Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 2 - Chương 54: V30 Đâm lao phải theo lao



Thiệu Tình lập tức ngốc, góc giường đâm nhẹ vào sau lưng mới làm cho cô thanh tỉnh trong nháy mắt, vừa ngẩng đầu thấy hai mắt Nghiêm Hán Thanh đỏ đậm, nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy xuống.

cô vẫn luôn biết anh là một con người cứng cỏi, cho nên Thiệu Tình chưa từng gặp qua bộ dạng Nghiêm Hán Thanh khóc, cô vươn tay, xoa xoa khóe mắt Nghiêm Hán Thanh, độ ấm nóng bỏng xuyên thấu qua làn da lạnh băng, làm Thiệu Tình run run lên một chút.

Nghiêm Hán Thanh chống hai tay, không ngừng thở dốc, làn da căng cứng run nhè nhẹ, anh mạnh mẽ khắc chế, Thiệu Tình nhìn ra, một khắc kia Thiệu Tình cảm thấy cô rất ghê tởm.

một bên tự nhận bản thân là một phụ nữ rất bảo thủ, một bên cùng những người đàn ông khác nhau phát sinh quan hệ, tự tìm cho mình các lý do khác nhau, nếu nói tra nam là vì mắt mù, Nhị Ngốc là vì ngoài ý muốn, Yến Kì Nguyệt thì sao?

cô rõ ràng có thể cố đè nén xuống, lại vì cái gì tham luyến anh ỷ lại, tham luyến độ ấm của anh?

Kỳ thật chính là tự lấy cớ cho mình thôi, nhằm che giấu nội tâm dơ bẩn tham lam của bản thân.

thật sự là rất đáng buồn.

Cho nên vì sao muốn để cho Nghiêm Hán Thanh thống khổ? Độ ấm trong mắt Thiệu Tình dần dần rút đi, cô yên lặng vươn tay, cởi cúc áo thứ nhất trên cổ áo Nghiêm Hán Thanh, lúc đầu ngón tay chạm làn da nóng bỏng, Nghiêm Hán Thanh lập tức run kịch liệt.

anh cúi người, ngồi quỳ lên, che cổ áo mình, thanh âm khàn khàn đòi mạng: "Thực xin lỗi...... Tôi đi ra ngoài trước."

Nghiêm Hán Thanh định đứng lên, hai chân lại run run, rầm quỳ rạp xuống đất, đầu gối vững chắc cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.

Đầu gối là vị trí kỳ thật cũng không yếu ớt, nhưng khi đã bị thương, lại phá lệ đau đớn, cho dù như vậy Nghiêm Hán Thanh như cũ cố gắng đứng lên, run run rẩy rẩy đứng lên, không đợi thân thể anh đứng thẳng, Thiệu Tình đột nhiên vươn tay, bắt lấy cổ áo Nghiêm Hán Thanh.

Nghiêm Hán Thanh sửng sốt, đã bị Thiệu Tình đè ngã xuống đất, anh đã mất đi năng lực phản kháng, cho dù tránh thoát hai tay Thiệu Tình, lúc chạm vào Thiệu Tình sẽ chỉ dấy lên phản ứng càng kịch liệt.

Huống chi Nghiêm Hán Thanh sẽ không cãi lời Thiệu Tình, anh thành thành thật thật bị Thiệu Tình đè trên mặt đất, Thiệu Tình liền khóa ngồi ở trên người anh, kéo cổ áo Nghiêm Hán Thanh: "Đừng nhúc nhích."

Nghiêm Hán Thanh đặc biệt thành thật mở hai tay ra, để mặc Thiệu Tình đem cúc áo một cái lại một cái toàn bộ cởi ra.

Quá trình cởi cúc làm cho Thiệu Tình có chút bực bội, đột nhiên cô trực tiếp xé rách áo sơ mi của Nghiêm Hán Thanh, toàn bộ hàng cúc đều đứt, leng keng leng keng rơi xuống đầy đất, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh màu tiểu mạch.

Nghiêm Hán Thanh sửng sốt, ý thức còn lại của anh không thể lý giải ý tưởng của Thiệu Tình, chỉ có thể cố gắng hết mình khắc chế bản thân không cử động, chịu đựng Thiệu Tình làm thịt a.

Thiệu Tình rất nhanh đem anh lột sạch bóng, sau đó hai mắt nhắm lại, tiến hành một bước cuối cùng.

một khắc kia nói không nên lời thoải mái hay khổ sở, chỉ là trong lòng có thứ gì vỡ nát.

