Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 4-1



Ngọc lão gia thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống đất, đó là bởi vì đứa con bỗng nhiên từ Cảnh gia chạy về, liền kích động đến bái kiến bọn họ, sau đó lập tức đưa ra thỉnh cầu của hắn.

“Cha, ta muốn thành thân.”

“Ngươi muốn thành thân?”

Ngọc Đằng Long cá tính ngay thẳng, trong đầu nghĩ cái gì liền mở miệng nói ngay cái ấy. Nhưng đây lại là một chuyện vô cùng lớn cho nên làm cho Ngọc lão gia một phen chấn động.

“Này...... Ngươi đã có người trong mộng rồi sao?”

Ngọc Đằng Long lắc đầu, “Không có, nhưng mà cha à, chúng ta có thể mời một bà mối giúp ta tìm một cô nương nhu thuận đáng yêu, ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương nàng.”

Ngọc lão gia lập tức nhíu mày lại, Ngọc Đằng Long không có gì không tốt, cá tính ngay thẳng, chân chất trung thực lại có điểm anh khí, chỉ khổ một nỗi khuôn mặt cùng bộ dạng hung ác, nói chuyện cũng hung hăng, mỗi lần đi ra bên ngoài luôn làm người khác hiểu lầm, cứ nghĩ hắn là bọn lưu manh du côn linh tinh nào đó.

“Kỳ thật ngươi tuổi cũng lớn, đích xác cũng nên bàn đến việc hôn nhân, nhưng mà...... Sao ngươi không tìm cho mình một cô nương hợp ý trước?”

Ngọc lão gia không giống những người khác có thành kiến hay phân biệt giai cấp, không trọng câu “môn đăng hộ đối” lắm, chỉ vì hắn cùng với phu nhân mình lúc trước cũng là thân phận cách xa, nhưng hai người lại một mực yêu nhau. Cho nên cả đời hắn cũng không còn mong ước nào hơn là cũng hy vọng đứa con chính mình có thể tìm được người mình thích.

Ngọc Đằng Long nản lòng thở dài, lời này của cha thật đúng là đâm trúng tâm hắn rồi.

Hắn bộ dạng không đẹp như Cảnh Băng Tuyền, lại thường đi cùng với Cảnh Băng Tuyền, cho nên cô nương nào khi nhìn thấy hai người bọn họ, làm gì có ai mà thèm để mắt tới hắn đâu chứ.

“Cha, diện mạo của ta, ngươi không phải là không biết, cho dù ta thích người ta, người ta cũng nhất định không thích ta a.”

Ngọc lão gia gật gật gù nói: “Đằng Long, không phải ta chê ngươi cái gì, ngươi cá tính, tâm địa cái gì cũng tốt, chỉ có diện mạo không dễ nhìn, nếu chỉ vì muốn kết hôn với cô nương nào đó mà xông vào nhà người ta, nàng sợ ngươi thì phải làm sao bây giờ? Hôn nhân là đại sự cả đời, đến lúc đó ngươi không phải càng thêm phiền lòng? Cha vẫn là khuyên ngươi trước hết tìm một cô nương tâm đầu ý hợp, sau đó mới tính đến chuyện đàm việc hôn nhân!”

Lời nói của cha đúng là rất có đạo lý, Ngọc Đằng Long thất vọng gật đầu, xem ra chuyện này đành phải tạm thời thư thả một thời gian rồi.

Không thể tưởng được qua ngày hôm sau, Cảnh Băng Tuyền đi vào Ngọc gia, đại khái nói với Ngọc lão gia nghe được ai đó đồn đãi chuyện Ngọc Đằng Long muốn cưới vợ. Sau đó hắn đi đến phòng Ngọc Đằng Long, không thèm gõ cửa liền trực tiếp tiến vào.

“Đằng Long......”

“Ngươi tới làm gì?”

Ngọc Đằng Long cả ngày tâm tình không tốt lắm. Ngày hôm qua cùng phụ thân đàm chuyện cưới vợ, nhưng lời nói của phụ thân làm cho tâm tình của hắn có điểm muộn phiền.

Hắn biết nếu cứ tiếp tục dây dưa với Cảnh Băng Tuyền, cả đời cũng đừng mong có nữ nhân nào coi trọng hắn, vậy là hắn cả đời cũng không thể thành thân được.

