Độc Nhất Sủng Thê

Chương 137: 137: Bầu Sữa Mẹ




Song, biểu cảm trên gương mặt của cô hiện lên sự thẹn thùng, thực chất không dám nhìn thẳng vào mắt của Lục Hàn, cười gượng gạo thốt lời: "Không sao đâu, cũng không hẳn là lỗi của anh.

Chúng ta đều là những người bị hại mà thôi."
Phù! May thật cô ấy không trách mình.
Suy nghĩ vừa mới nảy ra Lục Hàn liền nắm lấy tay cô, lần này khác với khi nãy phải nói là cưng nựng đôi tay của cô như bảo vật, người đàn ông nào đó lại tự trách mình mà nói: "Dù sao thì tôi cũng có một phần lỗi lầm, đã không nhận ra em và con sớm hơn, còn để hai mẹ con bôn ba cực khổ ở nước ngoài suốt mấy năm.

Những việc mà mấy năm qua hai mẹ con đã chịu, từng việc từng việc tôi đều bù đắp lại cho hai mẹ con.

Hơn hết nếu như em muốn cái gì em cứ thoải mái nói ra, tôi đều tất sảy cho em cả."
Đều cho cô?
Ánh mắt của Mạc Hy láo liên: "Anh nói thật không?"
Tất nhiên sự ranh ma trong đôi mắt kia của Mạc Hy đã không thể qua được đôi mắt sự nhạy bén của Lục Hàn.

Ngay lập tức nói thêm vào: "Chưa hết, tôi nói việc gì cũng có thể cho em, nhưng chỉ riêng việc ly hôn thì tôi hoàn toàn không chấp nhận."
Tiếng thở dài nặng trĩu: "Anh hay lắm!"
Hai hàng chân mày bất giác lại cau chặt vào nhau, mắt không chớp lấy một cái mà nhìn Mạc Hy hỏi rõ: "Ý của em là em thật sự muốn ly hôn tôi ư? Tuyệt đối không thể được, tôi không cho phép em lấy người khác đâu, Manh Manh và tiểu Trạch  cần mẹ, tôi cũng không khác gì hai đứa, tôi cần em."
"Hả?" Mạc Hy ngây người, câu nói tôi cũng cần em phát ra một cách thản nhiên từ miệng của Lục Hàn hại cô như bị một cú sốc tâm lý, phản biện nói: "Tôi chỉ là mẹ của hai đứa con mà thôi, kỳ thực tôi có nghĩa vụ chăm sóc và nuôi dạy hai đứa nó có điều về phần anh thì tôi không chắc, anh cũng lớn rồi tự thân mà làm đi, cần tôi làm gì chứ?"
Lục Hàn giậm mạnh chân bày tỏ sự dỗi hờn: "Tôi và con giống nhau mà."
"Không giống thì đã không phải là con của anh rồi!" Mạc Hy trề môi cảm thán.
"Không phải, ý của tôi chính là như này, em biết đó con cái lớn lên nhờ bầu sữa mẹ, cậu nhóc của tôi cũng cần bầu sữa để lớn lên."
Nghe đến đây hai bên gò má của cô đỏ ửng lên, không biết là do e ngại mà đỏ hay là do giận dữ quá mức.


Cái gì mà cậu nhóc?
Cái gì mà lớn lên?
"Ăn nói linh tinh." Mạc Hy quay người kèm theo đó là ngữ khí giận dữ.
Thấy vậy Lục Hàn chỉ biết cười trừ mà thôi, chẳng qua anh muốn châm chọc cô một chút nào ngờ cô lại ngại ngùng đến mức đó.

Cơ mà vẫn đáng yêu lắm!
Đi được vài ba bước thì Mạc Hy khựng lại, không quên xoay người nhìn anh với một nét mặt trầm tư suy nghĩ: "Tạm gác qua chuyện thô thiển của anh đi, tôi có chuyện này thắc mắc nãy giờ.

Ban đầu tiểu Trạch ở cùng tôi, Manh Manh thì được đưa đến chỗ của anh, điểm mấu chốt ở đây tôi nghĩ là có người cố ý làm như vậy.

