, là tinh hạch, hơn nữa là có phạm vi, trong căn cứ đều có tháp tín hiệu, chỉ có ở trong phạm vi tháp tín hiệu, mới có tác dụng, hơn nữa chỉ có thể phát ra tin nhắn, phát ra tin tức văn tự, không thể thu được giọng nói.

nói một chút, Thiệu Tình liền cáo biệt nhóm người Nhạn Như Như, mang theo những cô gái đó cùng nhau rời đi, cố Phán Phán bọn họ không hỏi một tiếng vì sao, chính là lúc những người kia cười trộm, mỗi người đều túc giận.

"Đều là người không ra sao? Chị Tình chị không nên đi nhắc nhở bọn họ!" cố Phán Phán bất mãn mở to hai mắt nhìn, căm giận nói.

"Được rồi, chúng ta nhanh lên đường, tôi nhớ rõ ở bên cạnh thành thị có ngân hàng, nơi đó phòng hộ không tồi, tôi đem mọi người an trí ở nơi đó, sau đó trở về giúp Mạnh Thận bọn họ." Thiệu Tình giẫm chân ga, một đường chạy như bay, ngẫu nhiên có tang thi chặn đường, cũng bị trực tiếp đâm bay.

"Cái gì? Chị Tình chị còn chuẩn bị trở về? không được! Chúng ta trở về căn cứ thành phố S đi! không cần lo cho bọn họ, bọn họ thích thế nào thì thế ấy!" cố Phán Phán càng nói càng tức giận, cô đặc biệt không quen nhìn đám người kia, từ khi bắt đầu, mấy cô gái bị khi dễ, Thiệu Tình trừng trị tên đầu sỏ gây nên, lúc đó bọn họ còn ở bên cạnh nói nhảm nhí, cố Phán Phán chán ghét bọn họ.

Dựa vào cái gì phụ nữ liền xứng đáng bị khi dễ? Dựa vào cái gì người yếu thế liền xứng đáng so với người khác thấp hơn một đầu? Cái tên vô liêm sỉ kia là một cái mạng người, mấy gái này không phải sao? Đều là một đám vô liêm sỉ!

"Chúng ta nhận nhiệm vụ này, phải đem bọn họ hộ tống trở về." Thiệu Tình lại đâm bay một tang thi, lái xe ở phía sau Nghiêm Hán Thanh nhanh theo không kịp Thiệu Tình.

"Thực lực của tôi mọi người rõ ràng, cho nên mọi người không cần lo lắng, chờ tôi hộ tống đến đích, tôi sẽ trở về." Thiệu Tình nói xong, Nhị Ngốc liền chui nửa người từ giữa lại đây, ôm lấy eo Thiệu Tình, biểu đạt cậu mặc kệ thế nào, đều quyết tâm phải đi theo Thiệu Tình.

"Còn có Nhị Ngốc, cho nên chúng tôi khẳng định không có việc gì." Thiệu Tình bỏ một tay ra sờ sờ đầu Nhị Ngốc, trấn an cậu, sau đó nói.

một người luôn phải có điểm mấu chốt, nếu ngay cả điểm mấu chốt đều không có, liền ngay cả tư cách làm người cũng không có.

Thiệu Tình cũng có điểm mấu chốt của mình, tựa như lần này, biết rõ kế tiếp sẽ gặp nguy hiểm, cô vẫn sẽ quay trở lại, sau khi an trí đồng bạn mình.

không phải ngốc, đây là một loại kiên trì.

cố Phán Phán muốn nói gì, dưới ánh mắt kiên định của Thiệu Tình cũng không nói ra được, bởi vì cô cũng có kiên trì của mình, cho nên có thể hiểu Thiệu Tình, qua thật lâu thật lâu, cố Phán Phán mới nắm tay nói: "Mặc kệ thế nào, đều phải lấy bảo trọng an toàn mình là chính, nếu thật sự gặp rất lớn rất lớn nguy hiểm, như vậy...... Chỉ cần mọi người bình an trở về, không cần phải xen vào quá nhiều người! Dù sao kia cũng không người tốt gì! Em biết...... Chúng em đi theo cũng là trói buộc, còn có thể để chị lo lắng, cho nên chúng em đều ở bên ngoài chờ các chị, nếu qua thật lâu, các chị còn không đi ra, chúng em liền đi vào tìm!"

