Nơi này cũng không cao lắm, nếu có gan vừa tung người lên là có thể nhảy xuống. Nhưng tiếc rằng Đào Cẩn không làm được, nàng ôm Tướng Quân, toàn thân cứng ngắt, không dám nhúc nhích chút nào.
Phía dưới, Ngọc Minh xem xét tình hình, đưa tay cho nàng: “Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ ở phía dưới sẽ đỡ lấy người.”
Đào Cẩn căn bản là không có cách nào ngồi xổm xuống được chứ nói tới
chuyện đưa tay ra, nàng lắc đầu nói: “Ta không nhúc nhích được.”
Điều này căn bản cũng không phải nói đùa, một bước chân nàng cũng không
thể cử động, hai chân cứ như cắm rễ trên đất, không nghe theo sự sai
khiến của nàng. Không chỉ Ngọc Minh sốt ruột, mà ngay cả Thu Không cũng
không có cách nào: “Tiểu thư đi dọc theo đường dưới, đừng sợ, không sao
đâu.”
Đào Cẩn trải qua hai kiếp, nỗi sợ lớn nhất chính là sợ độ cao, nơi nào
mà hơi cao một chút là nàng lại bất lực. Nàng ôm chặt lấy Tướng Quân, cả người mềm nhũn, giọng nói run rẩy: “Ta cũng biết thế... nhưng ta không
xuống được.”
Chỗ nàng đứng là chỗ chỉ có đủ khoảng trống cho một người đặt chân lên
đó, không có cách nào giúp nàng. Ngọc Minh suy đi nghĩ lại, thay vì đứng dưới này lo lắng suôn, không bằng lên trên thử một lần, đang chuẩn bị
lên trên thì phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp: “Xảy ra chuyện
gì?”
Mọi người quay đầu nhìn thấy Giang Hành đang đứng dưới một tán cây, lông mày nhướn lên tỏ vẻ nghi hoặc.
Ngọc Minh giống như thấy được cứu tinh, khom lưng hành lễ với hắn giải
thích: “Tiểu thư leo lên trên kia cứu báo con, nhưng lại không thế
xuống, cầu xin Ngụy Vương cứu tiểu thư xuống.”
Ngụy Vương đi đến dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đang mím môi dưới, “Vì sao xuống không được?”
Hắn được Trang hoàng hậu giao phó đi mời Ngọc Chiếu cùng mấy vị tiểu thư đến Lân Đức điện, Ngọc Chiếu nói hắn biết Đào Cần vẫn chưa trở về, hắn
nói với các nàng trước hết đi theo cung nhân, tự mình đi đến núi Bồng
Lai tìm, không ngờ ngẫu nhiên lại gặp nàng ở nơi này.
Giang Hành thấy núi này cũng không cao mấy, hơn nữa cũng không quá dốc,
leo lên làm sao thì leo xuống là được rồi, có gì khó khăn nhỉ?
Ngọc Minh nhỏ giọng giải thích: “Tiểu thư sợ độ cao, đứng ở chỗ cao liền thân bất do kỷ.”
Hóa ra là vậy, chẳng trách nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch,
đứng trên đó không nhúc nhích, trông thật tội nghiệp! Giang Hành cười ra tiếng, đúng ở vị trí ngay dưới gò núi, giơ hai tay ra nói: “Đưa tay cho ta, ta ôm ngươi xuống!”
Ở trong mắt hắn, Đào Cẩn không khác gì một đứa trẻ, huống hồ nàng gọi
hắn một tiếng cữu cữu, hắn dĩ nhiên là trưởng bối của nàng, như vậy thân thể có tiếp xúc với nhau cũng không có vấn đề gì.
*
Cánh tay hắn giơ ra một hồi, vẫn không thấy Đào Cẩn nhúc nhích tí nào.
Giang Hành hỏi: “Ngươi định ở chỗ này suốt đêm hả?”
Đào Cẩn đương nhiên không muốn, nàng sợ Giang Hành bỏ đi, vậy thì nàng
sẽ tứ cố vô thân rồi. Nàng liều mạng lắc đầu, một tay ôm lấy Tướng Quân, một tay chậm rãi đưa cho hắn, cẩn thận dè dặt gập hai đầu gối: “Ngài... Ngài sẽ đỡ được chứ...”
Đào Cẩn kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, lập tức được
hắn vững vàng đỡ lấy vòng eo. Nàng còn chưa tỉnh táo lại thì đã đứng an
toàn trên đất.