Rất hẳn hoi trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi."
Thì ra Mạc Hy cũng sớm đã nhận ra điều đó.
Lục Hàn gật gù, trong ánh mắt trần ngập sự phảng phất: "Theo như tôi thấy người xóa đi hồ sơ khám bệnh của em hẳn là cùng một người, và chắc chắn người đó biết rõ tôi chính là ba của hai đứa nhỏ."
Nói đến đây Mạc Hy mới sững người, đúng là anh nói không sai, cô lại tò mò, ngón tay xoa cằm mình khẽ lên tiếng: "Nhưng mà người đó làm như vậy là vì mục đích gì?"
Bàn tay của Lục Hàn khảng khái chạm vào mặt của cô, điều đó khiến cô giật mình ngạc nhiên, khóe miệng định thốt lời nhưng Lục Hàn nhanh miệng hơn, sau đó dùng âm điệu nhẹ nhàng cùng vẻ mặt  ôn nhu nói: "Em không cần suy nghĩ quá nhiều đâu, tôi chắc chắn sẽ tìm ra kẻ giật giây ở phía sau mà...dù gì đi nữa tôi đã may mắn tìm được em sau bao nhiêu năm hao tâm tổn sức rồi, tôi nghĩ mình cần tiếp thu năng lượng đã mất trong những năm đó."
Hình như có mùi ái muội quanh bao quanh cô và Lục Hàn.

Thế nên Mạc Hy nhanh nhẩu nói: "Này ở đây là bệnh viện đó anh tuyệt đối không được làm chuyện sầm bậy."
"Chuyện sầm bậy? Nực cười! Tôi là chồng của em, cho nên tôi muốn làm gì cũng được cũng không hề phạm luật, vả lại mà nói không có một ai dám cấm đoán việc tôi làm đâu." Một mặt Lục Hàn ngạo nghễ mà nói.

Có điều sự thật quả đúng là như vậy, ở thành phố này có rất ít người đối đầu với anh.


Những việc anh làm trước giờ cũng chưa có ai dám chen chân vào mà phá hoại.
Thật tình hình có vẻ cô sẽ là người bị thua thiệt, cho nên vội lấy tay bịt miệng của Lục Hàn lại: "Không cho anh hôn tôi đâu đừng tưởng bở nữa."
Lục Hàn chớp mắt nhìn cô, anh gian manh lè lưỡi của mình ra liếm vào lòng bàn tay của cô, hành vi lưu manh đó khiến Mạc Hy nhanh rụt tay về, đỏ bừng mặt, nhún vai quát mắng: "Anh điên hả? Sao liếm tay tôi?"
"Ai biểu em bịt miệng tôi làm gì."
"Anh...ưm...ưm…"
Nhân cơ hội cô đang mất đề phòng Lục Hàn liền đưa môi hôn cô, nụ hôn mang theo sự mãnh liệt và mê hoặc.

Đôi mắt cô dần dần híp lại, hình như bị Lục Hàn làm cho điên đảo trí óc, mơ hồ phát ra vài tiếng ú ớ khó nghe.

Một tay anh đan vào từng khe tóc mượt mà của Mạc Hy, tay còn lại thì siết chặt vòng eo thon thả của vợ mình,  cảm giác thật tuyệt vời đối với một người đàn ông đã bị cấm túc rất lâu.

Nếu như ở đây không phải là bệnh viện e là anh đã ăn cô không còn mảnh xương rồi.
"Cúc hà…"
Chợt nhiên Manh Manh từ trong phòng bệnh ló cái đầu nhỏ ra.

Ngay lập tức tình cảnh ngọt ngào lãng mạn của ba mẹ làm cho cô bé thấy hổ thẹn.

Hình như mình xuất hiện không đúng lúc thì phải! Rõ ràng mình chính là kì đà cản mũi mà.
Vì vậy Manh Manh không đợi được nữa, cười một cách sượng trân: "Ba...ba mẹ cứ tiếp tục đi, xin lỗi con làm phiền hai người rồi."
Sau khi Manh Manh trở lại vào phòng, giờ phút này đây cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, vậy mà lại để con gái của mình nhìn thấy, aizz ngại chết đi được.

