Nói năm đó, lâu ơi là
lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát
Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long
Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ.
Nhưng bất hạnh thay,
khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi
tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày
mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời.
Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì?
Không có, chỉ biết người
một nhà cơ hồ đều chết sạch.
Mà nay, bên trong thành
Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi
chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân
sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng
tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất
đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch.
Nhưng bọn họ cũng có điểm
chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm......
“Thật xin lỗi, bệnh của
lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.”
“Không, đại phu, đừng nói
như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không
được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......”
Trước giường bệnh, Gia
Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi
mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép
cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của
nàng.
“Lão hủ lực bất tòng
tâm..... Xin được cáo từ.” Lão đại phu ôm mặt muốn chạy lấy người, đại khái cảm
thấy nói ra hai từ này quả thật rất mất mặt, hắn thầm nghĩ mau mau trở về hảo
hảo trấn định tinh thần một chút.
Đến tột cùng là y thuật
của hắn vẫn chưa đến đâu? Hay là hắn già rồi, trí não không còn minh mẫn?
Ai ngờ hắn mới đi ra nửa
bước đã thấy không thể cử động, thân thể ở phía trước, cánh tay trái bị kéo
thành góc vuông phía sau đầu, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thiếu chút nữa
tay đã bị đứt.
“Không không không, đại
phu, ngài không được đi, không được đi!” Mông Mông cơ hồ dùng toàn bộ thân mình
chế trụ cánh tay của lão đại phu gầy yếu, đánh chết cũng không để hắn chạy.
“Xem lại đi, xem kỹ một lần nữa biết đâu có thể tìm ra phương pháp trị bệnh!”
“Lão hủ đã xem rất cẩn
thận rồi, nhưng...... Ai!” Càng nói càng mất mặt, vẫn là tốt nhất nên đi thôi!
Đi thôi!
Lão đại phu lại muốn tháo
chạy, nhưng bất hạnh thay, cơ thể vừa mới động, đã cảm thấy toàn thân đau nhói.
Hắn nhe răng trợn mắt quay đầu lại, Mông Mông vẫn là kiên quyết nắm lấy hắn
không buông, vẻ mặt bi thương: “Không để ngài đi chính là không để ngài đi,
bằng không lưu lại cánh tay đi.”
“Xem lại một lần, nhìn
lại một lần là có thể tốt hay sao!”
Đừng nhìn nàng vóc dáng
nhỏ bé không có mấy trọng lượng, lực lượng chân chính đích thật rất lớn a, cùng
dáng người cân đối của nàng có chút liên quan. Thức ăn vào bụng tựa hồ không
nuôi cơ thể, mà toàn bộ phát triển thành khí lực. Lão đại phu đáng thương còn
dám động, cánh tay của hắn thật muốn tặng nàng làm kỷ niệm.
“Vô dụng, nhìn mấy ngàn
mấy trăm lần cũng như nhau thôi!”
“Thêm một lần thôi!”
“Đại tiểu thư, thật sự
lại bao nhiêu lần cũng là vô dụng!”
Lão đại phu dở khóc dở
cười dùng tay phải nắm lấy tay trái, tưởng có thể thu hồi lại cơ thể mình. Mông
Mông lại ôm càng chặt, vô luận như thế nào không chịu thả ra cánh tay, lão đại
phu đành phải đứng lên cùng nàng tranh đoạt.
Người ta là kéo co, bọn
họ là nhổ cánh tay, ngươi tới ta đi tình hình chiến đấu kịch liệt, thế lực
ngang nhau khó phân thắng bại.
“Đại phu, xin ngài xem
lại, van cầu ngài, xem một lần thôi, bằng không ta..... Ta quỳ xuống trước mặt
ngài!"
Ai, nàng ta quả nhiên quỳ
xuống. Vì sao lại hạ mình như vậy?
Lão đại phu không biết
nên khóc hay cười cũng theo đó ngồi xổm xuống. Không có biện pháp, con tin --
cánh tay đáng thương của hắn, còn đang ở trong tay nàng mà!
“Đại tiểu thư, ngươi
chính là quỳ ba ngày ba đêm cũng là uổng phí thời gian! Lão hủ từ nhỏ đã nghiên
cứu y thuật, cho tới nay đã sáu mươi năm, bao nhiêu chứng bệnh nan y khó trị,
lão hủ đều có thể thuốc đến bệnh trừ. Nhưng lão hủ dù sao cũng không phải Biển
Thước (1), cũng có chỗ bất lực,
nếu không phải vạn bất đắc dĩ, lão hủ cũng không nguyện ý thừa nhận loại sự
tình đạp đổ chiêu bài này đâu!”
“Lão hủ nhiều nhất cũng
chỉ có thể chẩn đoán lệnh huynh ngũ tạng lục phủ đang dần suy kiệt, còn vì sao
lại như thế, lão hủ thật là tìm không ra nguyên nhân. Nhưng lệnh tôn cùng nhị
huynh, lệnh đệ đều chết vì bệnh này, ta nghĩ có lẽ là do di truyền.....”
Đúng, không phải hắn y
thuật không tinh, mà là lão tổ tông Gia Cát gia có vấn đề.
“Nhưng ta cùng hai muội
muội vẫn bình an!” Mông Mông phản bác.
“Có lẽ bệnh này chỉ
truyền cho nam, phụ nữ ngược lại sẽ không có gì.”
Vì sao các vị đại phu đều
chỉ có một câu duy nhất?
“Việc này....” Mông Mông
từ từ chuyển sự chú ý sang giường bệnh, vẻ mặt không cách nào tiếp nhận: “Chẳng
lẽ ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca, phụ thân, nhị ca, đệ đệ cùng nhau từ
từ.... từ từ....” Từ từ, từ từ cả nửa ngày trời, nàng cũng không thể nói tiếp.
Nhìn thấy Mông Mông dung
nhan thanh thuần tú lệ, cặp mắt ngân ngấn nước bày tỏ biểu tình thê lương bất
lực, người nhìn thấy lòng có cứng mấy cũng mềm. Nếu như có thể, lão đại phu
thật mong có thể đem cái mạng già của mình tặng cho đại ca nàng, dù sao ông
cũng không sống thêm được mấy năm nữa.
