Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 8-2



Càng tiếp cận, càng là mỗi ngày đến, Cảnh Băng Tuyền lại càng tuyệt vọng, bởi vì Ngọc Đằng Long đối hắn thập phần lãnh đạm khách khí, không bao giờ giận hắn, lải nhải bên tai hắn, hét thật to mắng hắn giống như trước đây nữa.

Vài lần hắn muốn bộc phát bực tức trong lòng, nhưng khi thấy Ngọc Đằng Long trợn tròn mắt nhìn hắn, Cảnh Băng Tuyền thấy Ngọc Đằng Long bệnh nặng, đầy ngập khí giận đành phải nén hết vào trong người.

“Thật xin lỗi, Đằng Long, ta thật sự không biết ngươi bị bệnh, ta thật sự không biết......”

Cảnh Băng Tuyền giải thích lý do vì sao cả tháng trời không đến thăm hắn, Ngọc Đằng Long mặt không chút thay đổi gật đầu.

“Không quan hệ, ta biết ngươi bề bộn nhiều việc.”

“Đằng Long......”

“Đã khuya rồi, ngươi xuống núi đi.”

Hắn còn muốn giải thích, Ngọc Đằng Long không muốn nghe nữa.

Cảnh Băng Tuyền thừa dịp bốn bề vắng lặng, ôm chặt lấy Ngọc Đằng Long. “Đằng Long, thật xin lỗi, ta không phải cố ý không đến thăm ngươi, ngươi tha thứ ta đi.”

Ngọc Đằng Long tựa đầu chuyển hướng khác, cũng không nói là có tha thứ hay không, nhưng mà Cảnh Băng Tuyền còn lạ gì tính của hắn, nếu hắn chưa nói, vậy là căn bản trong đầu Ngọc Đằng Long vẫn chưa tha thứ.

“Đằng Long......”

“Ngươi đừng tới phiền ta nữa.”

Cảnh Băng Tuyền mở to hai mắt nhìn, nghe Ngọc Đằng Long những lời này mà cả kinh.

Ngọc Đằng Long trên mặt tái nhợt bởi vì phẫn nộ mà có huyết sắc, “Ngươi vẫn luôn gạt ta, xem thường ta, chúng ta như vậy mà có thể được coi là bằng hữu sao?”

Cảnh Băng Tuyền lại cật lực giải thích: “Ta chưa từng xem thường ngươi, Đằng Long. Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy? Ta cũng không có lừa gạt ngươi a!”

Ngọc Đằng Long nói ra câu tiếp theo, làm cho Cảnh Băng Tuyền không lời nào để nói.

“Chuyện của Thủy Trừng cô nương không phải ngươi gạt ta sao?”

“…..Đúng là… chuyện ấy là do ta đã lừa ngươi, nhưng ta không cố tình gạt ngươi, đó là bởi vì lúc ấy ngươi nói muốn cưới vợ, ta nghe mà thập phần tức giận, cho nên mới dựng lên một Thủy Trừng cô nương......”

Ngọc Đằng Long che lại đôi tai, “Ta không muốn nghe, ngươi tránh ra......”

Cảnh Băng Tuyền kéo hai tay đang che tai của hắn, “Ta yêu ngươi, Đằng Long, ta thừa nhận là ta lừa ngươi, nhưng nếu ta không làm như thế, ngươi làm sao có thể ngoan ngoãn để cho ta hôn ngươi, thân ngươi, yêu ngươi.”

Ngọc Đằng Long trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, “Ta sẽ không tin tưởng lời của ngươi nói nữa, sẽ không bao giờ tin nữa.”

Cảnh Băng Tuyền bắt lấy hai vai hắn ôm vào trong vòm ngực mình, cao giọng đầy bá đạo nói: “Ngươi không được nói như vậy, Đằng Long, ta thích ngươi, cho nên ngươi nhất định cũng phải thích ta mới được.”

“Không cần, ta không cần thích ngươi.”

Ngọc Đằng Long bắt đầu giãy giụa ở trong lòng ngực hắn một cách dữ dội, tựa như dùng hết toàn thân khí lực, cuối cùng còn hung hăng cắn một ngụm vào cơ ngực hắn.

Cảnh Băng Tuyền chết cũng không buông tay, cho dù bị Ngọc Đằng Long cắn đến chảy máu, vẫn gắt gao ôm chặt hắn vào trong ngực.

“A...... Đổ máu, ngươi đổ máu?”

Ngọc Đằng Long kinh hoảng khi phát giác trong miệng mình đều là huyết vị, hơi nhích người ra nhìn xem, mới biết được hắn suýt chút nữa là cắn đứt luôn một miếng thịt của Cảnh Băng Tuyền rồi.

