Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 5-1



Tới phòng, Ngọc Đằng Long là người đầu tiên bước vào.

Rõ ràng cái phòng này đã rất quen thuộc — lấy ánh sáng, bố trí đều giống như đúc với phòng ở nhà hắn. Lúc trước cũng không biết Cảnh Băng Tuyền phát cuồng gì đó, đột nhiên lại muốn trang trí cái phòng này giống y chang như phòng của hắn, hắn cảm thấy Cảnh Băng Tuyền làm như vậy thật nhàm chán. Nhưng mà hiện tại đang trong tình cảnh ngượng ngùng này, nhìn thấy cái phòng y hệt phòng mình, bỗng nhiên làm cho Ngọc Đằng Long có điểm nhăn nhó.

Cảnh Băng Tuyền đi theo phía sau hắn cũng đã vào đến, nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo cánh tay hắn về phía trước, cho đến khi cả hai người đều đứng ở bên cạnh cái giường lớn.

“Ta lần sau lại đến học đi.”

Có điểm lùi bước, Ngọc Đằng Long bỗng nhiên cảm thấy quá đỗi thẹn thùng sao ấy.

Cảm giác giống như phi thường kỳ quái. Dù sao học loại chuyện như thế này mà lại học cùng với thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không khỏi có một chút quái dị.

Huống chi lúc trước là do hai người bỗng nhiên xúc cảm dâng trào, cho nên hắn mới để cho Cảnh Băng Tuyền hôn môi hắn. Nhưng hôm nay lại khác, là do hắn đơn phương muốn biết nên mới chạy tới thỉnh giáo, cái loại xấu hổ này, vừa ngượng ngùng vừa có cảm giác không được tự nhiên, làm cho Ngọc Đằng Long chưa lâm trận đã muốn thối lùi, thậm chí đáy lòng còn chậm rãi toát ra một loại tình cảm khác thường nói không nên lời.

Ngay khi hắn đang muốn chạy trốn, Cảnh Băng Tuyền đã đè lại cánh tay hắn, kiên quyết và mạnh mẽ đem hắn tới bên giường, buộc hắn ngồi xuống, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, hiển nhiên cái liếc mắt này là đã nhìn ra hành động muốn chạy trốn của hắn.

“Nói muốn là ngươi, nói không cần cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Ta...... Ta......”

Ít khi nào đối mặt với Cảnh Băng Tuyền mà Ngọc Đằng Long lại cứng họng, lắp bắp như thế này. Bình thường đều là hắn hung hăng quát nạt Cảnh Băng Tuyền, có bao giờ mà tới phiên Cảnh Băng Tuyền hung hăng với hắn đâu.

“Ngu ngốc!”

Cảnh Băng Tuyền nói một câu ngu ngốc nhưng lại giống như đang mắng yêu vậy. Thế nhưng Ngọc Đằng Long nghe được trong lòng lại tràn đầy khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, hắn thường bị Cảnh Băng Tuyền mắng hắn là ngu ngốc.

Mỗi lần nghe câu ngu ngốc này, không cần biết là lý do gì cũng làm cho hắn bốc hỏa. Hắn biết Cảnh Băng Tuyền đích thật so với hắn thông minh tuấn mỹ, nhưng mà có tất yếu luôn mắng hắn ngu ngốc không?

Hắn biết bản thân mình không thông minh, nhưng mà ngu ngốc thì cũng phải có chừng mực nào đó chứ. Cảnh Băng Tuyền cứ suốt ngày dùng câu này để mà mắng hắn, có đôi khi thật sự làm hắn sinh ra một loại cảm giác chính mình là tên ngốc tử duy nhất trên đời vậy.

Không, không đúng! Mình căn bản không phải ngu ngốc, Cảnh Băng Tuyền mới là ngu ngốc, thiếu chút nữa lại tin lời hắn nói nhăng nói cuội rồi.

Ngọc Đằng Long lại bắt đầu trái tính trái nết, rất muốn đánh cho Cảnh Băng Tuyền một trận nên thân, hắn không chút nghĩ ngợi dùng lực đánh tới một quyền.