Nhưng đó là chuyện không
có khả năng, mà hắn cũng thật sự chẩn đoán không ra đại ca nàng rốt cuộc mắc
bệnh gì, cho dù nghĩ đến bạc đầu cũng không ra, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc
đầu thở dài.
Thấy thế, Mông Mông không
khỏi ngây người mờ mịt.
Tuy rằng người nhà Gia
Cát cân não không được mấy vòng (ý nói không thông minh
á =.=), văn lộ (2) cũng ít
đến đáng thương, không chỉ không hiểu được nửa điểm mưu lược kế sách, khôn khéo
lại càng không có, thành thật ngay thẳng không thích hợp việc buôn bán. Nhưng
Gia Cát gia chính là dựa vào việc buôn bán kiếm tiền trở nên giàu có, thành Nam
Dương không ai sánh nồi, thật sự có thể nói là kỳ tích!
Nghĩ đến Gia Cát gia từ
trước đến nay xây cầu đắp đường, cứu tế phát lương thật, làm nhiều việc thiện,
công đức vô lượng. Hết thảy được trời thương xót, cho nên đặc biệt chiếu cố che
chở, Gia Cát gia cũng mới có thể an an ổn ổn từ một thương nhân nho nhỏ từng
bước phát triển trở thành đại phú thương buôn bán tơ lụa, sinh ý càng ngày càng
lớn, từ nam chí bắc cửa hàng hơn mười căn, tài phúc dồi dào không cần làm cũng
có của ăn của để.
Cho đến một năm trước,
vận khí của Gia Cát gia rốt cục cũng dùng hết.
Ngắn ngủi một năm thời
gian, nam nhân nhà Gia Cát, phụ thân Mông Mông cùng ba vị huynh đệ của nàng,
giống như đang đồng dạng chạy tiếp sức, không rõ nguyên nhân đột nhiên một
người rồi lần lượt một người bị bệnh, một người rồi lại một người qua đời, đến
nay chỉ còn lại có Gia Cát đại công tử còn sống, thế nhưng cũng chỉ còn lại mấy
hơi thở mà thôi.
Mới đầu còn tưởng rằng là
do ôn dịch, nhưng là trừ nam nhân Gia Cát gia, cũng không có ai khác mắc bệnh.
Nhưng nếu không phải ôn dịch, vì sao không có đại phu nào có thể chẩn đoán rốt
cuộc là bệnh gì?
Có phải thật sự là do di
truyền hay không?
Không, cũng không đúng...
“Nhưng phụ thân trước giờ
cũng không có đề cập qua!” Nếu là chuyện nghiêm trọng, thật sự nghiêm trọng,
cha có thể nào không nhắc nhở.
“Không có sao?” Lão đại
phu nghi hoặc nhíu mày trầm ngâm một lát. “Như vậy lệnh đường là như thế nào
qua đời?”
Vừa nhắc đến mẫu thân,
đôi con mắt Mông Mông thoảng qua một tầng hơi nước.
“Mẫu thân sau khi sinh hạ
muội muội thì ngả bệnh, nằm trên giường suốt ngày. Thật xấu hổ, bản thân đã
thỉnh nhiều vị đại phu đến bắt mạch, đều nói là sau khi sinh bị nhiễm phong
hàn, kỳ quái là uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy biến chuyển. Cho đến năm
ta mười hai tuổi, mẫu thân... từ giã trần đời.”
“Như vậy, có lẽ cùng lệnh
đường cũng có chút quan hệ?” Lão đại phu khẩu khí một điểm nắm chắc cũng không
có, chẳng những y thuật không đủ tinh, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng rất
nhát gừng.
Nhìn xem, nàng đang nói
gì, ngay cả mẫu thân cũng có liên quan?
Mông Mông kinh ngạc nhìn
đại phu một hồi lâu, mới chậm rãi hướng ánh mắt về người bên cạnh. Hôn thê của
đại ca, Ngân Hoa tỷ, đã khóc đến không còn sức.
Bên ngoài cửa phòng, hai
muội muội song sinh của nàng, Tuyết Tuyết và Xán Xán, một tả một hữu trốn ở
ngoài cửa ngó dáo dác. Hai khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lo lắng lại bàng hoàng, nhưng
cũng không dám tiến vào trong phòng nửa bước. Không phải Mông Mông không cho
các nàng tiến vào, mà là các nàng sợ đi vào lại nghe được tin không tốt.
“...Ta rốt cuộc nên làm
sao bây giờ?” Mông Mông ngập ngừng.
“Điều này...” Thấy nàng
vẻ mặt luống cuống, tận dụng thời cơ, lão đại phu khẩn trương đoạt lại cánh tay
của mình, đỡ nàng đứng lên, rồi sau đó chuyển tầm mắt đến bệnh nhân trên giường
vừa tỉnh dậy. “Ta nghĩ đại công tử tốt nhất nên chuẩn bị thật tốt, miễn cho
muội muội ngươi không biết theo ai, dù sao các nàng hãy còn nhỏ, muốn các nàng
gánh vác hết thảy quả thật rất tàn nhẫn.”
Muốn người trẻ tuổi đang
sống được một người sắp chết an bày hậu sự cho mình còn tàn nhẫn hơn!
“Ta biết.” Gia Cát Văn
Nghĩa thở dài kéo tay muội muội. “Mông Mông.”
“Đại ca?”
“Đi mời Chương đại ca đến
đây một chút.”
~.~
Ba tỷ muội ngơ ngác nhìn
cửa phòng đại ca bị đóng kín, lòng thấp thỏm lại bất an, còn có chút không biết
làm sao.
“Đại tỷ...” Tuyết Tuyết
cùng Xán Xán ngập ngừng nhìn Mông Mông, muốn hỏi một chút sự tình, đại phu chẩn
đoán rao sao, đại ca gọi Chương đại ca đi vào là muốn làm gì, nhưng lời đến cửa
miệng lại nuốt vào, chính là không dám hỏi ra lời, e nhận được đáp án không
muốn nghe.
Cũng may các nàng không
dám mở lời hỏi, bởi vì cho dù các nàng có hỏi, Mông Mông không thể trả lời cũng
không trả lời được.