Thiệu Tình gật gật đầu, nhất nhất đồng ý, tuy rằng cố Phán Phán biết, Thiệu Tình là trấn an cô, nhưng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

cô dựa vào chỗ ngồi, thì thào tự nói: "Vẫn là quá yếu a......"

Nếu cô đủ mạnh, còn có lý do có thể đi theo Thiệu Tình cùng nhau, mặc kệ đi nơi nào, ít nhất sẽ không trở thành cản trở.

cô tin tưởng anh trai cùng Nghiêm Hán Thanh bọn họ trong lòng cũng nghĩ như vậy, không ai muốn nhìn Thiệu Tình một mình một người đi chiến đấu, bị bắt tiếp nhận, trong lòng cũng sẽ rất rất khó chịu đi.

Tốc độ đi đường của Thiệu Tình phi thường nhanh, mặt trời còn chưa khuất núi, cô đã mang nhóm đồng bọn nhỏ đến điểm đích, còn ở trong phạm vi thành thị, nhưng mà một ngân hàng nhỏ tương đối hẻo lánh, hai tang thi mặc chế phục ngân hàng thực dễ dàng đã bị dọn sạch.

Thiệu Tình để lại đồ ăn, sau đó dặn bọn họ đóng kỹ cửa, ở bên trong chờ đợi, hơn nữa bắt Thiệu Tình đáp ứng, mỗi ngày đều dùng máy phát tín hiệu truyền tin tức trở về, nếu vượt qua một ngày không có truyền tin tức trở về, Nghiêm Hán Thanh bọn họ sẽ tiến vào thành thị đi tìm cô.

Sau khi đều đáp ứng xong, Thiệu Tình mới mang theo Nhị Ngốc, hôn hôn hai cái bánh bao nhỏ, một lần nữa quay trở về trong thành thị.

cô cùng Nhị Ngốc không lo lắng ban đêm sẽ bị tang thi tập kích, lại có tinh lực dùng không hết, cho nên trực tiếp đi đường trong đêm.

Lấy tốc độ hai người bọn họ, dưới tình huống không có gì bất ngờ xảy ra, trước giữa trưa ngày mai là có thể đủ đuổi kịp nhóm Ngôn Bình Sinh.

một bên khác, thuộc hạ Ngôn Bình Sinh và Nhạn Như Như mọi người đều hoan hô, bọn họ rốt cục thoát khỏi ác ma Thiệu Tình kia, tuy rằng Thiệu Tình nói cô sẽ trở về, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình tốt của bọn họ.

Thậm chí cơ không ít người ở trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Thiệu Tình chết ở trên nửa đường mới tốt, tóm lại không cần trở về ép buộc bọn họ.

Ngôn Bình Sinh thực bất đắc dĩ, anh có thể làm cho thuộc hạ nghe lệnh anh, nhưng không cách nào thay đổi ý nghĩ bọn họ.

"trên đời này đại bộ phận mọi người là ngu xuẩn, giống như bọn họ bậy." Mạnh Thận lạnh lùng nhìn những người đó, dự cảm phương diện này của anh cũng có thiên phú không tồi, càng đi về phía trước, anh cũng càng cảm giác được nguy hiểm.

Nếu nói nhóm người này ai tin tưởng lời Thiệu Tình nói lúc trước nhất chỉ có anh, cho nên nhìn nhóm người này, anh cảm thấy thật vô lực.

"Nếu thật sự gặp được nguy hiểm gì, anh cố gắng trốn đi, anh còn có vợ con, cô ấy đang đợi anh về nhà, hơn nữa tôi cũng đáp ứng cậu rồi, sẽ chiếu cố anh." Mạnh Thận nhẹ giọng nói.

