Độc Nhất Sủng Thê

Chương 139: 139: Buổi Tiệc Khiêu Vũ




"Úi...úi...úi…"
"Vợ ơi em nên cẩn thận chút đi."
Xui xẻo thật mà, cô vừa mới đi được vài bước thì trật chân.

Cũng may có Lục Hàn đỡ lấy nếu không cô e là cái mông của mình nó đã hôn cái sàn nhà rồi.

Cơ mà Lục Hàn lại gọi cô là vợ một cách thâm tình thái hóa thế nhỉ? Cô nghe xong cũng phải nổi da gà đây.
Mạc Hy trấn áp bản thân lại đôi chút, tách khỏi vòng tay của Lục Hàn, có chút hổ thẹn nói: "Cảm...cảm ơn anh nhiều nha."
"Chúng ta là vợ chồng của nhau cho nên em không cần phải khách sáo đến vậy, vả lại khi trước em đã cực khổ nuôi con khôn lớn tôi cũng nên có một phần trách nhiệm với em."
 Thấy ai kia đỏ mặt lên vì ngại đã khiến tâm tình của Lục Hàn trở nên phấn khích, có biết không anh thích nhất dáng vẻ ngại ngùng của Mạc Hy, nó chân thật và đáng yêu lắm!
Mặc khác Mạc Hy lại lấy làm suy nghĩ, phong thái e dè nhìn anh.

Có vẻ như anh rất xem trọng cuộc hôn nhân này thì phải.

Lời một tiếng hai đều gọi vợ, làm cô không thích nghi được chút xíu nào.

Rất nhanh Mạc Hy bước đi, còn nói: "Tôi đi thay đồ đó."
"Khoan đi đã."

Nghe thấy vậy Mạc Hy mới khựng chân lại không nhìn anh mà hỏi: "Có chuyện gì ư?"
Song, vài giây sau cô lại cảm nhận được một hơi thở nóng rực phả vào cổ của mình.Vốn dĩ cô rất nhạy cảm nên trong phút chốc lông tay lông chân dựng lên, theo quán tính mà quay lại: "Phụt! Anh định dê xồm tôi à?"
Cô biết ngay mà thế nào thì Lục Hàn cũng đứng gần mình, Lục Hàn tựa như âm hồn bất tán vậy, làm gì cũng kè kè sau lưng cô.

Hay là biết cô sợ ma nên cố tình trêu ghẹo?
Lục Hàn nâng khóe miệng lên tiếng: "Nếu tôi có ý định đó thì sớm đã làm rồi, không đợi em phát hiện ra đâu.

Có điều tôi vẫn thích cùng em chơi trò tình ái hơn đó."
"Tào lao vừa thôi chứ, để hai đứa nhỏ nghe thấy lại vô tình thúc đẩy cái hư của nó." Mạc Hy chấn chỉnh lời lẽ mà Lục Hàn nói ra.
Tuy nhiên đối với anh điều đó không quan trọng, anh chỉ cười khẩy nhìn cô đáp: "Em cũng biết trí thông minh tầm cỡ một thiên tài của con chúng ta mà.

Cho dù tôi nói gì nó nghe cũng hiểu mà, tất nhiên nó sẽ suy nghĩ việc nào nên làm và không nên làm."
Mạc Hy lại trề môi cho rằng anh quá tự cao, gượng gạo khen đầy ẩn ý: "Anh nói gì cũng hay cả."
"Bỏ qua chuyện đó đi, vừa rồi tôi đề cập đến việc muốn em đi cùng tôi tham gia một buổi khiêu vũ." Biết càng nói Mạc Hy sẽ càng cãi cố, Lục Hàn thì không kiên nhẫn như vậy đâu chuyển chủ đề ngay.
"Khiêu vũ?" Đôi mắt của cô nhướng lên: "Tôi không muốn đi đâu, chúng ta đi cùng nhau sẽ gây chú ý như vậy lại không hay."
Điều tất nhiên câu trả lời của Mạc Hy khiến Lục Hàn không mấy hài lòng.