Cảnh Băng Tuyền vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của hắn, “Ta yêu ngươi, ngươi không được nói chán ghét ta, không tin ta......”

“Ngươi đổ máu, nhất định là rất đau?”

Ngọc Đằng Long lại một trận giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Cảnh Băng Tuyền, “Ta đi lấy thuốc trị thương.”

Cảnh Băng Tuyền không buông tay, “Không đau, so với việc ngươi không để ý tới ta cái đau còn kém hơn rất nhiều......”

Ngọc Đằng Long giật mình, bởi vì trong đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Băng Tuyền đang hàm chứa nước mắt.

“Nếu ngươi tiếp tục không để ý tới ta, trái tim ta có thể càng đau hơn.”

Ngọc Đằng Long chưa bao giờ gặp qua Cảnh Băng Tuyền rơi lệ. Hắn mọi sự tài trí hơn người, lại thập phần thông minh, nhân sinh hài lòng như ý, chính mình là thanh mai trúc mã của hắn, biết hắn dáng vẻ bệ vệ cao bao nhiêu, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng rơi lệ trước mặt người khác.

“Ta yêu ngươi, Đằng Long, ta thật sự không biết ngươi bị bệnh, ta vẫn nghĩ ngươi là vì giận ta nên mới giả bệnh, nếu biết ngươi thật sự bị bệnh, ngươi nghĩ rằng bằng quan hệ giữa ta và ngươi, ta có thể nào không để ý tới ngươi, tự ép bản thân ăn chơi đàng điếm sao?”

Lời nói của Cảnh Băng Tuyền thập phần chân thật, Ngọc Đằng Long nhớ tới chính mình vì ủy khuất mà sinh bệnh, cũng bất giác khóc oà lên. Hắn oán hận nên ở trên cánh tay Cảnh Băng Tuyền vỗ mấy chưởng, bao nhiêu thống khổ đã tồn trữ nhiều ngày được dịp phát tiết đi ra.

“Ngươi đều gạt ta, gạt ta đem thể xác và tinh thần giao ra, lúc sau lại không để ý tới ta, ta cái gì đều không xứng với ngươi, ngoại trừ tuyệt vọng ra, còn có thể làm gì?”

Cảnh Băng Tuyền trong lòng mừng rỡ, toàn thân phát run, không thể tưởng tượng có thể từ trong miệng Ngọc Đằng Long nghe được những lời có ý nghĩa tương tự như ba chữ “Ta yêu ngươi”.

“Ta yêu ngươi, Đằng Long, lòng của ngươi là của ta, thân thể của ngươi đương nhiên cũng là của ta, ta luôn nhớ đến chuyện ngày hôm đó giữa hai chúng ta, ngươi ngày đó đáng yêu như vậy, đa tình......”

Vừa nghe đến hai chữ “đáng yêu”, Ngọc Đằng Long lần thứ hai ủy khuất khóc lớn hơn.

“Ngươi đều là gạt ta, ta là một đại nam nhân, bộ dạng hùng tráng uy vũ, nào có cái gì đáng yêu, ngươi đều lấy mấy lời ngon ngọt lừa nữ nhân khác để gạt ta, đối ta đều chỉ là thuận miệng nói nói, ta không bao giờ tin tưởng ngươi nữa.”

Cảnh Băng Tuyền tới bây giờ mới biết vì sao lúc trước khi khen Ngọc Đằng Long đáng yêu, Ngọc Đằng Long lập tức liền trở mặt, còn bảo hắn mau cút đi, hắn không khỏi bật cười.

“Ngươi còn cười, ngươi là đang cười ta sao?”

Thấy Cảnh Băng Tuyền nhìn mình nở nụ cười, Ngọc Đằng Long lại muốn khóc lớn. Cảnh Băng Tuyền đưa hắn ôm chặt vào trong ngực, đối với ủy khuất của hắn quả thật phải lắc đầu. Tại sao Ngọc Đằng Long không nhận ra mị lực của chính mình?

“Ngu ngốc, ta chưa bao giờ đối nữ nhân khác nói nàng đáng yêu, các nàng nào có cái gì đáng yêu. Ở trong mắt ta, người đáng yêu nhất trên đời này chính là ngươi. Đằng Long, hành động của ngươi đáng yêu đến nỗi làm cho ta cứ muốn ôm lấy ngươi hôn mãi không thôi.”

“Ngươi nói bậy, đừng gạt ta nữa, ta căn bản là không đáng yêu......”

“Nào có, ngươi đáng yêu muốn chết luôn, bằng không vì cái gì Cảnh Băng Tuyền ta lại yêu ngươi, không thương những người khác? Ngươi là đang nói ánh mắt ta quá kém, hay là đang mắng ta rất ngốc?”