Ngọc Minh, Thu Không vây lấy nàng: “Tiểu thư có sao không?”
Đào Cẩn vẫn chưa hết sợ, nhìn thẳng vào tầm mắt của Giang Hành nói nhỏ: “Đa tạ Ngụy Vương.”
Rõ ràng là sợ muốn chết, vậy mà vẫn áp chế chính mình làm ra vẻ bình
tĩnh, chỉ tiếc là đôi mắt to ngập nước kia đã tiết lộ tâm tình của nàng, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi. Lúc này Giang Hành nhìn xuống mới để ý từ
đầu tới cuối nàng đều ôm một vật nhỏ, liếc mặt liền nhìn ra đây là báo
con được tiến cống từ Tây Vực, “Là vì cứu nó hả?”
Đào Cẩn gật đầu, giơ Tướng Quân lên cho hắn nhìn, hai ánh mắt một lớn
một nhỏ cực kỳ vô tội dõi theo hắn: “Nó tên Tướng Quân, là Nghi Dương
công chúa đưa cho ta.”
Muốn nói Tướng Quân vô tội thì việc đó hoàn toàn sai lầm. Nó không định
nhìn Giang Hành kêu một tiếng, mà đưa chân trước ra muốn cào trên mặt
hắn.
Giang Hành lui về sau một bước, không bị Tướng Quân hung hãn dọa sợ,
ngược lại còn cảm thấy hiếm lạ. Phần lớn nữ tử Đại Tấn toàn là người
hiền thục dịu dàng, rất ít cô nương nào dám tiếp xúc với loài báo, vậy
mà tiểu bất điểm trước mắt lại không giống như những người khác, lại
nuôi nấng sinh vật nguy hiểm này như thú cưng.
Giang Hành xoa xoa đầu của nó, “Tướng Quân? Vì sao lại đặt cái tên này?”
Giọng nói Đào Cẩn mang vẻ chua chát trả lời: “Vì nó trông rất oai phong.”
Lý do cũng đơn giản thật, hắn thuận miệng nói: “Ta cũng là Tướng quân.”
Hắn vừa nói xong thì Đào Cẩn mới nhớ lại năm năm trước hắn được Hoàng
thượng phong làm chính tam phẩm Phiêu Kỵ đại tướng quân, nhưng bởi vì
thân phận Ngụy vương quá gây chú ý, nên nàng nhất thời không nhớ ra
chuyện này.
Hai người cùng đi tới Lân Đức điện, dáng hắn cao, chân dài, bước chân vì vậy cũng lớn hơn bước chân Đào Cẩn, nàng gần như phải chạy mới có thể
đuổi kịp hắn, “Vậy ngài để ý việc nó cùng tên với ngài sao?”
Giang Hành dừng bước, thích thú nhìn con báo nhỏ, “So sánh uy phong giữa ta và nó, thì cái tên này thích hợp với nó hơn.”
Vừa rồi Tướng Quân thiếu chút nữa là cào mặt hắn bị thương, Đào Cẩn áy
náy giải thích: “Bình thường khi gặp người khác Tướng Quân cũng như vậy, không cố tình nhằm vào ngài.”
Giang Hành không để ý trả lời một tiếng, việc này vẫn chưa đến mức khiến hắn phải để trong lòng, một mạch dẫn nàng đi tới phía trước Lân Đức
điện. Đến khi quay đầu nhìn lại, thấy nàng vẫn còn ở phía xa đang chậm
rãi đi tới, khuôn mặt có vẻ không thoải mái cho lắm.
Lúc này hắn mới ý thức được là mình đi quá nhanh, quên trông nom nàng, không để ý nên mới bỏ xa nàng như vậy.
Ở phía sau, Đào Cẩn phải chạy theo một hồi nhưng vẫn không đuổi kịp
Giang Hành, vì vậy nàng quyết định chậm rãi bước đi từ từ. Phía trước
điện Lân Đức có hai hàng cây lê dày đặc, hoa lê nở thành từng chùm trắng muốt, hoa rơi nhẹ nhàng giống như tuyết, nàng bước từng bước trong màn
mưa hoa đi về phía Giang Hành, thân hình duyên dáng yêu kiều trong mưa,
làn da trắng nõn, càng trắng hơn cả hoa lê.
Tướng Quân do Ngọc Minh và Thu Không trông giữ, ngoại trừ cung nhân trông coi ngoài điện thì nơi này cũng chỉ có hai người họ.