Nửa đêm Thái Oánh Oánh lại đến gõ cửa, trực tiếp bị Nghiêm Hán Thanh hét đuổi đi, Nghiêm Hán Thanh đang tuổi sung mãn nhất, lại trúng loại thuốc này, kết quả chính là một đêm không ngừng nghỉ, chờ khi dừng lại, mặt trời đã ẩn ẩn hiện ra phía chân trời.

Lấy thể chất Thiệu Tình khi đứng lên chân cũng có chút nhuyễn, cô chống tường đứng lên, cầm một kiện áo ngoài, sau đó nói: “ Tôi đi tắm rửa trước.”

Nghiêm Hán Thanh gật gật đầu, mắt không dám nhìn Thiệu Tình, nếu là Yến Kì Nguyệt, giờ phút này khẳng định sẽ thuận thế leo lên quấn lấy muốn tắm cùng Thiệu Tình, anh lại chỉ biết yên lặng trở lại phòng mình.

Thiệu Tình quay người lại, biểu tình cứng ngắc, tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng đã quên, trên giường còn nằm một người là Yến Kì Nguyệt, tuy biết rằng Yến Kì Nguyệt say hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không biết, Thiệu Tình vẫn có loại bị rình coi, vây xem quỷ dị khó mà chịu đựng được.

cô hít sâu một hơi, vào trong bồn tắm, tỉ mỉ rửa sạch trong ngoài của mình ba lần, mới từ bồn tắm ra.

rõ ràng trên người rất sạch sẽ, khả năng khôi phục cường đại cũng tiêu trừ dấu vết, Thiệu Tình vẫn cảm thấy không được tự nhiên, từ trong ra ngoài không được tự nhiên.

Nghiêm Hán Thanh và Yến Kì Nguyệt khác nhau, cũng không giống Nhị Ngốc, tuy rằng bình thường anh trầm mặc, tại loại thời điểm kia, lại đầy tính xâm lược, cái loại cảm giác không thể nắm trong tay hết thảy này, làm cho Thiệu Tình nhớ rõ sâu sắc.

Từ trong phòng tắm đi ra, Thiệu Tình bình phục tâm tình một chút, quyết định làm cho mình đem chuyện này vứt ra sau đầu, sau đó đi phòng bếp nấu cho Yến Kì Nguyệt một chén canh.

Ngày hôm qua Yến Kì Nguyệt uống rượu, tuy rằng uống không nhiều lắm, nhưng dạ dày anh cũng phá lệ yếu, phải ôn dưỡng thật tốt.

Thiệu Tình không hề biết, thời điểm cô bận trước bận sau, Yến Kỳ nguyệt đang mở to mắt, lẳng lặng nhìn vị trí phòng bếp.

Đáy mắt cơ hồ tràn ngập huyết sắc, anh say nhanh, tỉnh cũng nhanh, tối hôm qua chưa đến nửa đêm anh đã tỉnh, nói cách khác anh nghe hết nửa buổi tối đông cung sống.

Lúc này nếu mở bàn tay anh ra nhìn sẽ phát hiện, lòng bàn tay anh đều là dấu móng tay hình trăng non, còn có vết máu khô cạn đọng lại trong lòng bàn tay và trên móng tay.

Yến Kỳ nguyệt cắn ngón trỏ của mình, gắt gao nhìn chằm chằm cúc áo còn lại trên mặt đất, rất nhanh sát khí đáy mắt đều ngưng tụ thành thực thể.

Rất nhanh, ngón trỏ đã bị anh cắn máu tươi đầm đìa, da tróc thịt bong.

Chờ lúc Yến Kỳ Nguyệt đoán Thiệu Tình sắp đi ra, mới mở bàn tay ra, vươn đầu lưỡi phấn nộn từng chút đem vết máu trên bàn tay, trên móng tay liếm sạch sẽ.

anh không muốn bị Thiệu Tình phát hiện tối hôm qua kỳ thật anh đã tỉnh, càng không muốn làm Thiệu Tình biết, anh tích góp từng ít một ngập đầy sát ý.

