"không có bạn trai, nhưng tôi có con trai, còn có rất nhiều đồng bạn, trước khi anh gặp được tôi, cũng thấy tình cảnh tôi ngay lúc đó, bọn họ rất có khả năng đều bị thương, tôi phải trở về......" Thiệu Tình nhẹ giọng nói: "Tôi ở căn cứ thành phố S, tôi có thể đáp ứng anh, nếu anh muốn có thể dọn tới đó, nếu không muốn, an trí cho người nhà xong tôi sẽ trở về thăm anh."
Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ bị vứt bỏ Yến Kì Nguyệt xê dịch tay, một đôi mắt đỏ rực thoạt nhìn giống như con thỏ không được ăn cải củ, chỉ là hiện tại bên trong sáng rọi rạng rỡ: "Em vừa mới nói cái gì?"
"Tôi nói, nếu anh muốn dọn tới đó, chúng ta có thể ở cùng nhau, phòng tôi ở căn cứ thành phố S có hơi nhỏ, nếu anh dọn tới, tôi liền xin đổi một phòng lớn một chút, nếu anh không muốn dọn tới cũng không sao, tôi sẽ thường xuyên qua đây thăm anh." Thiệu Tình vừa nói xong, Yến Kì Nguyệt vốn đang suy sụp liền nhào tới, anh lăn lộn ở trong lòng cô: "Em không phải muốn bỏ rơi tôi sao?"
Thiệu Tình thiếu chút nữa bị anh nhào ngã xuống đất, vội vàng đứng vững đỡ anh: "không có, tôi chỉ lo lắng anh ở bên này đang tốt không muốn rời đi, nếu như vậy tôi nói muốn mang anh đi, anh không đi, chẳng phải đánh vào mặt tôi à."
"sẽ không, em đi đâu tôi đều đi theo đấy." Yến Kì Nguyệt lập tức vui vẻ, anh đã nghĩ từ bỏ, thật tốt, Thiệu Tình không phải chuẩn bị vứt bỏ anh.
Yến Kì Nguyệt thả lỏng, thỏa mãn nằm trong lòng Thiệu Tình, thấp giọng hỏi: "Em có con sao? Bé mấy tuổi, bé thích cái gì? Có cần tôi mang cho bé chút gì hay không?"
Thiệu Tình gẩy đống lửa một chút, sau đó nói: "Con trai tôi năm nay một tuổi, sau khi tôi biến thành tang thi sinh ra, cho nên thể chất khác với người bình thường, tuy rằng chỉ sinh ra không đến một năm, thoạt nhìn lại giống đứa trẻ bốn năm tuổi, không cần cho bé gì cả, ngoài ra, tôi còn nuôi một tang thi, cậu ấy gọi Nhị Ngốc, không cắn người, nhưng lại rất dính người, mặt khác thu nuôi một bé gái rất đáng thương, cô bé tên Thiệu Đồng, rất hướng nội, không nói được cuối cùng là đội hữu của tôi, tôi có một tiểu đội dị năng giả, thành viên ngoại trừ người thân của tôi, còn có Nghiêm Hán Thanh, anh em Cố Xuyên cố Phán Phán, đều là những người không tồi, khi gặp anh sẽ biết."
Yến Kì Nguyệt nhanh chóng ở trong lòng lên một danh sách, theo trình tự giới thiệu mỗi người, có thể nhìn ra cô giới thiệu địa vị những người đó ở trong lòng cô.
Cho nên cho dù Thiệu Tình nói những người đó đối với cô đều rất quan trọng, cũng sẽ có một bảng sắp xếp như sau, đứng đầu bảng là con trai, sau đó Nhị Ngốc, Thiệu Đồng, cuối cùng là đồng đội cô.
Nhị Ngốc đồng loại với Thiệu Tình nghe tới rất có tính uy hiếp, Thiệu Đồng là em gái, uy hiếp có thể bị loại trừ, như vậy mục tiêu của Yến Kì Nguyệt chính là thân cận thành công với bánh bao nhỏ có vị trí quan trọng trong lòng Thiệu Tình.
Còn chưa đi qua ở cùng, Yến Kì Nguyệt đã bắt đầu tính toán.