Đại phu nói bệnh của đại
ca không có cách cứu chữa, cho nên đại ca kêu Chương đại ca đến là để bàn
chuyện hậu sự của người, việc này có đánh chết nàng trăm ngàn lần, nàng cũng
không thể mở miệng. Có lẽ bởi vì nàng quá đơn thuần, cảm thấy việc này một khi
nói ra sẽ trở thành chuyện đã định. Mặt khác, chỉ cần nàng không nói, đại ca
vẫn còn một tia hi vọng, bất kể hi vọng này mong manh ra sao.
Bất luận thế nào, có hi
vọng vẫn tốt hơn.
“Áo gối của các muội thêu
xong chưa?” Nàng trấn định tinh thần, miễn cưỡng xuất ra một nụ cười.
“Vẫn chưaạ.”
“Còn không nhanh đi hoàn
thành, đại tỷ kiểm tra thì đừng trách!”
Hai gương mặt giống nhau
như đúc quay sang nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, buồn bã trở về khuê
phòng.
Thân ảnh các nàng vừa
khuất dáng, Mông Mông cả thân người suy sụp, nhịn không được lệ hoen đỏ đôi mắt,
nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, nước mắt vừa chảy ra liền dùng tay quệt
đi, chính là không để nó chảy xuống.
Mông Mông vừa lên năm,
mẫu thân đã ngã bệnh. Tuy không thông lắm về sự đời thọ căn, nhưng lúc ấy nàng
luôn túc trực bên giường bệnh, tránh cho mẫu thân cảm thấy tịch mịch. Phụ thân
khi đó đã dặn nàng không được khóc trước mặt mẫu thân, miễn cho người phiền
lòng. Từ dạo ấy, hình thành trong nàng thói quen chịu đựng, mặc kệ thương tâm,
khổ sở đến đâu cũng tuyệt đối không rơi lệ, cùng lắm chỉ là vành mắt hơi đỏ một
chút mà thôi.
Tựa như như bây giờ, con
ngươi thoảng đặc màn hơi nước, nhưng không có bất kỳ giọt lệ nào rơi ra. Là
nàng không cho phép bản thân mình yếu đuối.
Những người thân xung
quanh nàng cứ một năm rồi lại một năm lần lượt qua đời, khiến nàng ngay cả thời
gian vì họ bi thương cũng không có. Bởi vì mỗi khi bọn họ vừa mới mới bắt đầu
muốn làm tang sự, thì lại có một người khác bị bệnh. Một người tiếp một người,
thương tâm, kinh sợ càng khắc sâu trong lòng, ngay cả đại ca thương yêu nhất
của nàng cũng sắp phải từ bỏ trần thế.
Nam nhân
cuối cùng, trụ cột cuối cùng của Gia Cát gia cũng không còn chịu đựng được bao
lâu nữa. Nàng không muốn, cũng không thể, lại càng không nguyện buông tha hi
vọng.
Nhưng… Nhưng…
“Mông Mông…”
Nghe tiếng quay đầu lại,
vừa vặn nhìn thấy một ánh mắt quan tâm, Mông Mông lập tức chạy tới úp mặt
vào lòng người đó, không phải để che giấu nước mắt, mà là để tìm kiếm một chút
động lực, giúp nàng có thể chống đỡ tình cảnh trước mắt.
“Tinh tỷ, Chu đại
phu... Chu đại phu
nói hắn bất lực...”
“Mông Mông đáng
thương...”
“Chu đại phu
là ngự y triều đình đã về hưu, ngay cả hắn cũng bó tay, muội còn biết phải tìm
ai?”
Từ khi thân mẫu bệnh nặng
qua đời, bảy năm dài đằng đẵng, ngoại trừ hai muội muội song sinh, cũng chỉ có
Tứ tiểu thư Đỗ phủ, Đỗ Tinh, ở sát nhà, là tri kỷ khuê phòng của nàng.
Đỗ Tinh lớn hơn Mông Mông
ba tuổi, nhưng rất bướng bỉnh hiếu động, cùng Mông Mông nhu thuận, dịu dàng
hoàn toàn khác nhau. Nhưng mà không hiểu sao hai nàng lại rất hợp tính. Đỗ Tinh
rất kiên nhẫn chờ mẫu thân Mông Mông ngủ say giấc, mới đưa nàng ra ngoài đi
dạo, nếu không thì cùng với Mông Mông và mẫu thân nàng ngồi tán chuyện vui đùa.
Năm năm trước, Đỗ Tinh
cùng ca ca nàng bái sư học nghệ ở núi Hoa Sơn, không nghĩ tới năm năm sau, trở
về nhà, Gia Cát gia gặp đại nạn, nam đinh lần lượt chết hết, nàng tuy có tâm hỗ
trợ, nhưng nửa điểm cũng không giúp được, trừ phi...
“Tỷ...” Hai mắt chần chờ
nhìn xuống Mông Mông yếu đuối trong lòng, Đỗ Tinh ấp a ấp úng vài lần định mở
miệng, nhưng cuối cùng vẫn là không thốt thành lời. Nói ra thì có ích lợi gì?
“Muội có biết đại ca người tìm Chương đại ca làm gì không?”
“Không biết.”
“Để tỷ đoán...” Đỗ
Tinh có chút đăm chiêu nhìn cửa phòng đang khép nãy giờ của Gia Cát Văn Nghĩa.
“Đại ca muội hẳn là muốn trước khi hắn chết, đem muội gả cho Chương đại ca, như
thế Chương đại ca có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố muội cùng Tuyết Tuyết,
Xán Xán hai tiểu nữ, như vậy hắn mới có thể yên tâm nhắm mắt.”
“Đem muội gả cho Chương
đại ca, ca ca có thể...... yên tâm nhắm mắt?” Mông Mông thều thào lặp lại...
Bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa sợ hãi vừa kinh hoàng. “Không, muội không muốn!”
Tuy rằng mẫu thân khi còn
tại thế đã dạy nàng rất nhiều lần, đạo lý tam tòng tứ đức ngàn lần nhắc qua -
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử - trong lòng nàng luôn tâm
niệm, nhất nhất tuân theo. Đại ca kêu nàng lấy chồng, bất luận đối tượng tuổi
đã già hay nhi đồng còn nhỏ, là thợ may hay đồ tể, béo hay gầy, yêu thích hay
chán ghét, miễn là lệnh của đại ca, nàng tuyệt không ý kiến.