Trời biết Yến Kỳ Nguyệt có bao nhiêu mong muốn dọn sạch những người đàn ông bên cạnh Thiệu Tình, sau đó đem cô nhốt lại, chỉ có anh có thể tới gần cô, chỉ có anh có thể nhìn thấy cô, dù Thiệu Tình sẽ giận chó đánh mèo anh cũng không quan hệ, anh có thể để mặc Thiệu Tình phát tiết, đánh hoặc là mắng cũng không sao……

Yến Kỳ nguyệt thậm chí nghĩ tới, Thiệu Tình có lẽ sẽ đối với anh phát hỏa, nhưng cô là một người ngoài lạnh trong nóng như vậy, chỉ cần không biết anh giết đồng đội cô, như vậy dù anh giam lỏng cô, cô cũng sẽ không thương tổn anh.

Dù sao cô sẽ luôn để ý những người đáng giá bên người, chỉ cần người kia đi vào trong lòng cô, như vậy người phụ nữ thiết huyết giống như sát thần này liền sẽ cho anh vô tận bao dung cùng mềm mại.

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, Yến Kỳ nguyệt liền không còn muốn thương tổn Thiệu Tình nữa, lấy cảm tình của cô đi thương tổn cô, cũng quá mức ác liệt, sẽ bị ghét bỏ ……

Yến Kỳ nguyệt trái lại thành thật, tiểu ác ma trong lòng lại không ngừng kêu gào, giết Nghiêm Hán Thanh, giết Cố Xuyên, giết tất cả đàn ông muốn đoạt người của anh.

không đợi anh lăn chính mình lăn thành quả cầu, Thiệu Tình đã bưng canh đi ra, Thiệu Tình vừa thấy Yến Kỳ nguyệt cuốn chăn ở trên giường lăn, xấu hổ trong lòng trong nháy mắt liền bùng đi lên.

Yến Kỳ nguyệt sẽ không nghe được đi? Hoặc là anh thấy được một chút……

Yến Kỳ nguyệt tự nhiên rõ ràng tâm lý Thiệu Tình, đáng thương hề hề vội vàng nói: “A Tình, đầu tôi đau quá a……”

Tâm tư Thiệu Tình lập tức bị ngăn lại, cô vô tình cười nhạo Yến Kì Nguyệt: "không biết uống rượu còn thể hiện cái gì? một ly đã bị phóng ngã, say ôm tôi kêu mẹ rất quang vinh sao?”

Yến Kì Nguyệt một chút cảm giác xấu hổ cũng không biết, anh giống như chú sâu lớn, trong chăn uốn éo a uốn éo, cuối cùng uốn đến trước mặt Thiệu Tình, ôm chặt eo Thiệu Tình, chớp chớp đôi mắt: "Kỳ thật đây là lần đầu tiên tôi uống rượu......"

Cha nuôi anh là một con sâu rượu, làm cho Yến Kỳ Nguyệt từ nhỏ đã chán ghét rượu, sau lại trưởng thành, càng không thích rượu, loại đồ vật này sẽ làm người ta mất đi lý trí, nếu không phải vì Thiệu Tình ở bên cạnh, cho anh cảm giác an toàn, anh lại cố ý muốn lăn lộn Thái Oánh Oánh, tuyệt đối sẽ không gọi rượu, càng sẽ không uống.

Kết quả, lần đầu tiên uống rượu, liền cho Yến Kỳ Nguyệt thể nghiệm không tốt, đầu tiên vừa mới say rượu bêu xấu, khi tỉnh lại đau đầu muốn nứt, càng mấu chốt chính là, khi anh say rượu có người hư thừa dịp mà vào "ăn" mất Thiệu Tình.

hiện tại Yến Kỳ Nguyệt hận chết Thái Oánh Oánh!

anh là người rất thông minh, tuy rằng bị chuyện phát sinh tối hôm qua kích thích thiếu chút nữa mất lý trí, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, sau đó lập tức, Yến Kì Nguyệt suy nghĩ cẩn thận.

Lấy loại tính cách này của Thiệu Tình, trừ phi Nghiêm Hán Thanh bên kia bị cái gì nhiễu loạn, bắt buộc phải làm cái loại chuyện này mới có thể giải quyết, bằng không cô sẽ không làm.

Nghiêm Hán Thanh vì sao phải cùng Thiệu Tình phát sinh quan hệ? Vậy càng đơn giản, khẳng định là thuốc Đông y, như vậy vì cái gì sẽ là thuốc Đông y? Tám phần là vì Thái Oánh Oánh, Thái Oánh Oánh lại là bởi vì anh.

Xét đến cùng, mẹ nó lại là bởi vì anh!