“Mắt của ngươi có tật xấu sao? Ta...... Ta nào có đáng yêu?”

Ngọc Đằng Long nhìn chính mình toàn thân cao thấp, không có một chỗ nào có thể được xưng là đáng yêu. Cảnh Băng Tuyền thấy tâm Ngọc Đằng Long đã có chút dao động, không giống mấy ngày trước đây đối hắn lãnh đạm, hắn trộm ghé vào lỗ tai Ngọc Đằng Long nói nói mấy câu làm cho Ngọc Đằng Long đỏ mặt tía tai.

“Ngươi toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đáng yêu, không tin ngươi hiện tại cởi quần áo, ta sẽ chỉ cho ngươi xem!”

Ngọc Đằng Long xấu hổ đến cùng cực.

Sau phút ngượng ngùng, lúc này Ngọc Đằng Long mới phát giác cả thân thể mình đang nằm gọn trong vòng tay Cảnh Băng Tuyền, cho dù rất muốn dùng lực đẩy hắn ra nhưng hiện tại cơ thể rất đỗi yếu ớt vì bệnh, căn bản là không có khí lực. Cảnh Băng Tuyền bế Ngọc Đằng Long đứng lên, gắt gao ôm lấy hắn.

“Không cần ngươi ôm......” Ngọc Đằng Long lại muốn giãy giụa.

Cảnh Băng Tuyền uy hiếp hắn: “Còn lộn xộn nữa là ngã chết ngươi đó.”

Ngọc Đằng Long lập tức không dám động, tuỳ ý Cảnh Băng Tuyền ẵm hắn về giường, thay hắn sửa sang lại tóc, lau mặt, làm hết thảy những việc mà bình thường người hầu vẫn hay làm. Sau đó Cảnh Băng Tuyền còn nhìn hắn hấp háy mắt đầy gian tà.

“Hiện tại ta sẽ chỉ cho ngươi biết chỗ nào trên cơ thể ngươi là đáng yêu nhất.”

Ngọc Đằng Long lo lắng muốn kêu to.

Cảnh Băng Tuyền lại uy hiếp hắn: “Ngươi kêu a, ngươi mà kêu, chờ một chút người hầu mà tiến vào nhìn thấy, ngươi sẽ không tất làm người.”

“Ngươi......”

Ngọc Đằng Long giận đến thở vù vù, mà Cảnh Băng Tuyền còn mừng rỡ động thủ cởi quần áo hắn.

Ngọc Đằng Long gầy đến nỗi cơ hồ chỉ còn da bọc xương, làm cho Cảnh Băng Tuyền đau lòng đến cực điểm.

“Ta phải đem ngươi dưỡng béo, mập mạp lại mới được, ngươi rất gầy.”

“Này không phải đều là...... Đều là ngươi làm hại.”

Ngọc Đằng Long tùy tay cầm lấy cái gối đầu hướng trên mặt Cảnh Băng Tuyền mà đánh.

Cảnh Băng Tuyền thấy thế càng vui, Ngọc Đằng Long sức lực yếu ớt đánh như vậy giống như đang làm nũng. Hơn nữa bị Ngọc Đằng Long đánh, với hắn, lại là một chuyện tốt, ít nhất Ngọc Đằng Long không đối với hắn lạnh lùng, khách khí nữa.

“Thật xin lỗi, Đằng Long, tha thứ ta, đừng giận….đừng giận a......”

Cảnh Băng Tuyền giống như đang trấn an tiểu bảo bảo, làm cho Ngọc Đằng Long mặc dù rất muốn sinh khí, nhưng thấy vẻ mặt hối hận của Cảnh Băng Tuyền, rốt cuộc cái gì cũng không nói ra được.

“Ngươi này ngu ngốc, sắc quỷ, bại hoại......”

Ngọc Đằng Long mắng hắn vài câu, Cảnh Băng Tuyền tựa như đang thưởng thức một khúc nhạc hay, càng nghe mắng, hắn lại càng vui vẻ.

Ngọc Đằng Long mắng đến cuối cùng, nhịn không được nói: “Ngươi bị điên rồi sao? Ta mắng ngươi như thế, vậy mà ngươi còn ngoác miệng ra cười?”

Cảnh Băng Tuyền ngọt ngào hôn lên má hắn, “Ngươi mắng ta, ta mới biết được trong lòng ngươi có ta a.”

Ngọc Đằng Long trên mặt đỏ bừng, cầm lấy cái gì bên cạnh có thể bắt được, hướng Cảnh Băng Tuyền mà ném, tất cả những gì không thoải mái lúc trước, tựa hồ đã tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.