Nhưng hiện giờ thì không
được!
Nếu nàng lúc này ngoan
ngoãn nghe lời lấy chồng, không khác gì thừa nhận đại ca thật sự sẽ chết, mà
nàng là vì muốn đại ca yên tâm mới đồng ý, nói không chừng trong lúc nàng thành
thân, đại ca ngay lập tức sẽ... sẽ...
Không, nàng tuyệt không
thể, ít nhất không phải bây giờ!
Bệnh của đại ca, đại phu
nói vẫn còn duy trì trong hai tháng. Nhất định nàng phải nghĩ biện pháp. Nàng
có thời gian... nhưng mà...
“Còn có biện pháp gì có
thể nghĩ?” Nàng nhỏ giọng, vẻ mặt mờ mịt bất lực.
Ánh mắt ngưng tụ trên mặt
Mông Mông, Đỗ Tinh trong lòng suy tính một hồi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Nàng cắn môi:
“Kỳ thật... Kỳ thật có
người có lẽ cứu được đại ca...”
Có người cứu được đại
ca?!
Bật mạnh nhảy khỏi lòng
Đỗ Tinh, Mông Mông mãnh liệt kéo vạt áo nàng. “Ai? Ai?” Mông Mông kích động hét
lớn. “Ai có thể cứu đại ca muội?”
Đỗ Tinh cười khổ. “Đó là
nguyên nhân tỷ không thể nói cho muội biết. Căn bản tỷ không biết hắn là ai,
chỉ là nghe nói có một người, bất luận là chứng bệnh khó trị nào, chỉ cần còn
có hơi ở, hắn đều có thể cứu sống. Nhưng hắn không cho người nhà bệnh nhân nói
ra tên tuổi, cho nên không ai biết hắn rốt cuộc là ai, thậm chí không biết hắn
đến tột cùng là nam hoặc nữ, già hay trẻ. Bởi vậy, không có ai có thể tìm được
hắn, trừ phi hắn đến gặp muội...”
“Phải thế nào hắn mới có
thể tìm tới chúng ta?”
“Không biết,” Đỗ Tinh lắc
tay tuyệt vọng. “Thật ra, tỷ chỉ biết có như vậy, còn lại, cái gì cũng không
biết!”
Cái gì cũng không biết?
Vẻ mặt kích động thoáng
chốc lại trở nên đông cứng. Hồi lâu sau, Mông Mông chán nản buông lời. “Cái gì
cũng không biết thì còn nói làm gì nữa.” Nàng cúi đầu, ủ rũ nhìn xuống đất.
“Thật xin lỗi, Mông
Mông.” Đỗ Tinh âm thầm ảo não, nỗi hối hận dâng đầy trong lòng. Sớm biết thế sẽ
không nói, một câu trước tung người ta bay thẳng lên trời, một câu sau lại đem
người ta tống hạ địa ngục, thật là tội đáng chết!
Mông Mông ngây người một
lát, sau đó hữu khí vô lực nhếch miệng cười khổ. “Cái này, cũng không thể trách
tỷ.”
“Tỷ đã bảo ca ca đi dò la
tin tức về hắn, nhưng mà...” Đỗ Tinh vội vàng muốn nói gì đó khiến Mông Mông
trấn tĩnh đứng lên, mắt sáng ngời tia hi vọng. Kết quả chỉ nói một câu, dường
như đẩy chính nàng cùng Mông Mông cách xa thiên sơn vạn thủy. “Hắn hình như
cũng chỉ biết có vậy, chỉ sợ là... bói không ra tin tốt.”
“......”
“Mông Mông...”
Thấy Mông Mông nhanh
chóng suy sụp, Đỗ Tinh oán hận giậm chân một cái.
Đáng chết, tên kia đến
tột cùng là ai, vì sao lúc nào cũng thần bí, nghe nói hắn thậm chí còn không
thừa nhận chính mình là đại phu, thật ra là quái nhân phương nào?
Hắn hiện giờ đang ở đâu?
~.~
“Ở trong này, lão gia,
Quân đại phu ở trong này, ngài ấy nói muốn rời đi!”
“Thế nào, Quân đại phu,
ngài phải rời khỏi? Nhưng....”
Thế nào gọi là thủ phủ?
Chính là trong nhà chứa
đầy núi vàng mỏ bạc, nhà cửa trải dài khắp phố, bất kể ở trong phủ hay ra đường
lớn, mọi người đều tôn kính gọi hắn một tiếng "Lão gia".
Tuy rằng Gia Cát gia ở
Nam Dương không giống với loại "Lão gia" này, nhưng bọn hắn là trường
hợp đặc biệt. Nam Xương phủ Tạ lão gia là hình mẫu tiêu chuẩn nhất, cuồng vọng,
tự cao tự đại lại ngạo mạn hống hách. Mọi người sau lưng thường châm biếm Tạ
lão gia mắt lé trời sinh, bởi vì hắn không có mắt nhìn người. Cũng có người nói
lưng y có tật, nhất là khi đối mặt với huyện thái gia, lưng hắn luôn gập xuống
quá nửa, không dám ngẩng đầu lên.
Thông thường, những người
loại này nếu so với quan phủ thì lại còn “lão gia” hơn. Trừ việc truyền lại
hương hỏa cho nhi tử cùng quyền thế tài phú bên ngoài, bọn họ xem trọng nhất
chính là thể diện.
Mạng già có thể không
cần, nhưng thể diện không thể không có!
Vì vậy, người qua đường
dọc ngang cửa lớn nhà họ Tạ, nhìn thấy Tạ lão gia uy nghiêm mọi khi lại không
cần thể diện, cung kính hạ người như kẻ nô tài hèn mọn, tự mình cung tiễn một
vị thư sinh trẻ tuổi toàn thân áo vá ra cửa Tạ phủ. Tất cả mọi người đều ngạc
nhiên mở lớn mắt, nhất thời không thể tin cảnh tượng trước mặt mình.
Ảo giác! Đúng, đây nhất
định là ảo giác!
Tất cả không hẹn cùng
nhay nhay mắt, lát hồi lại chớp chớp, sau đó mới định thần nhìn lại...