"Đem canh uống trước rồi nói ." Thiệu Tình đẩy đầu Yến Kì Nguyệt ra, không nhìn sắc mặt ủy khuất của anh, sau đó đưa canh qua.

Yến Kì Nguyệt vô sỉ làm nũng: "A Tình, tôi đau đầu, em đút tôi a."

"anh là đau đầu, cũng không phải đau tay, quan hệ gì đâu tự mình uống canh?" Thiệu Tình phun tào một câu, trong lòng lại chột dạ, vẫn giúp Yến Kì Nguyệt uống.

Yến Kì Nguyệt uống rất thỏa mãn, chờ anh uống xong, Thiệu Tình buông bát liền chuẩn bị rời đi: "Tôi đi xem bảo bảo, trời còn chưa sáng, anh ngủ tiếp một lát đi."

Yến Kì Nguyệt đặc biệt thành thật gật gật đầu, cư nhiên ngoài ý muốn không dính lấy Thiệu Tình, sau đó lui mình vào chăn.

Chờ Thiệu Tình đi rồi, anh mới ghé vào chăn, tính toán thuốc anh lưu trữ, có thể dùng tới loại nào, giết chết Thái Oánh Oánh cái tiểu tiện nhân kia.

Nếu không vì cô ta, Thiệu Tình cũng không cùng......

Càng nghĩ càng phẫn hận Yến Kì Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết chết luôn cả Nghiêm Hán Thanh, từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa bức thiết muốn có được một người như vậy, cái loại cầu mà không thể có này làm cho anh điên cuồng.

Phải nói bản chất anh kỳ thật chính là một người điên, chỉ vì Thiệu Tình, nên học ẩn nhẫn.

Thiệu Tình về phòng, nhìn thấy Thiệu Đồng ngủ ở sườn ngoài, sau đó bánh bao nhỏ ôm Nha Nha, thành thành thật thật nằm ở bên trong.

Nha Nha bị áp đến mắt trợn trắng, lỗ tai còn lại không ngừng run run, Thiệu Tình không thể không điều chỉnh tư thế ngủ của bánh bao nhỏ, mới giải phóng Nha Nha.

Nha Nha được giải phóng thập phần cảm kích nhìn Thiệu Tình một cái, nó mỗi ngày đều giãy dụa giữa việc cho bị áp chết và còn một hơi a, nếu không phải chạy trốn rất có khả năng bị biến thành thịt thỏ kho tàu nó tuyệt đối sẽ không toàn mạng, đời này sẽ dùng tốc độ nhanh nhất của mình thoát khỏi ma trảo của bánh bao nhỏ.

Hơi thở Thiệu Tình đối với Thiệu Đồng mà nói rất quen thuộc, cho nên cô bé cũng không bị tỉnh, ngược lại ngủ đặc biệt sâu, đều nhanh muốn ngáy a.

Thiệu Tình cũng không chui vào chăn sẽ mang khí lạnh đi vào, ngồi một góc lấy tinh hạch ra hấp thu.

hiện tại cô đặc biệt không muốn trời sáng, lại càng không muốn nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh và Yến Kì Nguyệt, cái loại xấu hổ này như ung nhọt trong xương, làm cho cô thật khó chịu.

Nhưng dù cầu nguyện như thế nào, trời vẫn phải sáng, bánh bao nhỏ tỉnh mông mông lung lông kéo Nha Nha xuống giường.

Nha Nha bị bé kéo lỗ tai còn sót lại, trên mặt đất nghiêng ngả lảo đảo, đặc biệt đáng thương, bánh bao nhỏ vốn định chuẩn bị đi rửa mặt, sau đó bé thấy Thiệu Tình trong góc.

Bánh bao nhỏ trực tiếp bổ nhào vào lòng Thiệu Tình, hàm hồ gọi mẹ, sau đó xác nhận là Thiệu Tình, ở lại trong lòng Thiệu Tình.

Thiệu Tình không thể không ôm bé đi rửa mặt, sau chuyện lần trước, bánh bao nhỏ bị di chứng càng thêm dính Thiệu Tình, dù sao từ khi sinh ra, lần đầu tiên bé xa Thiệu Tình lâu như vậy, tuy rằng trẻ con không có quan niệm gì về thời gian, nhưng vẫn làm cho bánh bao nhỏ với Thiệu Tình ỷ lại càng sâu.

