Độc Nhất Sủng Thê

Chương 122: 122: Chơi Bida




Có vẻ như hai người họ đã bắt đầu vào cuộc đấu rồi." Bên cạnh đó tiếng hò hét của Tứ Bách Lạc, hơn ai hết chính hắn là người muốn điều đó xảy ra.
Bạn bè cùng một giuộc, Trình Sầm Ân cắn hạt dưa cũng phấn khích tựa như Tứ Bách Lạc: "Hí hí, phim hay đã bắt đầu chiếu rồi."
Nhìn qua lại thấy Lục Hàn ngồi xào bài đầy thành thạo, cứ như là một tay chơi bài chuyên nghiệp.

Đàm Khúc Khê quay sang hỏi chuyện: "A Hàn này cậu không quan tâm đến Hy Hy sao? Cô ấy và Tu Trúc đang đấu đá nhau đó, có khi người thiệt thòi là vợ của cậu đấy!"
Hiểu nhiên Lục Hàn đặt tất cả niềm tin tưởng vào Mạc Hy, anh tin chắc cô sẽ không dễ dàng thua như vậy, cho nên rất bình nhiên đáp lời: "Phim hay vẫn còn, cứ ngồi xem mà thôi cho nên chưa thể đánh giá được là ai thiệt hơn ai đâu…Nào chơi cùng mình chơi một ván đi."
"Được, chiều ý cậu."

Tại một bàn bida đã được phủ vải, bao quanh bởi các nệm cao su, cùng đó là một không khí ảm đạm hiện lên, gần như đã bao lấy toàn bộ chỗ của hai người họ, Niệm Tu Trúc cầm đầu thục mài dũa cho sắc sảo hơn, tiện thể buông lời châm chọc cô: "Cô Bạch thật sự biết chơi bida không đó? Nếu như cô không biết thì cứ nói tôi không ngần ngại dạy cô đâu."
Mạc Hy không hề thua kém Niệm Tu Trúc, cô khảng khái: "Niệm tiểu thư xem thường tôi quá rồi, nếu tôi không biết vậy sao còn đồng ý chơi với cô, như vậy người mất mặt là tôi chẳng phải sao?"
"Nói rất hay, vậy còn chần chừ gì nữa bắt đầu thôi." Đã hoàn tất những thứ trước khi chơi bida, Niệm Tu Trúc không ngần ngại tiến triển vào việc ngay.

Câu nói tràn đầy sự thách thức xen lẫn là sự tự tin tuyệt đối vào mình: "Mời cô chơi trước."
*Cạch…cạch….cạch…
Rất nhanh Mạc Hy thủ thế đi đến gần bàn bida bắt đầu chơi một cách điêu luyện, thành thật mà nói thì không tồi chút nào.

Đứng đó xem cô chơi coi như được mở mang tầm mắt, miệng lưỡi khen ngợi: "Cô Bạch chơi tốt đấy! Quả nhiên A Hàn chọn vợ không hề tầm thường chút nào...cơ mà cô và A Hàn quen nhau lâu chưa?"
Hiển nhiên Mạc Hy đã nắm được đuôi cáo của Niệm, vừa chơi vừa cất lời: "Tôi lại nghĩ chuyện tôi và Lục Hàn quen nhau bao lâu hẳn là cô biết rõ chứ nhỉ? Sao lại còn hỏi tôi, kể cả việc phỏng vấn cũng là do cô cố tình chỉ thẳng đích danh tôi đến, đúng chứ?"
Kỳ thực những gì mà Mạc Hy nói đều rất đúng, tuyệt nhiên đáp lại lời cô chỉ là một hơi thở nặng nề của Niệm Tu Trúc.

Được dịp cô lại nói tiếp: "Tôi nói cô nghe, ban đầu tôi vốn nghĩ một người thông minh như Niệm tiểu thư đây sẽ biết thế nào là đối nhân xử thế , chỉ là trong chuyện này cô quá ỷ lại vào vị thế của mình mà đi tranh giành những thứ vốn không thuộc về cô."

"Xem ra cô không phải một người ngây thơ, tất cả những gì cô nói đều rất đúng, cô nghĩ một phóng viên nhỏ bé thấp kém như cô lại có thể phỏng vấn tôi hay sao? Tôi thấy cô nên cảm ơn tôi vì đã cho cô cơ hội hiếm có này mới phải." Không nhịn được Niệm Tu Trúc cũng đành lên tiếng, ngữ khí sắc bén vô cùng.
Mạc Hy cười khoái chí: "Cô nói đúng tôi nên cảm ơn cô, cùng nhờ cô mà tôi đã có tiền thưởng cuối năm."
Niệm Tu Trúc chủ động tiến đến gần cô, hỏi rõ: "Cô có biết không? Tôi luôn cảm thấy khó hiểu là cô đã dùng thủ đoạn lại có thể khiến A Hàn kết hôn với cô?...Theo như tôi thấy cô chỉ được khuôn mặt, còn lại tất cả những thứ khác hoàn toàn thua tôi."
Đối mặt với một người thích lấy địa vị và quyền lực ra nói chuyện như Niệm Tu Trúc, đối với Mạc Hy mà nói rất buồn cười.
*Cạch…
Cô thục quả bida cuối cùng vào lỗ,  sau đó đứng thẳng lưng chậm rãi bày tỏ quan điểm của mình: "Hình như cô giàu quá nên khái niệm về tình yêu của cô khác người ấy nhỉ? Đều phát ra mùi tiền như vậy, cô biết không một khi con người ta đã dấn vào chuyện tình cảm thì không màng đến việc đối phương như thế nào, giàu hay nghèo, xấu hay đẹp tất cả đều không phải là vấn đề, mấu chốt vẫn là hai trái tim nhiệt huyết gặp nhau và nảy sinh ra một tình yêu người người ngưỡng mộ."
Cố hít vào một ngụm khí lạnh, Mạc Hy tiếp tục nói: "Tôi biết có những người sẽ nghĩ họ hơn tôi về mọi thứ nhưng mà quan trọng là A Hàn không hề thích."
Câu nói của cô đã thành công khiến cho Niệm Tu Trúc giận dữ, sắc mặt trở nên tím tái có thể nói rất đáng sợ, hàm răng nghiến ken két hằng giọng: "Cô nói sao?"
Chỉ bao nhiêu đó mà giận dữ như vậy rồi!
Mạc Hy cười xua xua tay: "Tôi không có nói cô, vì vậy cô không cần sấn sổ lên như vậy đâu…còn một câu hỏi nữa mà cô hỏi tôi, chuyện kết hôn của tôi và A Hàn đều do Manh Manh gán ghét đấy!"

"Cô lừa trẻ con đấy à, làm sao một cô bé rất ghét những người đàn bà không rõ lai lịch  tiếp cận ba của cô bé lại cả gan ghép đôi A Hàn với cô."
Một mặt kinh động, cô ta không tin lại có chuyện vô lý như vậy xảy ra được.

Có thể là do Mạc Hy tự bịa ra để chọc giận mình.
Tất nhiên đối với những người cố chấp như Niệm Tu Trúc thì cô lại không muốn giải thích nhiều, than van: "Tôi biết cô không tin tôi, cơ mà cô có thể đi hỏi A Hàn là được."
----còn----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.