"nói mê sảng cái gì." Sắc mặt Ngôn Bình Sinh cũng có chút khó coi, anh ta mân môi, đè thấp thanh âm nói: "không có việc gì, cho dù sẽ có nguy hiểm một chút, cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, chúng ta nhất định có thể an toàn trở lại căn cứ Giang Bắc."

Mạnh Thận không nói nữa, chính là nằm ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, anh cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, vạn nhất thật sự gặp nguy hiểm, nói không chừng còn có thể bảo vệ Ngôn Bình Sinh.

Dù sao dị năng Ngôn Bình Sinh quá yếu, cơ bản cùng không có giống nhau.

Ngôn Bình Sinh cũng là dị năng giả hệ mộc, nhưng mà khác Thiệu Tình, so ra anh ta yếu nhất, đặc biệt là cùng Thiệu Tình đối lập liền có vẻ càng thêm đáng thương.

Dù sao sức chiến đấu của Thiệu Tình mọi người đều nhìn thấy, mà nói Bình Sinh...... anh ta chỉ có thể làm cho hạt giống nảy mầm...... Cho nên bình thường dị năng của anh ta đều dùng để giúp Mạnh Thận nghiên cứu như thế nào làm cho thực vật địa phương khác cũng có thể ở căn cứ Giang Bắc bọn họ sinh trưởng.

Sau đó liền không có nữa.

Chỉ có thể làm cho hạt giống nảy mầm có ích lợi gì? Chẳng lẽ lấy đến hù dọa tang thi?

Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc chạy đuổi theo thực liều mạng, bọn họ cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, nhất là Thiệu Tình lái xe, cô đem tất cả đồ vật gì đó có trên xe dỡ xuống dưới, xe trống tốc độ nhanh hơn, hơn nữa cô lái xe rất cuồng dã, nếu ở trong xe không phải Nhị Ngốc, khả năng sẽ trực tiếp bị trạng thái lái xe của cô dọa tiểu ra mất.

Thiệu Tình chạy liều mạng như vậy cũng là có nguyên nhân, cô thật sự lo lắng nhóm Ngôn Bình Sinh xuất hiện nguy hiểm gì.

Càng là lo lắng cái gì lại càng đến cái đó.

Thiệu Tình sắp đuổi vị trí cô được phản hồi lúc trước, đột nhiên thu được một tin tức đến từ Ngôn Bình Sinh bên kia chỉ có ngắn ngủn vài chữ: không cần lại trở về thành phố.

Nàng phản hồi tin tức hỏi, cũng không được đáp lại, ý tưởng lạc quan là Ngôn Bình Sinh bọn họ đã rời khỏi thành thị này, hiện tại đã an toàn tới bờ sông, chuẩn bị qua sông, ý tưởng không may là Ngôn Bình Sinh bọn họ gặp nguy hiểm trí mạng, lo lắng Thiệu Tình lại trở về, cũng bị cuốn vào nguy hiểm, cho nên thông báo cho cô một tiếng.

Nếu là khả năng trước, Thiệu Tình phản hồi tin tức, bọn họ khẳng định cũng sẽ đáp lại, nhưng mà đến nay cũng không có tin tức đáp lại đây, rất có thể là khả năng sau.

Lúc này Thiệu Tình liền có chút nôn nóng, ý đồ định vị vị trí Ngôn Bình Sinh bọn họ, lại thất bại, cô lập tức hỏi Nhị Ngốc: "hiện tại nơi nào nhiều tang thi nhất?"

Nhị Ngốc ngẩn người, chỉ một phương hướng, đó là cậu cảm giác được, năng lượng dao động lớn nhất một phương hướng, Thiệu Tình một chân giẫm ga liền phóng đi qua.

Hy vọng Ngôn Bình Sinh bọn họ còn không có chuyện gì, xem ra dự cảm của cô rất có khả năng là sự thật.

Thành thị này xác thực so với trong tưởng tượng mọi người còn nguy hiểm hơn, tựa hồ ngầm có thứ gì thao túng toàn bộ tất cả tang thi trong thành thị.

Nếu thật là như vậy, Ngôn Bình Sinh bọn họ chỉ sợ …..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.