Hàng chân mày chau lại thật chặt, cả gương mặt đều xám xịt không vui: "Trên giấy tờ có ghi em là vợ hợp pháp của tôi, đương nhiên em phải tham gia cùng tôi, hay là em muốn tôi đi cùng người phụ nữ khác?"

Nhận thấy điều mình nói đã làm Lục Hàn không vui, Mạc Hy tự trách chính mình, dịu dàng cô không muốn cô lại muốn thô bạo.

Đôi bàn tay nhanh chóng đưa lên lắc lư liên hồi: "Ha ha ha, anh hiểu nhầm ý của tôi rồi...tôi đang nghĩ cho anh đó, vả lại bản thân của tôi lại không mấy hợp với những nơi sang chảnh thượng lưu đó, vậy nên không đi có được không chớ hả?"
"Đừng ở đó bày trò với tôi, em bắt buộc phải đi, còn không đi thì em biết hậu quả của mình rồi đó." Lục Hàn không mấy cảm xúc mà nói.

Khuôn mặt của cô đỏ chạch lên vì giận dữ, đầu như bốc hỏa thét lên: "Đệch! Lục Hàn anh quá ngạo mạn rồi đó."
"Tôi ngạo mạn hay không còn phải  tùy thuộc vào em."
Nói rồi anh bước chân đi vào nhà bếp tìm hai đứa nhóc.

Khóe miệng cong lên thể hiện sự khoái chí.

Đằng sau chính là bộ dạng tức tối mịt mù của Mạc Hy, cô không thể chịu được sự uy hiếp này của Lục Hàn chỉ có điều cũng không thể làm gì được.

Phải chi cô giàu hơn anh chí ít đã lật ngược tình thế rồi.
Mới đó mà mặt trời đã dần chìm xuống, bên ngoài hoàng hôn đã xuất hiện, Mạc Hy bước ra từ cánh cửa phòng thay đồ.

Một phong thái diễm lệ phảng phất vẻ đẹp tuyệt trần của cô.


Phải mất tận ba tiếng đồng hồ để cô trang điểm và lựa chọn váy dạ hội, cô còn tưởng là chân của mình mất cảm giác luôn rồi, đối với những cô gái thích chưng diện nếu ngồi ba tiếng chắc không ăn nhầm gì đâu.

Riêng cô thì có, cô không phải người thích ăn diện quá nhiều, ra đường đơn giản đánh son một cái là xong không nhất thiết phải thoa kem trét phấn lên mặt làm gì.
"Lục tiên sinh ngài thấy cô ấy thế nào?" Thợ trang điểm đồng thời cũng là chủ của cửa hàng bán đầm dạ hội, biểu cảm trên khuôn mặt tỏ ra thích chí.

Chính hắn còn cảm thấy cô xinh đẹp nữa cơ mà.

Hiển nhiên Lục Hàn cũng không tránh khỏi việc tâm tình bất biến, xoa cằm mị hoặc nói: "Quả nhiên rất đẹp, không hổ danh là người trang điểm xuất sắc nhất thành phố."
Sau đó anh đưa tay vịn vào vai của hắn nói thêm: "Suy cho cùng vẫn cảm ơn cậu rất nhiều."
Hắn vẫy tay e thẹn: "Đừng cảm ơn tôi chứ ngại quá đi mất...nhưng mà phải công nhận một điều cô gái đi cùng ngài lần này xinh đẹp thật đó, cho dù có trang điểm hay không cũng vẫn rất thần thái."
Khoảnh khắc khi hắn nói xong câu đột nhiên bầu không khí trở nên lạnh lẽo, cộng thêm hoàng hôn đang dần buông xuống tạo nên một màn đêm tối sầm lại.

Mạc Hy cất tiếng với âm điệu bộ hoài nghi: "Ngoài tôi ra thì trước kia Lục Hàn còn dẫn theo ai đến đây à?"
"Đúng vậy, mặc dù chuyện đó đã rất lâu rồi!" Hắn không hề biết chuyện gì xảy ra mà thuận miệng nói.

Mạc Hy nghe xong lại đâm ra giận dữ, mặc dù không nói nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thể hiện rất rõ.