Đợi đến khi Đào Cẩn đuổi kịp thì Giang Hành mới xoay người bước lên bậc
thềm cung điện, lúc này mới thả chậm nhịp bước chân, không nhanh cũng
không chậm duy trì khoảng cách ba bước với nàng.
Phía bên trong điện quần thần đã ngồi vào vị trí, nam quyến ngồi phía
trước, nữ quyến ngồi đằng sau, phía trước ngai vàng đầu rồng là chỗ ngồi của đương kim Thánh Thượng.
Giang Hành vừa bước vào lập tức thu hút nhiều ánh mắt, hắn trực tiếp đến bên phải phía dưới Hoàng thượng ngồi xuống, gật đầu với Sở quốc công Ân Như đang ngồi bên cạnh. Sở quốc công dù tuổi đã lớn nhưng vẫn còn sáng
suốt, cười ha hả nói chuyện với Giang Hành. Trong phủ đều công nhận ông
ấy tuyệt đối là một lão ngoan đồng, ngay cả phu nhân trong nhà cũng
không có biện pháp gì làm khó dễ được ông.
Đào Cẩn nhìn ngoại tổ phụ cùng Giang Hành nói chuyện vui vẻ, tự tìm tới
vị trí của mình ngồi xuống, bên trái là Hà Ngọc Chiếu, còn phía bên phải là cháu gái Thượng thư hộ bộ lang trung.
Hà Ngọc Chiếu quay đầu tò mỏ hỏi: “Vừa rồi muội đi đâu thế? Lâu như vậy
cũng không thấy muội trở lại, nên tỷ đã nhờ cữu cữu đi tìm muội.”
Trước mặt bày mấy thứ điểm tâm, món bánh xốp hình núi với tạo hình tinh
xảo lại được làm lạnh, mặt trên còn dùng hoa hồng để trang trí, thật làm cho người khác không nỡ ăn. Đào Cẩn nhớ lại tình trạng quẫn bách trên
núi của mình, tức giận oán hận nói: “Còn không phải do tỷ không chăm sóc tốt Tướng Quân, làm nó chạy tán loạn, muội vì cứu nó nên mới muộn chứ
sao.”
Cũng may Hoàng Thượng lòng dạ bao dung, không để ý, nên nàng mới không bị khiển trách.
Hà Ngọc Chiếu không cho là đúng, nói: “Sao lại trách tỷ chứ? Tiểu gia
hỏa kia tính tình trời sinh hung dữ, tỷ là vì suy nghĩ đến an nguy của
mọi người nên mới làm vậy.”
Đã như vậy sao còn cố ý muốn đem nó đi?
Đào Cẩn cầm muỗng bạc múc một miếng bánh xốp, mùi vị thơm ngọt lành lạnh tràn đầy miệng, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: “Ừm, đúng là làm khó tỷ
rồi.”
Hà Ngọc Chiếu phát hiện ra cảm xúc của nàng không đúng, nghĩ nàng còn
tức giận, liền đưa tới trước mặt nàng thêm một đĩa bánh, nói lời ngon
tiếng ngọt tạ tội, “Được rồi, được rồi, lần sau tỷ sẽ không tự ý động
đến nó là được chứ gì.”
Đào Cẩn nhạy bén bắt được khe hở trong lời nói của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng ta, nói: “Nếu tỷ đổi ý thì sao?”
Nàng ta giơ lên ba ngón tay, nghiêm trang thề: “Nếu như tỷ vi phạm, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Đào Cẩn cười khẽ, “Tốt nhất là tỷ hãy nhớ kĩ lời này.”
Hà Ngọc Chiếu vốn là người không tin thần không tin Phật, lời thề này
chẳng qua là thuận miệng nói muốn nàng nguôi giận mà thôi. Mà phản ứng
của nàng dường như không giống với dự liệu của mình. Tuy vậy, cuối cùng
vẫn không thể nói được là không ổn chỗ nào, chỉ cảm thấy trong lòng khó
hiểu lại xót xa.
Ý nghĩ này rất nhanh liền bị Hà Ngọc Chiếu ném sau đầu, nàng ta cùng Đào Cẩn lại hòa thuận như lúc trước, tiếp tục nói sang đề tài khác.