“Đừng gọi ta đại phu, ta
không phải đại phu!”
“Dạ dạ dạ, ngài là Quân
công tử, không phải đại phu, không phải đại phu!”
Không thể tin được, chẳng
những không phải ảo giác, hơn nữa vị Tạ lão gia uy vũ hùng tráng, cao cao tại
thượng mọi khi hôm nay lại trở nên sợ hãi, ăn nói khép nép, nhìn giống như con
chuột nhỏ không cẩn thận đụng mặt con hổ lớn, chỉ thiếu chút nữa là phủ phục
xuống đất ba quỳ chín lạy khấu đầu trước đối phương.
Hắn là trúng tà, hay là
uống nhầm thuốc?
~.~
“Quân công tử, trời sắp
tối rồi, hay là ở lại đây nghỉ một đêm!”
“Không cần.”
“Như vậy, để ta sai vài
tên gia nhân theo hộ tống…”
“Không cần.”
“Nhưng Quân công tử trên
người mang theo bảo vật, ngộ nhỡ có tặc nhân để ý…”
Thư sinh trẻ tuổi không
lên tiếng, chỉ một mực nhìn hắn, ánh mắt đạm mạc, không có ý tứ, nhưng không
biết sao lại khiến nội tâm hắn dâng lên một trận hàn khí, cả người không tự chủ
được càng thêm phát run. Tạ lão gia bất giác hạ thấp tầm mắt, trong lòng lão
cuồng phong đua tranh, càng không dám xem thường người thanh niên trước mặt.
“Ài, ta tin Quân công tử
nhất định có cách của mình!”
“Nhớ kỹ, chuyện của ta…”
“Ta biết, ta biết, ta
tuyệt đối sẽ giữ kín miệng, đồng thời nghiêm cấm bọn hạ nhân không đồn thổi ra
ngoài. Xin Quân công tử yên tâm.”
Thư sinh trẻ tuổi không
nói một lời, thản nhiên xoay người bước đi.
Khắp người đổ mồ hôi
lạnh, Tạ lão gia nín thở nhìn Quân công tử theo hướng đường cái từ từ đi xa,
cho đến thân ảnh cao gầy như thân trúc hoàn toàn khuất dạng. Hắn mới run rẩy
thở một hơi dài, vung tay áo lau đi bờ trán bết mồ hôi.
“Ôn thần! Đích thật là ôn
thần!”
Hắn lẩm bẩm một mình:
“Nhưng mà…,” sau đó nhếch môi cười khổ, “Tuy nói mất đi bảo vật khiến ta đau
lòng, nhưng hài tử bảo bối là do hắn cứu!” Nếu hương hỏa duy nhất cũng không
còn, vàng bạc tiền tài danh lợi còn có ích chi? “Không sai, dùng vật đổi mạng
tiểu nhi, tuyệt đối đáng giá! Đáng giá!”
Cũng may là hắn nắm trong
tay bảo vật người người mơ tưởng. Quân công tử không thiết kim ngân tiền tài,
càng không quản lầu son gác tía, chỉ một lòng cầu kỳ trân dị bảo cùng dược liệu
trân quý, hơn nữa nhất định phải là báu vật nhân gian hiếm thấy. Nếu không đủ
độ trân quý, càng không phải bảo vật vô giá, cho dù là hoàng đế lão tử có tha
thiết cầu xin, hắn cũng không thèm đếm xỉa.
Nghĩ tới đây, Tạ lão gia
không khỏi cảm thấy may mắn, miệng nở nụ cười, mặt mày hớn hở xoay người trở về
phủ thăm hài nhi bảo bối của mình.
~.~
Cùng lúc, thanh niên cũng
đã ra đến cửa thành, dường như muốn khởi hành ngay trong đêm. Nhưng sau đó chưa
đến một khắc, hắn đổi ý, rẽ vào ven rừng, tìm nơi đất bằng ngồi xuống, lại từ
bên trong bao hành lý lấy ra một bao giấy dầu, bên trong gói kỹ hai cái bánh
bao, trong đó một cái chỉ còn lại phân nửa. Hắn đem cái bánh bao hoàn hảo chưa
ai đụng đến gói kỹ lại bằng giấy, sau đó lấy nửa cái còn lại chậm rãi đưa vào
bụng.
Tia sáng cuối cùng cũng
biến mất trên kẽ lá. Màn đêm lặng lẽ phủ xuống khu rừng.
Một khắc trôi qua, trong
bóng tối vô thanh vô tức xuất hiện năm thân ảnh, nhanh chóng vây kín người thư
sinh. Năm gương mặt, năm sắc diện tàn ác.
“Tên thư sinh nghèo kia,
nghe nói trên người ngươi có cất giấu bảo vật, đúng không?”
“Xem bộ dáng tồi tệ của
ngươi cũng không có phúc hưởng bảo vật, chi bằng giao cho các đại ca đi!”
“Không cần phủ nhận,
chúng ta đều đã điều tra kỹ càng rồi mới đến!”
“Không phục ư? Có thể bảo
toàn tính mạng, ngươi nên cảm thấy vui mừng.”
“Còn không đưa ra, khiến
ông đây nổi giận, ngay cả cái mạng nhỏ nhà ngươi cũng đừng mong giữ được!”
Khẩu khí vừa không khách
khí, lại vừa hung hãn, cộng thêm hình dáng tàn ác, người nhát gan ắt hẳn đã bị
dọa đến kinh hồn bạt vía. Thế nhưng thanh niên kia thản nhiên như không nghe
không nhìn, chẳng những không quan tâm bọn họ bao vây, cũng không tỏ ra bị uy
hiếp, vẫn là tiếp tục ăn nốt chiếc bánh bao, một chút lại ngẩng đầu ngắm trăng,
sau đó vác gánh sách cùng hành lý lên vai, tay xách hai bao hành lý một lớn một
nhỏ, quyết định lên đường.
“Ấy, tên tiểu tử này bị
gì thế, thản nhiên không muốn sống nữa sao?”
“Xem ra không cho hắn nếm
thử đau khổ, hắn sẽ không biết cách quý trọng mạng sống!”
“Để hắn biết chúng ta lợi
hại ra sao đi!”