Bánh bao nhỏ còn làm nũng, để Thiệu Tình giúp bé đánh răng rửa mặt, rửa mặt liền dính dính hồ hồ dùng mấy chục phút, đương nhiên, trong này cũng có nguyên nhân Thiệu Tình không muốn ra cửa.

Đợi đến lúc không thể không ra, Thiệu Tình mới mang theo bánh bao nhỏ và Thiệu Đồng đi ra, khi bọn họ xuống tầng, những người khác đã ở phòng khách hết.

Ngồi một loạt trên sopha, đợi Thiệu Tình một lúc lâu, ba ánh mắt khóa trên người Thiệu Tình, một đến từ chính Nghiêm Hán Thanh, anh nhìn Thiệu Tình một cái liền cúi đầu, hơi ngượng ngùng.

một ánh mắt đến từ Yến Kì Nguyệt, anh cũng nhìn lướt qua Thiệu Tình, sau đó cúi đầu, bất quá Yến Kì Nguyệt cúi đầu, là vì che dấu đáy mắt ghen ghét của mình.

Cuối cùng một phát ra từ Thái Oánh Oánh, cô ta cẩn thận quan sát Thiệu Tình vài lần, ánh mắt cường điệu quan sát cổ Thiệu Tình, còn có chỗ cổ áo hơi mở ra, cuối cùng không phát hiện dấu vết gì khả nghi, mới che dấu cúi đầu.

hiện tại trong lòng cô ta tràn đầy nghi hoặc, cuối cùng chỉ có thể quy tội Yến Kì Nguyệt cũng không uống bát nước mật ong kia, bất quá Thái Oánh Oánh chưa từ bỏ ý định a, Thiệu Tình tới một chút, cô ta liền rẽ chín khúc mười tám cong hỏi: "Chị Tình đã tới, như vậy chúng ta ăn cơm đi! Chị Tình, nếu không để người mang lên mấy bát nước mật ong, mọi người nhuận hầu trước, rồi ăn cơm? Nước mật ong kia hiệu quả giải rượu không tồi đi?"

Quả thực cái hay không nói, nói cái dở, Thiệu Tình vừa bỏ qua xấu hổ, Thái Oánh Oánh liền lại nhắc tới việc này, cô cảm giác Thái Oánh Oánh kỳ thật muốn hỏi, hiệu quả thuốc trong nước mật ong không tồi đi? Tối hôm qua ngươi thực hưởng thụ ha!

Vì thế Thiệu Tình lúc này xấu hổ đến đòi mạng, xấu hổ giống cô còn có Nghiêm Hán Thanh và Yến Kì Nguyệt, nhưng Thiệu Tình vẫn rất lạnh tĩnh, cô lập tức nói: "Lúc ấy tôi nấu canh giải rượu, sợ cùng nước mật ong mất tác dụng, nên không cho Kì Nguyệt uống, trước bữa sáng cũng không nên uống nước mật ong, uống cốc sữa sẽ tốt hơn."

Thái Oánh Oánh hoàn toàn yên tâm, cười tủm tỉm mời Thiệu Tình ngồi xuống, sau đó gọi đầu bếp mang đồ ăn lên, đầu bếp tổng cộng làm mười một món ăn, đem cái bàn bày tràn đầy, sáu chay bốn thịt một canh, thoạt nhìn thập phần phong phú.

Tuy nhiên ngồi trên bàn đều là người tâm tư tinh tế, nên ăn uống không thực thoải mái.

Nhất là cố Phán Phán, cô tim gan cồn cào cẩn thận quan sát, tổng cảm thấy hôm nay sóng ngầm bắt đầu nổi, có chỗ nào đó không đúng, lại không nhìn ra được.

Ăn xong, Thiệu Tình nói muốn rời đi: "Bây giờ cô cũng về nhà, chúng tôi cũng nên rời đi."

Thái Oánh Oánh hơi sửng sốt, không chút nghĩ ngợi liền giữ lại: "Đừng đi vội a, em dẫn mọi người đi dạo xung quanh, em là chủ nhà, em quen thuộc nơi này, lần đầu tiên mọi người đến thủ đô, đi dạo như thế nào cũng nói sau."

Thiệu Tình chính là không muốn tiếp tục ở lại, dù cô biết ở thủ đô Thái Oánh Oánh có năng lực tìm kiếm Nhị Ngốc hơn cô, Thiệu Tình cũng không muốn ở lâu.