Cảnh Băng Tuyền né tránh sau đó thuận thế kéo hắn vào trong lòng ngực mình, tiếp theo dùng đôi môi đỏ mọng hoàn mỹ cúi xuống.

Vừa thấy đôi môi đỏ mọng đó sắp thân đến hắn, Ngọc Đằng Long bỗng nhiên có điểm kích động, lo sợ không yên kêu lên: “Chờ...... Chờ một chút, để cho ta nghĩ một chút đã......”

Còn chưa có kêu xong, đã bị Cảnh Băng Tuyền khoá miệng bằng môi hắn, tiếng kêu chẳng những phát không được, ngay cả tay chân khẩn trương múa may loạn xạ đều bị Cảnh Băng Tuyền chế trụ.

Chính mình bởi vì bối rối kêu to mà miệng mở lớn ra, nên khi bị hôn, đầu lưỡi bá đạo của Cảnh Băng Tuyền đã nhanh chóng tham nhập vàp trong miệng hắn.

Cảnh Băng Tuyền không giống lần trước lửa nhỏ chậm thử, từ từ làm cho đầu lưỡi hắn có cùng cảm giác. Lần này, lập tức liền công chiếm hắn, đầu lưỡi cuồng bạo sục sạo trong khoang miệng, hoàn toàn không cho hắn có một chút không gian trống trải.

Cảnh Băng Tuyền không ngừng mút lấy, tựa như đang hút mật ngọt, từng đợt cảm giác rung động theo những nơi đầu lưỡi tiếp xúc không ngừng truyền đến, hơn nữa cảm giác kia thật sự là tuyệt diệu, làm cho Ngọc Đằng Long một trận vui sướng......

Cảnh Băng Tuyền không ngừng hút, còn ở chung quanh khuấy động, khiến cho Ngọc Đằng Long thiếu chút nữa không còn khí mà thở.

Ngọc Đằng Long mặt đỏ hơn cà chua chín, đầu váng mắt hoa, cho dù bị hôn xong rồi, cũng hoàn toàn không khí lực tựa vào trên vai Cảnh Băng Tuyền thở dốc, toàn thân như nhũn ra.

Hắn biết Cảnh Băng Tuyền đang cười.

Trước kia cái nụ cười này của Cảnh Băng Tuyền có thể làm cho Ngọc Đằng Long tức giận đến muốn đánh hắn, đá hắn, đạp cho hắn một cước thật mạnh. Nhưng mà hiện tại Ngọc Đằng Long toàn thân như vô lực nằm úp sấp vào người Cảnh Băng Tuyền, thật gần mà nhìn nụ cười đẹp đến mê người ấy.

Miệng hắn cười thật sự là đẹp không câu nào có thể hình dung, cho dù là Phan An tái thế, hẳn cũng không thể xinh đẹp tuấn lãng như Cảnh Băng Tuyền.

Cảnh Băng Tuyền xinh đẹp không chỉ là bề ngoài, thật chất ở Cảnh Băng Tuyền còn toát ra một loại hơi thở đầy ma lực không nói nên lời. Người đẹp như vậy trên đời này đương nhiên là có, nhưng chính là không ai có được cái loại hơi thở này giống như hắn, làm cho ánh mắt người ta cứ luôn dõi theo và không sao rời khỏi được.

“Làm sao vậy? Ta bộ dạng đẹp nên ngươi luyến tiếc rời mắt sao?”

Lời nói vô sỉ của Cảnh Băng Tuyền làm cho sắc mặt Ngọc Đằng Long đỏ bừng. Hắn vừa rồi cũng đâu có muốn nhìn Cảnh Băng Tuyền nhưng chẳng biết tại đôi mắt có vấn đề hay sao ấy mà cứ dán chặt vào khuôn mặt đó không thôi.

“Ai thèm nhìn ngươi.”