Ngay lúc thanh niên kia
bước lên một bước, năm vị cường hán cũng bắt tay xắn áo, hăng hái bừng bừng
xoay xoay cổ tay, chuẩn bị hạ thủ, cốt để cái tên tiểu tử cuồng ngạo không biết
sống chết kia biết thế nào là hậu quả của việc không nghe lời.
Nhưng mà, chỉ mới tiến
một bước, bước tiếp theo còn chưa kịp nhấc chân lên, cả năm người như bị điểm
huyệt đứng yên không nhúc nhích.
Y nhàn nhã tiếp tục bước
thứ hai, năm người kia đột nhiên cùng lúc la lên, không hẹn mà gặp cùng nhau ôm
lấy cổ mình. Dưới bóng trăng êm dịu, chỉ thấy gương mặt của họ chẳng biết lúc
nào đã ánh lên một tầng quỷ dị màu xanh đậm, hít thở không thông, há to mồm thở
dốc, chỉ có thể phát ra thứ thanh âm kỳ quái "a a a".
Bước thứ ba của thư sinh,
năm người kia nối nhau gục xuống đất, hai tay vẫn như cũ ôm chặt cổ, ngũ quan
vặn vẹo như bị rút hết gân, trong miệng bắt đầu sùi ra bọt trắng.
Hắn bước tiếp bước thứ
tư, khóe mắt năm cường hán xuất hiện khe máu.
Hắn tiến lên bước thứ
năm, toàn thân bọn chúng run rẩy, trên mặt đất không ngừng lăn qua lăn lại,
thống khổ đến mức thốt không nên lời.
Bước thứ sáu, tròng mắt
năm người trở nên trắng dã, cổ họng không thể hô hấp.
Thanh niên bước lên bước
thứ bảy, bọn người đang không ngừng run rẩy chợt bất động. Bất chợt truyền đến
thanh âm rộn ràng của thanh niên:
“Thất bộ dạ đoạn hồn.” (Bảy
bước giết người trong đêm)
Sau đó, thanh niên cũng
không quay đầu, thân ảnh biến mất trong đêm. Cánh rừng khôi phục lại vẻ yên
tĩnh vốn có, ánh trăng cũng lặng lẽ biến mất, năm thi thể người nằm đấy nhanh
chóng bị bóng tối nuốt chửng.
Đêm, chỉ vừa mới bắt
đầu...
~.~
Đỗ Tinh quả nhiên đoán
không sai, hai ngày sau khi Gia Cát Văn Nghĩa gọi Chương Úc Hùng đến phòng bàn
chuyện, hắn đặc biệt sai bảo hạ nhân mời Mông Mông trở lại, bảo là “có chuyện
muốn nói cho nàng”.
“Không muốn!”
“Mông Mông, nghe đại ca
nói, muội...”
“Không muốn! Không muốn!
Không muốn! Không muốn! Chết cũng không muốn!”
Trước giường bệnh, Gia
Cát Văn Nghĩa bất quá chỉ mới nói hai câu, Mông Mông liền bịt chặt lỗ tai liều
chết lắc đầu, dứt khoát học theo tiểu hài tử ngang bướng la to. Trong khoảng
thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của nàng, ngay cả
Gia Cát Văn Nghĩa cũng không nghe nổi chính mình nói gì.
“Được rồi, Mông Mông,
đừng la hét nữa!”
“Đại ca cũng đừng nói
những chuyện thế này!” Đại ca muốn trình bày hậu sự, nàng mới không muốn nghe!
Hắn có thể không nói sao?
“Nghe huynh nói, Mông
Mông, muội mới mười sáu tuổi, căn bản không có năng lực gánh vác chuyện gia
tộc. Có rất nhiều người đề cập đến chuyện kết thân, nhưng điều Chương đại ca
băn khoăn cũng rất đúng. Nếu những người đó đều là vì tham lam gia sản nhà mình
mới chạy đến cầu thân, huynh không màng gia sản, chỉ lo sợ bọn người này không
có ý tốt đối đãi muội, cho nên...”
Gia Cát Văn Nghĩa thở
hồng hộc phân bày, Mông Mông vẫn như trước bịt kín lỗ tai, cũng không biết có
nghe được chữ nào hay không.
“Nếu muội không phản đối,
thừa dịp còn chút hơi thở, huynh muốn nhìn thấy muội gả cho Chương đại ca, gia
đình này giao cho huynh ấy trông coi cũng tốt. Chương đại ca cùng huynh giao
hảo sau đó kết bái huynh đệ, nhà chúng ta gặp chuyện không may đến nay cũng đều
là Chương địa ca đứng sau hỗ trợ việc làm ăn, huynh tin tưởng y nhất định sẽ
khiến muội hạnh phúc.”
“Không!” Mông Mông buông
tay xuống nhưng miệng lại càng phát ra thanh âm giận dữ. “Muội không lấy! Không
lấy! Đánh chết cũng không lấy!” Sau đó, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Ai ngờ vừa mới bước ra
cửa, nàng thiếu chút nữa đã đâm sầm vào người nàng có “đánh chết cũng không
gả”.
Đối phương mặt mũi trung
hậu, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn cũng biết hắn là chính nhân quân tử, như bao
nhân vật chính phái từ trước đến nay. Đây là đại ca kết nghĩa của Gia Cát
Văn Nghĩa, Chương Úc Hùng.
Đối với Chương Úc Hùng,
Mông Mông kỳ thật không thích cũng không ghét. Trong mắt nàng, Chương đại ca so
với đại ca, nhị ca vị trí chẳng kém là bao, tuy không cùng huyết thống, nhưng
cảm giác thì lại tương đồng. Gả nàng cho hắn cũng như đem nàng gả cho anh em
ruột thịt, kỳ kỳ làm sao!
“Chương đại ca...” Mông
Mông có chút lúng túng.
“Đại muội,” Chương Úc
Hùng đỡ nàng xong lập tức rút tay về. “Ghét Chương đại ca đến thế sao?”
“Không phải! Không phải!”
Mông Mông cuống quít lắc đầu rồi lại xua tay phủ nhận. “Chỉ là... Chỉ là...”