“Kỳ thật ngươi đâu cần thiết phải kết hôn lấy vợ mới có thể  hôn nhẹ chứ?”

Lời nói của Cảnh Băng Tuyền làm cho Ngọc Đằng Long không khỏi tức giận, trừng hắn liếc mắt một cái.”Ta phải cùng người mà ta thích hôn môi, chứ không muốn cùng bất cứ người nào khác làm cái loại sự tình này. Ta hy vọng ta có thể tìm được một người vợ tốt, cùng thương yêu nhau cả đời giống như cha mẹ của ta vậy.”

“Nhưng mà ngươi lại không thích một cô nương nào cả.”

Ngọc Đằng Long đuối lý, không một lời chống đỡ. Hắn đích xác là không có thích cô nương nào. Không phải hắn đặt tiêu chuẩn quá cao, mà là bởi vì mỗi ngày nhìn thấy Cảnh Băng Tuyền xinh đẹp như hoa như ngọc bậc nhất thiên hạ đã quen mắt, cho nên những nhan sắc phấn son phàm tục căn bản không hợp với mắt hắn nữa. Nhưng có người nào đó so với Cảnh Băng Tuyền đẹp hơn hắn đều chưa gặp qua, xem ra kiếp này hắn độc thân chắc chắn đã được định rồi.

Cứ nghĩ đến hết thảy mọi nguyên nhân đều là do “tội ác” của Cảnh Băng Tuyền gây ra, Ngọc Đằng Long liền tức giận ném cái gối đầu về phía hắn, mắng.”Đều là lỗi của ngươi, hỗn đản, tại ngươi bộ dạng xinh đẹp như vậy, làm ta nhìn ngươi thành thói quen, cô nương khác ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, ta cũng chẳng thể nào động tâm được, đều tại bộ dạng rất đẹp của ngươi.”

Cảnh Băng Tuyền tiếp nhận cái gối đầu của hắn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.”Ta vốn nghĩ muốn giới thiệu cho ngươi một vị mỹ nữ, ngươi lại đối ta vô tình như thế…ai… quên đi.”

“Ngươi giới thiệu cho ta chắc cũng chẳng phải người tốt đẹp gì đâu, ta mới không tin.”

Ngọc Đằng Long tự nhủ sẽ không ngốc nghếch mà tin lời hắn nữa, bằng không lại mắc mưu của hắn thôi

Không thể tưởng được Cảnh Băng Tuyền lại gật đầu đồng tình với hắn.

“Cô nương này đích xác là hoàn cảnh không tốt đẹp lắm, nàng bị người ta bán vào thanh lâu, mặc dù đến nay vẫn còn thanh bạch, nhưng tú bà đang muốn ngã giá bán nàng đêm đầu tiên tiếp khách. Cô nương này thân thế đáng thương, nàng nguyên bản là thư hương thế gia, cha mẹ chết sớm, thúc phụ muốn nhúng chàm nàng, thím hận nàng, bởi vậy đem nàng bán vào thanh lâu, nàng vô lực kháng cự vận mệnh. Ngày ấy nàng ở trên lầu đánh đàn, ta nghe tiếng đàn rất đỗi ai oán, vừa nhìn thấy mặt nàng, đã ngỡ như tiên nữ giáng trần. Đáng tiếc là hồng nhan bạc phận, không có nam nhân nào yêu thương nàng thật lòng.”

Cảnh Băng Tuyền còn chưa nói xong, Ngọc Đằng Long nước mắt đã lưng tròng.

Hắn từ trước đến nay mềm lòng, giờ lại nghe một câu chuyện bi thương đến như vậy, hơn nữa ngữ điệu của Cảnh Băng Tuyền khi kể lại thập phần tiếc hận xót xa, hắn nhịn không được lau lệ.

“Cô nương ấy thật sự quá đáng thương.” Ngọc Đằng Long đồng tình than thở cho vị cô nương chưa gặp mặt kia. Nói xong, hắn nhịn không được lại quăng tiếp cái chăn bông về hướng Cảnh Băng Tuyền, “Cô nương kia đáng thương đến như vậy, tên nam nhân phong lưu, ngày thương luôn “thương hương tiếc ngọc” như ngươi vì sao không giúp nàng chuộc thân?”