Thế nhưng toàn thân hắn vẫn còn rũ ra nằm tựa vào trên vai Cảnh Băng Tuyền, cho dù phản bác, cũng hoàn toàn không có uy lực, mà tay Cảnh Băng Tuyền đang đặt ở sau lưng hắn sờ tới sờ lui, mò mẫm đến nỗi làm cho khí huyết hắn dâng lên, máu mũi đều muốn phun ra.

“Đừng sờ soạng nữa, nơi đó ngứa ngáy lắm......”

Bàn tay Cảnh Băng Tuyền rốt cuộc cũng chịu dời đi, lần này là lướt qua sợi tóc, rồi tới vành tai, bỗng nhiên cúi đầu liếm một chút lổ tai của hắn.

Cái cảm giác lành lạnh làm cho Ngọc Đằng Long sợ tới mức đẩy hắn ra, không để ý chính mình toàn thân vô lực.

“Ngươi...... Ngươi làm gì?”

Nơi vừa bị liếm qua cảm giác vô cùng kì quái, làm cho Ngọc Đằng Long lập tức lấy tay bảo vệ lổ tai.

Cảnh Băng Tuyền lơ đểnh nói: “Ngươi không phải muốn học hôn môi sao?”

“Hôn môi liền hôn môi, ngươi làm gì phải liếm tai của ta, nó có ăn được đâu.”

Cho dù Cảnh Băng Tuyền muốn ăn lổ tai của hắn, hắn cũng sẽ không đồng ý, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Băng Tuyền liếc một cái, biểu tình trên mặt rõ ràng là muốn nói “sẽ không cho ngươi ăn”.

Cảnh Băng Tuyền đảo cặp mắt trắng dã, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Ngọc Đằng Long mà chịu không nổi.”Ngươi cho là hôn môi cũng chỉ là hôn vào môi thôi sao? Còn có thể thân ở những nơi khác nữa!”

Thái độ của Cảnh Băng Tuyền mặc dù làm cho Ngọc Đằng Long muốn phát hỏa, nhưng lời nói của Cảnh Băng Tuyền lại làm hắn dấy lên hứng thú, vừa rồi lổ tai bị liếm kỳ thật cũng không có gì khó chịu, chỉ là cảm giác tò mò đến kì quái, giống như làm cho toàn thân mềm nhũn ra.

“Còn có thể hôn ở những nơi khác sao?”

“Đương nhiên.”

Cảnh Băng Tuyền nói nghe có vẻ thần kỳ quá, làm cho Ngọc Đằng Long tò mò không thôi, hận một nỗi là tại sao tên kia không nói một cách rõ ràng cho dễ hiểu hơn được chút.

“Ta phải thực hành dạy thì ngươi mới biết được, chứ dùng miệng nói cũng không diễn tả được cái loại cảm giác này đâu.” Cảnh Băng Tuyền làm bộ làm tịch nói.

“Còn...... Còn phải bị thân nữa a......”

Bị Cảnh Băng Tuyền thân cảm giác đúng là khá tốt, nhưng mà nếu chính mình về sau muốn thân Thủy Trừng cô nương, thì không thể vẫn đảm đương vai trò bị thân được.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, chẳng phải là biến hắn thành một cô nương rồi  sao?

Giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, Cảnh Băng Tuyền thản nhiên nói: “Ngươi bị thân, mới biết được bị thân ở đâu mới mang lại cảm giác thoải mái nhất, này chẳng phải sẽ biết Thủy Trừng cô nương sẽ thích được hôn nơi nào sao?”

Nhắc tới tên của người trong lòng, làm cho Ngọc Đằng Long lại một phen đỏ mặt, hắn không muốn ở trước mặt Cảnh Băng Tuyền nói nhiều đến chuyện tu nhân rèn khí này, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, ngươi liền toàn bộ dạy ta đi.”

“Vậy thì lại gần đây nào, ngươi cách xa như thế làm sao mà thân được a?”

Cảnh Băng Tuyền nói có lý, Ngọc Đằng Long nhích gần về phía hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.