Nàng nên nói như thế nào? “A, đúng rồi!” Hai tròng mắt sáng ngời, nhất thời phấn
chấn. “Muội nhớ rồi, đại ca. Từ sau khi phụ thân mắc bệnh, trong hơn một năm
qua, chúng ta đều không quan tâm đến việc phát chẩn bố thí, có lẽ là ông trời
tức giận cảnh cáo chúng ta. Đại ca, chúng ta phải tổ chức một đợt phát chẩn
thật lớn mới được.”
Ông nói gà bà nói vịt,
đầu trâu không ứng với mõm chó, vừa dứt lời, nàng vội vã chạy vào phòng Hoa đại
ca thương lượng chuyện phát chẩn cứu tai, sớm đã quên đến việc phải trả lời câu
hỏi của người ngoài kia.
Chương Úc Hùng thở dài
thật sâu, nhanh chóng xoay người rời đi, vừa ra đến cổng thì chạm mặt một đôi
nam nữ, là muội muội Chương Úc Tú cùng trượng phu nàng, Lâm Chấn Bình. Hơn một
năm trước, bọn họ theo chân Chương Úc Hùng đến bái phỏng Gia Cát Văn Nghĩa,
không ngờ Gia Cát gia liên tiếp gặp chuyện không may, bọn họ đành phải lưu lại
nơi này hỗ trợ Chương Úc Hùng.
“Có chuyện gì sao?”
“Hoàng Hà vỡ, từ Đồng
Quan đến Trung Nguyên phải đi đường vòng, hàng từ phương Bắc có khả năng tối
nay sẽ đến.”
Chương Úc Hùng gật đầu.
“Được, ta biết rồi.”
Chương Úc Tú liếc mắt về
phía cổng lớn. “Đại công tử còn chưa nói sao?”
“Đã đề cập qua, nhưng...”
Chương Úc Hùng lắc đầu. “Đại muội không đồng ý.”
“Tại sao?” Lâm Chấn Bình
không hiểu.
“Còn phải hỏi, Đỗ Tinh
nhất định đã trở lại!” Chương Úc Tú than thở.
“Đỗ gia tứ tiểu thư nhà
bên cạnh.” Chương Úc Tú rên rĩ. “Trở về thật đúng lúc, nghe nói Đỗ phu nhân hết
sức vừa lòng Mông Mông. Đỗ Tinh như vậy chạy đến Gia Cát gia, hơn phân nửa là
muốn khuyên Mông Mông gả cho ca ca nàng.”
“Nhìn trúng tài sản nhà
người thì có!” Lâm Chấn Bình lầm bầm. “Nàng là nghe ai nói?”
“Bọn gia nhân trong nhà!”
Muốn biết chuyện gì, tìm bọn họ sẽ không sai. “Cho nên nói, ca, huynh nhất định
phải cố lên!”
Chương Úc Hùng im lặng
không nói gì. Nếu Đỗ gia thuần túy là vừa lòng Mông Mông, hắn cũng không phản
đối, chỉ cần nàng tìm được nơi tốt yên thân, nghĩa đệ có thể yên tâm nhắm mắt,
hắn cũng không cầu gì hơn.
“Hàng từ phương Bắc có
thể đến trễ, ta tốt nhất nên đi trước trữ hàng.”
Chương Úc Hùng vừa ly
khai, Chương Úc Tú liền tiến tới nhéo tay Lâm Chấn Bình.
“Nha đầu kia còn không
đồng ý việc hôn nhân. Hôm qua, thiếp nghe bọn hạ nhân nói Đỗ Tinh đã nhờ ca ca
nàng đi tìm một vị đại phu rất lợi hại. Nếu trước khi đại ca cùng nha đầu kia
thành thân, vị đại phu kia lại tìm đến thì...”
“Yên tâm, ta cũng có nghe
qua tiếng hắn, nhưng mà...” Lâm Chấn Bình không thèm để ý, trên môi bất giác nở
nụ cười nhạt. “Cho dù vị đại phu kia thật sự lợi hại như trong truyền thuyết,
nhưng muốn tìm hắn cũng không phải dễ gì cho cam. Căn bản không biết hắn là nam
hay nữ, già hay trẻ, càng không biết hắn họ gì tên gì, làm thế nào tìm? Nói
không chừng cả đời cũng không gặp, trừ phi...”
“Thế nào?”
“Hắn tự mình dẫn xác đến
Nam Dương gặp các nàng!”
~.~
Mang khí tức hù dọa
người, Cung Trọng Thư vượt qua cửa lớn Cung gia tiêu cục, hạ quyết tâm kiến
nghị phụ thân mau chóng đưa hai mẫu tử cô cô trở về lại Lục gia, bằng không sớm
muộn gì cũng bị bọn họ làm cho phiền chết. Trước đó, Lục gia đã đem họ giam
chặt trong nhà, tự nhiên khi không rỗi rãi lại thả bọn họ ra ngoài cho hấp thụ
không khí mới mẻ!
“Phụ thân, cô cô....” Vừa
tiến vào đại sảnh, hắn đã mở miệng lớn tiếng, bất quá vừa mới ngẩng đầu lên
chưa thốt nên câu liền nhanh chóng thay đổi từ ngữ. “A? Quân công tử, ngươi tới
đấy à?” Cước bộ cũng một bước chín mươi mà xoay, kinh hỉ tiến đến ngồi ngay
ngắn bên cạnh khách nhân. “Như thế nào, muội muội ta cùng muội phu có khỏe
không?”
“Bọn họ đều tốt, Quân
công tử cho biết mẫu thân người rất thương yêu Lăng Nhi.” Người trả lời là Cung
Mạnh Hiền, ngữ khí tràn ngập vui sướng.
“Đương nhiên, muội muội
vì Độc Cô gia bọn họ một lúc sinh liền hai hài tử, không cưng mới lạ!” Cung
Trọng Thư nói với vẻ rất đắc ý.
Dù là vậy cũng không thể
trước mặt người ta đắc ý nha!
Cung Mạnh Hiền ho khụ
khụ. “Tiểu tử, ngươi vừa mới nói gì? Cô cô của con làm sao?”
Nhắc đến cô cô, nụ cười
của Cung Trọng Thư trở nên méo mó, lắc đầu bất lực. “Cô cô một mực muốn chúng
ta giúp nàng đến đại mạc tìm đại biểu muội, thử hỏi ai muốn đi. Nếu không phải
đại biểu muội đang tâm muốn hại muội muội, làm sao lại bị lạc ở Đại Hán. Con
nói đại biểu muội bị như thế là đáng đời!”