Nhanh chóng Mạc Hy vùng vẫy khỏi tay của Lục Hàn, cao giọng nói: "Tôi đi mua đồ ăn cho hai đứa nhỏ đây, anh ở đây trông chừng hai đứa đi."

Lục Hàn mấp mé nụ cười trên khóe môi thầm nghĩ, kỳ thực đúng cho câu phụ nữ chính là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh, Mạc Hy cũng giống thế rõ ràng vừa rồi cô còn gần gũi thân mật đón nhận nụ hôn của anh, vậy mà chỉ vài phút sau đó khi có sự xuất hiện của Manh Manh thì cô hoàn toàn trở mặt lạnh lùng gạt bỏ người chồng đáng thương này.

Tuy là đã bỏ ngoắt vào phòng bệnh nhưng Manh Manh vẫn chứng nào tật đó thích hóng hớt chuyện.

Thân ảnh nhỏ nhắn đứng áp sát vào cánh cửa, mắt nhắm mắt mở làm ra vẻ nghe lén: "Kì lạ sao bên ngoài yên tĩnh quá nhỉ? Chẳng lẽ ba mẹ sợ mình nhìn thấy nữa cho nên đi chỗ khác bày tỏ tâm tình!"
Vừa hay tiểu Trạch tỉnh giấc lòm khòm ngồi dậy, không tránh khỏi việc tầm nhìn dán vào tấm lưng của em gái: "Này Manh Manh, em làm gì đứng ở đó vậy?"
"Hả?" Manh Manh nghe tiếng nói của tiểu Trạch mà trở nên vui mừng, theo quán tính xoay người lại, như một người có võ câm thâm hậu chạy một mạch mà bay lên giường ôm chầm lấy tiểu Trạch: "Anh tiểu Trạch cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.

Anh chính là anh trai yêu dấu lại còn đẹp trai kiểu diễm nhất trần gian này."
Đẹp trai kiểu diễm! Hình như có gì đó sai sai ở đây rồi thì phải, không ai lại khen con trai là kiều diễm cả.

Có vẻ như Manh Manh sử dụng sai từ rồi.

Tuy nhiên tiểu Trạch không thể phản kháng được, cậu bé trợn mắt, mặc khác còn bị Manh Manh ôm quá chặt dẫn đến khó thở: "Khụ...khụ...khụ…Manh Manh à anh nghĩ em nên bỏ anh ra đi, anh đang bị thương đó."
"Em quên mất." Rất nhanh Manh Manh bỏ tay ra, cười khúc khích giải bày nỗi niềm trong mình: "Anh đừng trách em nha, cũng là vì từ lúc em biết rằng anh chính là anh ruột của mình thì em trở nên phấn khích, vui mừng lắm!"
Tiểu Trạch đưa tay chỉnh chu lại tấm vải băng trên đầu của mình, vẻ mặt có chút sắc bén: "Có cần nói quá lên vậy không?"
Manh Manh hừng hực hào sảng nói thật to: "Cái gì mà nói quá chứ! Những gì em nói đều từ tâm mà ra, anh biết không? Là vì ba không cho phép em nói ra việc anh là anh ruột của em, nếu không em chắc chắn với anh rằng em sẽ thông báo cho toàn thế giới biết anh là anh của em."
"..." Dừng khoảng hai ba giây, tiểu Trạch mới lên tiếng: "Anh tin em."
Vậy mà Manh Manh vẫn cố chấp hỏi: "Anh tiểu Trạch ơi, vừa rồi anh và ba đã nói gì với nhau vậy ạ?"
Tiểu Trạch đập tay lên trán của Manh Manh, lạnh lùng nói: "Em không cần biết đâu, chuyện của đàn ông với nhau thân là con gái vẫn nên bớt tò mò lại."
Manh Manh khoanh tay, hai má phúng phính làm ra vẻ hờn tủi: "Khi nãy ba nói đó là chuyện của người lớn em không được nghe, bây giờ lại tới anh nói đây là chuyện của đàn ông, con gái như em không được nghe, theo như em thấy anh và ba chính là cố tình không muốn nói cho em nghe vì vậy mới tìm cớ phản biện."
"Em nói chính xác luôn, vậy thì đừng hỏi nhiều làm gì, anh đi ngủ tiếp đây." Tiểu Trạch nói dứt câu là lăn đùng ra ngủ.
Manh Manh ngồi đó không cam tâm, bực dọc lay lay người của tiểu Trạch không hề thương tiếc: "Không được ngủ, không được ngủ, anh mau dậy nói em nghe chuyện đó đi mà, em không phải còn con nít nữa em cũng có quyền được biết chứ!"
Phụt!!!
Bị Manh Manh lay lắt đến nỗi toàn thân tiểu Trạch tê tê, đầu óc quay cuồng choáng váng, đưa tay lên cao gây chú ý, sau đó than vãn: "Xin em đấy đừng lắc người của anh nữa, em muốn hại anh rớt cái não ra luôn sao?"
Tiếc là Manh Manh sử dụng chiêu trò cũ, giận hờn cầu cưa: "Em mặc kệ, anh nhất định phải nói em nghe nếu không em sẽ ngồi lỳ ở đây đến khi nào anh chịu nói mới thôi."