Lục Hàn vẫn luôn quan sát cô hẳn là không bỏ qua vẻ mặt giận dữ đó của Mạc Hy, hình như cô đang ghen lên thì phải! Lục Hàn thích chí trong lòng, cùng lúc nói: "Thật ra cô gái này là vợ của tôi."
Hắn kinh hồn kích động pha lẫn sự bất ngờ: "Ngài lấy vợ khi nào vậy? Tôi không hay không biết gì."
"Cưới vợ trong âm thầm, ha ha." Lục Hàn không muốn nói quá sâu xa, chỉ tiện tìm cớ giải bày.
"Xùy…" Nhận thấy rằng Lục Hàn không tiện nói, hắn trề môi nhìn anh rồi nhanh mắt nhìn qua cô, bày tỏ sự hối lỗi: "Thì ra cô là Lục phu nhân, thành thật xin lỗi vì đã không nhận ra cô."

"..."
Thấy tình hình có vẻ bất ổn hắn nhanh trí chuồng ngay: "E hèm! Tôi vẫn còn nhân viên đang đợi học trang điểm tôi vào trong trước đây, hai người cứ nói chuyện đi nếu cần gì cứ gọi tôi là được."
"Ừm."
Liếc mắt nhìn xem xác định hắn đi rồi Lục Hàn mới bén mảng đến gần Mạc Hy mà người nào đó hình như thấy anh lại giận hơn.

Theo bản năng của mình, Lục Hàn liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ma lanh hôn lên mu bàn tay rồi giải thích: "Đừng giận nữa, trước giờ tôi chỉ có một mình em mà thôi."
Cô đang rất giận rồi cho dù có bao nhiêu lời ngọt ngào lọt vào tai thì chỉ bằng không! Chính vì vậy Mạc Hy lên tiếng phản bác: "Tôi không có giận, không hề giận đâu.

Cho dù trước kia hay hiện tại anh hẹn hò với bao nhiêu người thì cô cũng không muốn đoái hoài đến, chỉ thêm hao tâm tổn sức."
Bộ dạng giận dữ thế kia rồi mà còn mạnh miệng cho là không có, quả nhiên là tiểu yêu tinh mà.

Lục Hàn cười một cái rồi nói: "Tôi nghĩ lại rồi hay là chúng ta không cần đi đến tiệc khiêu vũ nữa."
Mặc nhiên Mạc Hy nhướng mắt, tỏ ra ngờ vực: "Anh nói thật không? Đừng có mà bày trò ngang ngược với tôi đó."
Tâm tình đang tốt khi thấy cô ghen lên, cho nên Lục Hàn không hề nói đùa cô làm gì: "Tôi nghiêm túc mà, dù gì hôm nay em  xinh đẹp thế kia tôi không muốn bất kỳ người đàn ông nào được nhìn ngắm riêng ngoại trừ tôi ra mà thôi."
Đáng lý ra khi một cô gái nghe vậy sẽ e thẹn từ tốn, còn Mạc Hy thì khác cô nhún vai trề môi nói: "Cũng chưa chắc đâu, theo như tôi đoán mấy người trong buổi tiệc chỉ chú ý đến anh mà thôi bất kể là trai hay gái đều như vậy, riêng tôi chắc không có đâu, một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi thì ai mà để mắt đến chứ."
Lục Hàn đột nhiên nghiêm mặt: "Ai nói em là một kẻ vô danh tiểu tốt? Em chính là vợ của tôi biết chưa? Nếu em cần chỉ sau một đêm tôi sẽ làm cho em nổi tiếng."
"Thôi cảm ơn, tôi đang có cuộc sống rất yên bình và giản dị, không muốn nổi tiếng để người người biết đến rồi dòm ngó phê bình." Mạc Hy xua tay liên hồi cùng một khuôn mặt có biểu cảm không mấy hài lòng.

"Ha ha ha, vợ của tôi xinh đẹp, giỏi giang như vậy ai lại dám phê bình em? Nếu có tôi cũng không để yên đâu."
----còn--.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.