Chuyện xấu hổ như vậy phát sinh, tâm cô đã muốn giết Thái Oánh Oánh, tiếp tục ở lại Thiệu Tình sợ không nhịn được thật sự giết chết Thái Oánh Oánh, như vậy cha Thái Oánh Oánh khẳng định sẽ trả thù, cô muốn tìm kiếm Nhị Ngốc phiền toái hơn rất nhiều.

“thật sự không đi dạo, chúng tôi còn có việc muốn làm, không làm phiền, có duyên gặp lại.” Thiệu Tình hơi hơi mỉm cười, liền chuẩn bị dẫn người rời đi.

Thái Oánh Oánh còn muốn giữ lại, kết quả có người chạy tới, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, đoàn trưởng gọi ngài, mời ngài nhanh đi qua, có việc muốn giao cho ngài.”

Thái Oánh Oánh vội vàng nói: “ "Chị Tình, các ngươi ngàn vạn đừng đi, em đi một chút sẽ về.”

Trước khi đi cô ta còn người tới tìm cô ta kia, hỗ trợ giữ nhóm Thiệu Tình lại, dù sao nếu Thiệu Tình đi rồi, muốn gặp được bọn họ, đây thật sự chính là thuần xem duyên phận.

Thái Oánh Oánh thực thích Yến Kỳ Nguyệt, cô ta muốn lưu lại Yến Kỳ Nguyệt, lưu anh lại trước, tự nhiên Thiệu Tình bọn họ sẽ không rời đi.

Thái Oánh Oánh vừa đi, Thiệu Tình liền chuẩn bị rời đi, nhưng mà người kia chết sống ngăn đón Thiệu Tình không cho cô đi: “Ngài nhưng ngàn vạn không thể đi a, tiểu thư trước khi đi phân phó, nhất định tôi phải lưu mọi người lại, mọi người nếu đi rồi, tiểu thư trở về đánh chết tôi a.”

Thái Oánh Oánh đánh chết hắn liên quan gì đến cô? Thiệu Tình ức chế xúc động trợn trắng mắt, xoay người chuẩn bị đi, đã bị hắn ôm lấy đùi.

Người nọ cũng là một nhân tài, quỳ rạp trên mặt đất ôm đùi Thiệu Tình, khóc nước mắt lưng tròng: “Ngài ở lại trong chốc lát đi, chỉ trong chốc lát, tiểu thư cô ấy rất nhanh sẽ trở về……”

Thiệu Tình không nói hai lời, quăng dây leo ra, liền kéo hắn treo ở góc bàn, mang theo bánh bao nhỏ, bọn họ cùng rời đi.

Thời gian lãng phí đã đủ nhiều, cô cần đi tìm Nhị Ngốc, cũng may Thiệu Tình đã hiểu sơ lược tình huống thủ đô, hiện tại bước đầu tiên cần phải làm là đi sảnh nhiệm vụ, nơi có nhiều dị năng giả nhất thủ đô, thật sự không tìm được Thiệu Tình sẽ tuyên bố một nhiệm vụ, tìm kiếm Nhị Ngốc.

Nhị Ngốc không ngốc, cậu so với người bình thường còn thông minh hơn, dù tính một người ở bên ngoài, cũng tuyệt đối có thể che dấu tốt thân phận mình, cô yêu cầu chính là đưa ra nhiệm vụ, mặc kệ là có người tìm được Nhị Ngốc, hoặc là có tin tức Nhị Ngốc cũng tốt, hay là Nhị Ngốc thấy được nhiệm vụ này, nghe được tin tức này cũng tốt, cô đều có cơ hội tìm được Nhị Ngốc.

Căn cứ thủ đô ở hướng bắc, chính xác là thuộc về Đông Bắc, thời tiết những địa phương đó có thể nói là giá rét, sau mạt thế, khí hậu càng thay đổi liên tục, nếu ở thủ đô còn không tìm thấy Nhị Ngốc, Thiệu Tình phải tiếp tục lên phía bắc.

Chắc là Nhị Ngốc sẽ không lưu lạc đến địa phương xa như vậy? Nếu cậu tỉnh táo lại, khẳng định cũng sẽ tìm đường, trở về tìm bọn họ.

Tâm tình Thiệu Tình rất phức tạp vừa đi vừa nghĩ, đi ra cửa liền đi về phía trước, đi chưa được bao xa, cô liền thấy một hình bóng có chút quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.