Tiểu Trạch nghe xong như sét đánh ngang tai, ai mà không biết rõ Manh Manh nhây nhớt cỡ nào.

Đã diễn là diễn cho tới cùng, nhất quyết không buông tha nếu như không đạt được mục đích của mình.

*Cạch…
Thật may mắn cho tiểu Trạch khi Mạc Hy xuất hiện, cô mỉm cười tươi rói nói: "Tiểu Trạch, Manh Manh hai đứa ăn cơm đi nào."
Giọng nói của Mạc Hy liền thu hút sự chú ý của hai đứa nhóc, không hẹn cùng nhau ngoảnh mặt lại nhìn cô, đồng thanh lên tiếng: "Mẹ!"
Tất nhiên ngoài Mạc Hy ra thì đồ ăn chính là điều đặc biệt thứ hai làm cho Manh Manh mê mẩn, nhanh như thoắt cô bé đã nhảy tọt xuống giường chạy tới xà vào lòng của cô, thuận miệng nói cùng: "Mẹ là tuyệt vời nhất trên đời này, để không phụ lòng của mẹ con sẽ ăn hết chỗ thức ăn này còn lắp đầy cái bụng mới đang đói meo của con mới được."
Ngồi trên giường tiểu Trạch chổi cằm nheo mắt, lầm bầm: "Vậy mà còn bảo sẽ ngồi lỳ cơ đây!"
Mạc Hy xoa đầu Manh Manh: "Được rồi đừng khen ngợi mẹ nữa, con ăn đi, nếu ăn chưa no thì mẹ đi mua thêm cho mà ăn."
Manh Manh nhìn thức ăn trên bàn do Mạc Hy bày ra sẵn mà thèm thuồng, tay nhanh hơn não mà nhập cuộc.

-----
Mới đây mà trời đã sập tối, toàn bộ thành phố giống như bị màng đêm nuốt chửng, vừa tính lịch vừa yên ắng, ngoài đường xe cũng không còn di chuyển nhiều nữa, có thể bây giờ mọi người đang yên trí vào giấc ngủ ngon của mình sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.

Vậy mà căn hộ mà Niệm Tu Trúc đang ở vẫn còn sáng rực đèn.

Từ lúc nói chuyện điện thoại với Lục Hàn xong tâm trạng của Niệm Tu Trúc gần như tuột dốc, không mấy vui vẻ gì, cả cơ thể gần như không còn một chút sức lực nào cả.

Hình như là Niệm Tu Trúc đã uống rất nhiều rượu, người ta nói chí phải, một người khi đang buồn mà uống rượu càng uống càng tỉnh, mà càng uống thì cũng càng buồn.

Đôi đồng tử có gắn len màu tím hướng mắt nhìn thẳng về phía xa xa u uất không điểm dừng, giữa màn đêm yên ắng Niệm Tu Trúc tự mình nói rồi tự nghe: "Sao mọi chuyện lại trở nên thảm hại như thế, rõ ràng mình đã dốc tâm cố gắng nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không lay chuyển được trái tim của A Hàn."
"Có rượu ngon lại uống một mình mà không thèm gọi cho anh tiếng nào, em keo kiệt bủn xỉn quá rồi đấy!"
----còn---.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.