Cung Mạnh Hiền gật đầu
đồng tình. “Không cần để ý tới muội ấy. Nếu dám làm điều quá phận, ta sẽ mời
Lục gia đến đón bọn họ trở về.” Đây là việc hắn đáp ứng Cung Tuyết Lăng, không
thể lại cứ thế nhúng tay vào việc của mẫu tử Cung Như Mị. Mặt khác, hắn tuyệt
không tha thứ việc Lục Bội Nghi muốn hại chết nữ nhi bảo bối của mình.
Dù sao cũng là người một
nhà, không ngờ nó lại có thể nhẫn tâm đến thế!
“Thật là quá đáng,” Cung
Trọng Thư lầm bầm. “Cô cô còn lớn tiếng mắng chúng ta vô tình, vô nghĩa, vô
huyết, vô lệ, vô tâm nữa!”
Cung Mạnh Hiền nhíu mày.
“Được rồi, để ta đi tìm cô mẫu các ngươi nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu còn nhắc
lại chuyện này, ta lập tức vời Lục gia tới nhận người.”
“Đúng, phải rõ ràng như
thế!” Cung Trọng Thư vừa cười vừa nói. “Đúng rồi, Quân công tử ghé thăm hàn xá
là có việc gì thế?”
“Người ta vừa muốn nói đã
bị ngươi chặn họng!” Cung Mạnh Hiền tức giận liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhanh
chóng lại chuyển hướng khách nhân tươi cười thân thiết. Một người từ nãy đến
giờ mang vẻ mặt lạnh lùng buông tiếng: “Ta đã không để ý tới ngươi, ngươi tốt
nhất cũng đừng quan tâm ta.”
“Quân công tử mời nói,
ngươi hôm nay viếng thăm tệ xá là vì...”
Một cái bao lớn bay phịch
lên bàn, Cung Mạnh Hiền nhìn ngó tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đây là...”
“Thỉnh Cung cục chủ đưa
vật này về nhà ta.”
“Sao ngươi không tự mình
đi?” Cung Trọng Thư kỳ quái hỏi.
“Mệnh lệnh của gia phụ,
không lấy được vợ không cho trở về, nếu không sẽ đánh gãy chân!” Ngữ khí cứng
nhắc bao hàm nội dung buồn cười nghe thật ngộ nghĩnh.
Cung Trọng Thư bật cười
to. “Thì ra cùng muội phu giống nhau, quả thật đáng thương!”
“Câm miệng, ngươi không
lên tiếng cũng không có ai nói ngươi câm!” Cung Mạnh Hiền tức giận quở trách,
tuy nhiên khóe miệng hắn lại kín đáo giật giật. “Ài, Quân công tử, có kỳ hạn
không?”
“Mười Hai tháng Chín là
sinh thần của Thất thúc...”
“Thì ra là quà tặng!”
Cung Mạnh Hiền bất chợt đã thông tường.
“Đúng vậy.”
“Không thành vấn đề, bây
giờ là tháng Tám, còn hơn một tháng nữa, thời gian hãy còn dư dả. Sáng mai,
chúng ta lập tức lên đường, nhất định sẽ suôn sẻ hoàn thành nhiệm vụ!” Cung
Mạnh Hiền vỗ ngực cam đoan. “Quân công tử có muốn cùng đi một đoạn không?”
“Ta muốn trước tiên đến
Nam Dương thay Tứ thẩm giải quyết một khoản nợ cũ, sau đó lên Trường Bạch Sơn
hái thuốc. Vốn là không cùng đường.”
“Trường Bạch Sơn?” Cung
Mạnh Hiền kinh ngạc mở to mắt. “Không phải muốn tới Đại Hán tìm Huyết Mân Côi (hoa hồng đỏ) chứ?”
“Đã đi qua.”
“Sao? Đi qua? Tìm thấy
chứ?”
“Huyết Mân Côi chỉ nở ba
ngày, lúc ta đến thì hoa kỳ đã qua.”
“Nguyên lai là thế, đúng
là hỏng việc tốt. Như vậy…”
Cung Mạnh Hiền đang định
mời khách nhân ở lại qua đêm, không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, đối phương bỗng
nhiên đứng dậy, đồng thời mang ngân phiếu đặt lên bàn.
“Đây là phí dụng cùng
giải dược, cáo từ!”
“A! Chậm đã, chậm đã, đều
là người một nhà, phí dụng cái gì chứ, thật không cần... Ái!”
Cung Mạnh Hiền sửng sốt,
Cung Trọng Thư nhún vai.
“Hắn đi rồi.”
“Còn chờ ngươi nói, ta tự
có mắt nhìn!”
“Cha, có điều...” Cung
Trọng Thư đã thôi không nhìn theo hướng cửa, thứ hắn chú ý hiện giờ là “giải
dược”.
“Giải dược này là sao?”
“Việc này...” Nhãn thần
xoay chuyển luân phiên từ bao lớn đến thứ gọi là “giải dược” đặt trên bàn, Cung
Mạnh Hiền vuốt cằm suy tư một hồi lâu. “Ta nghĩ là trên vật phẩm có độc, cho
nên hắn để lại giải dược cho chúng ta.”
Cung Trọng Thư bật cười.
“Lần này áp tiêu thật có thể tiêu xài thoải mái.”
“Cũng không hẳn.”
“Hắn quả thật cũng rất
khách khí, còn đưa cho chúng ta phí áp tiêu nữa.”
“Đúng thế. Nhưng con rể
sớm đã đề cập với ta, con người này tính nết có chút cổ quái, ta trước giờ
không để ý. Chỉ là...” Hai phụ tử đưa mắt nhìn nhau.
Làm nương tử của hắn sẽ
thật là thảm!
Nhưng cũng phải nói lại…
Hắn có thể lấy được vợ
sao?
----------
(1) Biển Thước (扁鹊):
nổi tiếng về bắt mạch chẩn bệnh. Tư Mã Thiên đã từng ca tụng: "Đến nay
thiên hạ nói đến mạch, đều nghĩ đến Biển Thước." Xem thêm ở đây.