Độc Nhất Sủng Thê

Chương 128: 128: Bị Chê Thừa Cân




Ngồi ăn rất say sưa lại nghĩ người vừa gọi tên mình là tiểu Trạch.

Mắt nhắm mắt mở cáu kỉnh: "Anh tiểu Trạch anh đừng vì muốn em nghĩ ăn mà đóng giả làm ba nữa, em quyết tâm rồi hôm nay em phải ăn thật no nê, anh đừng hòng ngăn cản em nữa…"
Thời gian trôi qua vẫn không nghe thấy tiếng ai đáp lại, chỉ là Manh Manh cảm thấy có chút lạnh sống lưng, chỉ mới vừa nghĩ như vậy thôi bất ngờ đã có một bàn tan to lớn túm lấy cổ áo vác lên cao.

Toàn thân cô bé run rẩy đầy sợ hãi, vẻ mặt cũng trở nên tím tái: "Ba...ba."
Khuôn mặt của Lục Hàn đen như đáy nồi cơm, giống như việc sắp có một cơn bão kép ập đến, ngữ khí thốt lên hết sức cáu giận: "Có phải thường ngày ba cưng chiều con quá nên con sinh hư đúng không?"
Biết rằng tình thế khó cứu vãn, cô bé nhanh trí nhõng nhẽo: "Không gọi là cưng chiều mà là ba quá tốt với con."
Rất nhanh hai bên con mắt tròn trĩnh lại, ngấn nước long lanh: "Ba vốn dĩ là người ba tốt nhất trần đời  của con, xin ba đừng tàn nhẫn trừng phạt con mà, con trẻ người non dạ không biết suy nghĩ, chỉ mong ba tha thứ cho con lần này, con hứa sẽ không tái phạm nữa."

"Ha ha ha."
Vậy mà người anh nào đó lại bật cười trước không khí ngột ngạt này.

Cố ý châm chọc em gái: "Để xem em còn dám ăn nữa không?"
*Bộp…
Mạc Hy bừng giận ngồi xổm xuống đánh tiểu Trạch, quát mắng: "Con chính là đồng phạm của Manh Manh đó còn ở đó mà cười."
"Hu hu."
"Mẹ hỏi con tại sao con lại làm bánh cho em ăn hả?"
Nước mắt rơi lã chã, cậu bé tủi hờn giải thích: "Là em ấy cứ nài nỉ con ép buộc con phải làm cho em ấy ăn, mẹ cũng biết con thừa hưởng tấm lòng thương người từ mẹ nên làm sao có thể chối từ, vả lại mẹ từng căn dặn con phải sống hòa thuận, chiều chuộng Manh Manh mà."
Đúng thật là cô từng nói như vậy!
"Nhưng con cũng biết là Manh Manh đang thừa cân mà, không thể để con bé ăn quá nhiều đồ ngọt được." Mặc kệ Mạc Hy vẫn phải chỉ rõ điểm không tốt trong việc này.

Mặc khác khi nghe cô nói mình thừa cân, sắc mặt của Manh Manh đi xuống: "Mẹ nói con mập sao?"
Là con gái dù lớn hay nhỏ khi nghe thấy người khác nói mình mập đều thấy rất khó chịu.

Giống như một cú sốc khi nghe tin người yêu cũ cưới vợ vậy!
Lục Hàn không hề nhẹ tay véo vào má của con gái, giè biểu: "Con còn không nhận ra điều đó nữa hả?"

Manh Manh kích động lắc đầu thật mạnh để né tránh cái véo má từ ba của mình, đôi môi nhỏ chúm chím phản bác dữ dội: "Ba nói sai rồi, com không có mập con chỉ là mũm mĩm một chút mà thôi! Trong trường cô giáo còn khen con dễ thương mà, còn nói con là nàng công chúa xinh đẹp nhất ở trường đó."
"Haizz, con hiểu sai ý của cô giáo rồi, thật ra đối phương khen mình dễ thương chỉ vì không nhận thấy ở người được khen kia có bất kỳ điểm gì thu hút mà thôi."
"...." Manh Manh đưa mắt nhìn anh của mình, khàn giọng hỏi lại: "Anh tiểu Trạch có phải như ba nói không?"
Tiểu Trạch gật đầu không hề có ý định phản bác quan điểm kia.

Nếu như đồng tình với Manh Manh thì cô bé vẫn chứng nào tật đó lại đòi ăn bánh, rồi bị la cho mà xem.
Đến cả tiểu Trạch cũng cho là đúng!
Bao nhiêu nỗi lo lắng hằng lên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa kia, không cam lòng thốt lên: "Không thể nào như vậy, nếu như con mập vậy còn sẽ không còn xinh xắn như trước nữa sao? Hic...hic...con không muốn như vậy đâu."
Thấy cô bé đang bị đả kích vì việc bản thân thừa cân, Lục Hàn cũng biết tính toán, nhân cơ hội đó nhẹ giọng hỏi: "Con biết sợ rồi sao? Vậy con còn ý định ăn bánh ngọt nữa hay không?"
Rất nhanh Manh Manh kích động, chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn ra, gào thét: "Con sẽ không ăn bánh nữa, mau đem tất cả bánh đi hết đi, con quyết tâm sẽ giảm cân, giảm cân, giảm cân!!! Điều quan trọng cần lặp lại ba lần."
Thấy vậy Lục Hàn hết sức hài lòng, nói: "Vậy thì tốt, bắt đầu từ ngày mai chế độ ăn của con sẽ được chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu đưa ra và giám sát, kể cả những bữa ăn ở trường cũng như vậy."
Đôi mắt dịu dàng  ấy nhìn qua cậu con trai, dặn dò đôi điều: "Ba nhờ con một chuyện này, ở trường con nhớ để mắt đến Manh Manh giúp ba nhé!"

Vậy mà điều đó lại khiến Manh Manh bất mãn, đứng bật dậy dõng dạc nói: "Ba à tại sao ba lại bảo anh tiểu Trạch để mắt đến con chứ? Ba làm như vậy chẳng khác nào không tin tưởng con."
"Đúng là như vậy." Ba người Lục Hàn, Mạc Hy, tiểu Trạch cùng nhau đồng thanh lên tiếng.

Chứng tỏ những gì Manh Manh suy đoán là quá đúng.

Gần như niềm tin mà ba người họ dành cho cô bé đang ở cấp độ thấp nhất.
Ánh mắt của cô bé rơi vào tuyệt vọng, cơ thể nhỏ nhắn ngồi xuống một cách nặng nề, tựa như một trái mít trên cao đang rơi xuống đất: "..."
----còn--.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.