Thiệu Tình nhìn mặt Yến Kì Nguyệt trầm tư, liền không nhịn được cười: "anh đang lo lắng cái gì? Yên tâm đi, anh rất đáng yêu, bọn họ sẽ thích anh."
Yến Kì Nguyệt bị câu "anh rất đáng yêu" trực tiếp hạ gục, vốn đang suy xét bí quyết "Cung đấu", trong nháy mắt liền e thẹn.
anh đang muốn nói tiếp, đột nhiên nghe thấy trong chỗ tối có tiếng bước chân rất nhẹ, thần sắc lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Ai!"
"Là tôi." Chỗ tối đi ra một người, đúng là thiếu niên lúc trước chất vấn Thiệu Tình, anh ta chậm rãi đi tới, Yến Kì Nguyệt vốn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại đột nhiên có cảm giác không đúng, sắc mặt thiếu niên này tái nhợt đáng sợ, biểu tình và bước đi đều cứng ngắc, anh không nhịn được hỏi: "Cậu không phải chạy cùng Kiều Mặc sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?"
"Chạy tan......" Thanh âm thiếu niên khàn khàn, lúc nói chuyện ánh mắt đờ đẫn, hắn vừa mới đến gần, đã bị Yến Kì Nguyệt kết một bức tường không khí ngăn chặn: "Ngươi rốt cuộc là loại người nào, à không, là thứ gì!"
Thiếu niên kéo kéo khóe miệng, ngay cả tươi cười đều cứng ngắc: "Tôi là đồng bạn các ngươi nha......" một âm cuối cùng vừa mới rơi xuống, hắn đột nhiên há miệng ra, đầu lưỡi dài đỏ tươi nháy mắt đột phá bức tường không khí của Yến Kì Nguyệt, mục tiêu là Thiệu Tình.
Yến Kì Nguyệt biểu tình lạnh lùng, dị năng mênh mông mãnh liệt toả ra, trực tiếp đem không khí xung quanh đầu lưỡi kia đều đông cứng lại, Thiệu Tình nhanh chóng rút quân đao ra, nhảy lên, ánh đao lợi hại, chợt lóe bay qua, tước rớt đầu lưỡi dài hồng kia.
Thiếu niên kêu thảm một tiếng không giống con người, đôi mắt lập tức trở nên coi như loài rắn dựng thẳng, tay chân hắn chấm đất, bay nhanh nhào về hướng Thiệu Tình.
Ngay từ ban đầu, mục tiêu của hắn cũng rất rõ ràng, chính là Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng không rõ, đây là thứ gì, nhưng cô phản ứng thật ra rất nhanh, cô duỗi tay ra, dây leo liền từ trong đất chui lên, nhanh chóng trói chặt tay chân thiếu niên, Yến Kì Nguyệt rất ăn ý duỗi tay nắm lấy, liền đem không khí xung quanh thiếu niên đông cứng lại, năm ngón tay anh khép ngay lại, trong thân thể thiếu niên tựa như bị cài bom nhanh chóng nổ tung.
Sau khi nổ tung, một thứ gì đó nhỏ dài màu trắng lập tức chui vào trong đất không biết đi hướng nào.
"Đó là cái quỷ gì......" Yến Kì Nguyệt có chút khó hiểu, cho tới bây giờ anh chưa thấy qua cái đó, có thể khống chế thi thể, còn có thể làm cho thi thể nói chuyện.
rõ ràng, thiếu niên kia trước khi xuất hiện ở trước mặt bọn họ đã chết rồi.
Thiệu Tình cũng không biết, cô cảnh giác thả Đại Hoa ra, sau đó nói: "Đêm nay tôi gác đêm, anh ngủ một giấc thật tốt, vạn nhất nửa đêm nó quay lại đây, nếu anh mỏi mệt, sức chiến đấu chúng ta sẽ tổn thất một nửa."
Yến Kì Nguyệt cũng biết, thể chất Thiệu Tình đặc thù, dù vài đêm không ngủ cũng không sao, anh cũng không nói thêm hay tỏ ra mạnh mẽ nữa, chỉ vươn tay giống như làm nũng với Thiệu Tình: "Ôm tôi ngủ được không......"