Không bao lâu sau âm nhạc nổi lên trong yến tiệc, đồ trang sức quý báu
cùng vũ nữ nối đuôi nhau mà vào, tay áo nhẹ nhàng phất lên, dáng người
yểu điệu xoay vòng bật búng nhảy lên không trung, cống hiến một điệu múa Nghê Thường Vũ Y (1) đẹp nhất. Các nàng đi lại nhẹ nhàng, giống như đi
trên mây, lúc thì sôi nổi lúc lại thong thả ung dung. Bỗng nhiên như
cánh chim Khổng Tước xòe ra, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng linh hoạt tự tại
phối hợp cùng nhạc khí như cá gặp nước, thật là cảnh đẹp ý vui.
(1) Nghê Thường Vũ Y: “Nghê” là cầu
vồng. Tiếng miền Nam gọi là cái mống, do ánh nắng xuyên qua hơi nước
trong mây nên phân thành bảy màu. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu.
”Thường” là xiêm, để che phần hạ thân của người. “Nghê Thường” có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu.
”Vũ y” là áo dệt bằng lông chim. Hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cách chim.
”Nghê Thường vũ y”, ta có thể cho đó là những vũ nữ mặc áo theo hình cánh chim, còn quần thì bằng lụa phất phới ngũ sắc.
Đào Cẩn đã xem vũ khúc này rất nhiều lần, nên cũng không có nhiều hứng
thú, lơ đãng nhìn về hướng nam nhân anh tuấn uy vũ ngồi trên cao kia,
tầm mắt nhìn hắn lâu hơn một chút.
Giang Hành đang cùng Sở quốc công nói chuyện, có cảm giác có người nhìn
mình chăm chú, men theo ánh mắt nhìn lại, không nghĩ tới vừa rồi chính
là tiểu bất điểm đang nhìn hắn.
Sở quốc công là ngoại tổ phụ của nàng, nghĩ tới việc hai người nâng chén nãy giờ, không lẽ nàng sợ hắn làm lão gia hỏa này quá chén sao?
Giang Hành buông cốc rượu xuống, rót một ly trà xanh hướng Đào Cẩn ra hiệu, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hắn đây là có ý gì?
Đào Cẩn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cơ vũ phía trước, mím chặt môi hồng có vẻ không hiểu.
Bên kia Giang Hành cười cười, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra,
đáp lại người bên cạnh như thường, giống như đoạn nhạc đệm nho nhỏ kia
chưa bao giờ xảy ra.
*
Sau khi kết thúc yến hội thì mọi người lại đến hồ Thái Dịch ngắm trăng,
Hoàng Thượng ra hiệu cho mọi người dừng bước, lệnh thái giám đứng một
bên đọc thánh chỉ.
Ngụy vương Giang Hành có công đóng giữ tại Tùng Châu, nguyện trung thành vì Đại Tấn, được phong làm chính Nhị phẩm Phụ quốc Đại tướng quân, bổng lộc thực phong 800 hộ. Đây là chuyện nằm trong dự liệu của mọi người,
chỉ là không ai ngờ được cháu gái ngoại của Sở quốc công Ân Như, cháu
nội của lại bộ Thượng Thư Đào Tùng Nhiên, Đào Cẩn được phong làm Quảng
Linh quận chúa, bổng lộc thực phong 300 hộ, có đãi ngộ ngang hàng với
công chúa.
Điều này khiến ai ai cũng kinh ngạc, mặc kệ ánh mắt nhìn chăm chú của
mọi người, Đào Cẩn tiến lên phía trước để tạ ơn. Bởi vì đời trước đã có
kinh nghiêm, nên lúc này nàng biểu hiện đâu vào đấy, dĩ nhiên cũng không hề bỏ sót biểu lộ hàm ý cảm ơn.
Sau khi rời khỏi Lân Đức điện, mọi loại ánh mắt đều dừng trên người
nàng, hâm mộ có, nghi ngờ có, ghen tị hay soi mói đều đủ cả… Đào Cẩn vẫn bước đi bình tĩnh, nàng cũng không cần phải để ý xem các nàng ta nghĩ
thế nào, muốn nhìn thế nào là việc của mấy người đó, so với các nàng thì nàng vẫn sống tốt là được.
Hà Ngọc Chiếu vẫn trong trạng thái tim đập mạnh, lời nói của những người xung quanh nàng ta cũng không để ý đáp lại. Nàng ngước mắt lên nhìn về
phía trước, nụ cười làm nũng dịu dàng của Đào Cẩn, khiến Trang Hoàng hậu cười thoải mái khoan khoái.