Cảnh Băng Tuyền liên tục lắc đầu, “Kia tú bà rất xấu, căn bản sẽ không dễ dàng đồng ý. Nếu ngươi gặp qua vị cô nương kia, sẽ biết được vì sao tú bà sống chết cũng không cho nam nhân tùy tiện chuộc thân cho nàng. Tú bà là muốn lợi dụng nàng để mà phát tài trước đã.”

“Hừ, tóm lại chắc chắn là do ngươi chưa tận tâm hết sức, ta sẽ đi giúp nàng chuộc thân.”

Ngọc Đằng Long thấy việc nghĩa hăng hái làm, lập tức đứng dậy, muốn Cảnh Băng Tuyền nhanh chóng dẫn hắn đi gặp vị cô nương kia. Đây vốn là hợp ý Cảnh Băng Tuyền, cho nên Cảnh Băng Tuyền lập tức đồng ý, dẫn hắn đi ngay.

Bọn họ hướng phố kỹ viện trong kinh thành đi đến, nơi này Ngọc Đằng Long chưa từng đặt chân tới, nên bị trêu chọc, bỡn cợt cảm thấy cực kỳ phiền phức, chẳng biết vất vả né tránh bao lâu, mới đi đến một chỗ kỹ viện.

Hiện tại là ban ngày, kỹ viện chưa mở cửa, bọn họ theo cửa chính tiến vào, một vị tú bà khá mập mạp nhưng rất đỗi nhanh nhẹn vừa thấy Cảnh Băng Tuyền, tựa như thấy thần tài, vội vàng mặt mày hớn hở chạy ra tiếp đón.

“Cảnh thiếu gia, ngài đã tới, lần này lại đến gặp Thủy Trừng cô nương có phải hay không?”

“Dẫn theo vị bằng hữu đến xem nàng, trước hết chiêu đãi vị Ngọc thiếu gia này đi.”

“Vâng, vâng, Ngọc thiếu gia xin mời đi bên này.”

Tú bà quả nhiên là kiến thức rộng rãi, cho dù gặp Ngọc Đằng Long sắc mặt hung ác lưu manh, vẫn như cũ mặt không đổi sắc tươi cười tiếp đón rất mực ân cần, đưa bọn họ vào bên trong một tiểu phòng phía sau hậu viện, lập tức dâng  trà.

“Một lát nữa Thủy Trừng cô nương sẽ tới, hai vị thiếu gia xin đợi.”

Ngọc Đằng Long thần tình không kiên nhẫn, nơi này mùi phấn hoa thập phần khó ngửi cứ xông vào mũi, huống hồ hắn lại không gần nữ sắc, không giống Cảnh Băng Tuyền đã đối với những nơi như thế này quen thuộc, cho nên hắn một chút tự nhiên cũng không có.

May mà nơi này bàn ghế tương đối sạch sẽ, làm cho hắn không chê bẩn mà miễn cưỡng ngồi chờ, bằng không hắn đã sớm đi ra ngoài rồi.

Đợi nửa ngày, cũng không thấy cô nương Thủy Trừng nào đó tiến vào, Ngọc Đằng Long sắp sửa phát tác sự sốt ruột trong lòng.

Cảnh Băng Tuyền thấy vậy thấp giọng nói: “Ta đi xem thử, nói không chừng là do Thủy Trừng cô nương nghĩ tú bà muốn ép nàng tiếp khách cho nên nàng mới không muốn đi ra.”

Hắn nói như vậy, mới làm cho Ngọc Đằng Long bình tĩnh lại tiếp tục ngồi chờ.

Cảnh Băng Tuyền đi ra ngoài một hồi lâu, đại sảnh một mảng im lặng, cũng không ai tiến vào. Đến khi Ngọc Đằng Long uống gần hết cả bình trà vẫn không thấy người nào, hắn mất kiên nhẫn đứng lên, trong đầu thầm nghĩ đến lần này lại là do Cảnh Băng Tuyền bày trò lừa hắn.

Mới vừa định đi ra ngoài tìm Cảnh Băng Tuyền tính sổ, bức rèm bên trong bỗng vang lên thanh âm nhẹ nhàng giòn giòn, kia đại châu tiểu châu lạc ngọc xao động, làm cho Ngọc Đằng Long ngoái đầu nhìn lại… vừa nhìn thấy, hắn cả người đều ngây dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.