Thiệu Tình mặt không biểu tình, từ trước đến nay cô là người ăn mềm không ăn cứng, kết quả bị một người như Yến Kì Nguyệt ăn gắt gao: "Ngủ thành thật một chút, không cần lộn xộn."
Yến Kì Nguyệt lập tức ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đột nhiên quỳ dậy, nhanh chóng mổ khóe miệng Thiệu Tình: "Nụ hôn ngủ ngon."
Sau đó rất tốc độ nằm xuống, Thiệu Tình bất đắc dĩ, lại đem anh bế đứng lên, sau đó trải một cái chăn trên mặt đất, mới ôm Yến Kì Nguyệt ngồi xuống.
Yến Kì Nguyệt gối lên chân Thiệu Tình, đặc biệt thỏa mãn nhắm mắt lại, Thiệu Tình chỉ cần cúi đầu, có thể nhìn thấy ngũ quan tinh xảo của anh, nhất là môi mỏng đỏ mà diễm lệ.
cô không nhịn được nghĩ đến ban đêm ngày hôm đó, Yến Kỳ nguyệt thành kính quỳ gối bên người cô, đôi môi ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt, Thiệu Tình giật mình, ho khan một tiếng che giấu, ở phương diện kia của cô, kỳ thật là một người rất lạnh đạm, chỉ sau khi gặp Yến Kì Nguyệt giống như bị lây bệnh, lại có thể nhớ tới chuyện xấu xa như vậy.
Yến Kì Nguyệt trộm mở mắt ngắm khuôn mặt thanh thanh lãnh lãnh của Thiệu Tình, cô gần như cả ngày đều là một biểu tình kia, thoạt nhìn bộ dạng người sống chớ lại gần, chỉ có Yến Kì Nguyệt ở chung với cô lâu, dần dần có thể từ trong biểu tình không thay đổi của cô nhận ra rất nhiều điểm rất nhỏ.
Tỷ như hiện tại, Thiệu Tình đang thất thần, hơn nữa có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ là...... Trong nháy mắt này tư duy của Yến Kì Nguyệt và Thiệu Tình đồng bộ, anh vươn đầu lưỡi hồng liếm liếm môi đỏ, giống một hồ yêu câu dẫn người, nói với Thiệu Tình: "Vừa hay có ánh trăng, chủ nhân cần tôi chăm sóc không?"
Sau đó Yến Kì Nguyệt bị Thiệu Tình vỗ một cái: "Ngủ, dưỡng đủ tinh thần, đừng nghĩ linh tinh, ngầm còn có quái vật đang nhìn chằm chằm đấy."
Yến Kì Nguyệt không nhịn được có chút phẫn hận, nếu không phải người nọ, không phải người, phải là quỷ đùa bỡn, nói không chừng đêm nay anh có thể câu A Tình không cầm giữ được!
Mặc kệ thế nào, nhất định phải giết chết thứ đồ kia! Để giải mối hận trong lòng anh!
"Ngủ đi." Thiệu Tình che giấu đống lửa, ánh lửa tuy rằng có thể bị xua đuổi rất nhiều dã thú, nhưng đồng dạng, cũng có thể đưa tới rất nhiều dã thú không sợ ánh sáng.
cô đem ánh lửa che giấu đến mức mỏng manh, sẽ không tỏa nhiều độ ấm, Thiệu Tình sợ Yến Kì Nguyệt đang ngủ sẽ cảm lạnh, liền lại từ trong không gian lấy một cái áo bông dày, trùm trên người Yến Kì Nguyệt.
Thân mình anh rất yếu ớt, thật sự không chịu nổi ép buộc, cảm lạnh thôi cũng thương tổn thân thể rất lớn.
Nghĩ đến đây, Thiệu Tình sờ sờ cằm, mỗi ngày dùng roi da nhỏ vung bạch bạch bạch, cũng không được, tuy rằng mỗi lần độ mạnh yếu cô đều khống chế tốt, nhưng đối với thân thể cũng là một loại thương tổn.
Bây giờ Thiệu Tình đã đem Yến Kì Nguyệt về dưới cánh chim của cô, hơn nữa chuẩn bị giúp anh bồi dưỡng tốt thân thể, như vậy...... Cấm dục cũng cần thiết phải làm.