Độc Nhất Sủng Thê

Chương 143: 143: Ngự Thiên Lâm




Vào lúc này đây, liệu nói ra tên của Lục Hàn có sao không? Mạc Hy không muốn lại tổn thương đến Mao Thần Kiệt nữa.

Nếu nói ra, anh có thể sẽ cảm thấy buồn hơn nữa.

Hiện tại Mao Thần Kiệt đã có vị hôn thê, Mạc Hy không mong vì chuyện của cô mà ảnh hưởng tới cuộc sống của họ.
Nhưng đúng lúc cô còn đang phân vân không biết nên nói thế nào thì Lục Hàn không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào.

Anh choàng tay lên vai cô, nhìn Mao Thần Kiệt với vẻ đắc chí rồi trả lời cho câu hỏi ban nãy.
“Mao tiên sinh, đã lâu không gặp! Anh có vẻ rất hứng thú về cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhỉ?”
Mao Thần Kiệt ngớ người, ngơ ngác hỏi: “Mạc Hy, Lục Hàn là…”
Không đợi Mạc Hy kịp trả lời, Lục Hàn đã nhanh nhảu đi trước một bước.

“Hân hạnh giới thiệu, tôi là chồng của Mạc Hy.”
Mao Thần Kiệt không thể tin nổi vào những điều mình nghe thấy.

Chuyện này quá kì diệu.

Làm sao mà hai người này có thể đến với nhau? Rõ ràng lúc ban đầu Mạc Hy không có chút ưa thích nào đối với Lục Hàn, hay nói cách khác có lẽ cô không muốn dính líu vào những gia tộc thế gia.

Khác biệt thân phận và bối cảnh của hai người họ là rất lớn.

Nhưng việc môn đăng hộ đối có thể không quan trọng, quan trọng là hai người này dù là tính cách hay giá trị đều quá khác biệt với nhau.

Mạc Hy và Lục Hàn giống như người của hai thái cực, có thể ở bên nhau cũng là một chuyện rất đặc biệt rồi.

“Không ngờ không ngờ, Lục tiên sinh vậy mà chính là chồng của Mạc Hy.”
Lục Hàn liếc Mao Thần Kiệt một cái rồi hừ lạnh.

Cái con người này nhìn sao anh cũng không thấy vừa mắt được.

Cái gì mà không ngờ chứ? Nói cứ như anh không xứng vậy đó!
Mao Thần Kiệt xoa cằm, ra chiều đang suy nghĩ.

“Nhưng mà Lục tiên sinh này, có phải là anh rất không công bằng với Mạc Hy không? Đến cả chuyện lớn như kết hôn cũng giấu giếm mọi người.

Nếu em ấy không nói, tôi còn tưởng em ấy còn đang độc thân đó chứ! Lẽ nào anh làm vậy là để sau này có thể tuỳ ý vứt bỏ Mạc Hy mà không bị ai chê trách à?”
Lời của Mao Thần Kiệt khiến Lục Hàn đen mặt.

Anh biết Mao Thần Kiệt đang có ý mỉa mai anh đến một thân phận cũng không thể trao cho Mạc Hy.

Đồng thời, rõ ràng Mao Thần Kiệt đang ngụ ý nói Lục Hàn đối xử không tốt với Mạc Hy.


Mạc Hy nhìn thấy hai người này khi không lại tự châm ngòi chiến tranh thì cố gắng hoà giải: “A, cái đó là do em không muốn phiền phức nên mới không công bố ra bên ngoài.”
“Là vậy sao Lục Tổng? Nhưng nếu anh đã quyết định nắm lấy tay Mạc Hy thì cũng nên ra dáng một chút.

Mạc Hy bây giờ là em gái quý giá của tôi, nếu để tôi biết anh bạc đãi con bé, tôi nhất định sẽ vận dụng hết tài nguyên của Mao Gia, cho dù có tan gia bại sản cũng nhất định đồng quy vu tận với anh.”
Trời ạ! Hai cái người này sao lại nói đến cả những thứ đồng quy vu tận này rồi? Chuyện rõ ràng không nghiêm trọng đến mức đó mà.

Lục Hàn nhăn nhó cả mặt mày.

Từ lúc cô viện cớ vứt bỏ anh lại trong sảnh tiệc, anh đã khó chịu lắm rồi.

Vốn dĩ không biết cô đi đâu mà lại lâu như vậy nên mới đi tìm, kết quả lại nhìn thấy cô đứng ở ngoài này hàn huyên cùng Mao Thần Kiệt.

Thùng giấm lớn Lục Hàn cũng cứ vậy mà bùng nổ rồi! Anh biết Mạc Hy hiện tại đã là người của anh, nhưng nhìn cô bước đi bên người khác như thế lại không kiềm được lòng mà khó chịu.

Lục Hàn lúc này, hẳn là đang hận không thể đem Mạc Hy nhốt vào trong tủ kính, để không ai ngoài anh có thể nhìn ngắm cô.

“Mao tiên sinh, e rằng anh sẽ không có cơ hội đó đâu.”
“Là vậy sao? Vậy tôi mỏi mắt mong chờ!”
Mùi thuốc súng của hai người này trở nên nồng nặc đến mức muốn khét luôn rồi! Mạc Hy không thể để hai người này tiếp diễn như thế nữa, cô phải mau nghĩ cách hóa giải thôi.

Mạc Hy chủ động khoác lấy tay của Lục Hàn, cố ý để chứng minh rằng cô và Lục Hàn rất tốt.
“Anh Thần Kiệt, anh đừng lo lắng về em.

Em thực sự rất tốt, không có vấn đề gì cả đâu!”
Mao Thần Kiệt biết ý của Mạc Hy, chỉ đành cười xòa cho qua.
“Ừ, anh biết rồi! Em nhất định phải chăm sóc tốt cho mình đấy!”
Lục Hàn ở bên cạnh nghe cô gọi tên Mao Thần Kiệt thân thiện như vậy thì lại lên cơn ghen.

Anh nắm lấy tay cô, cười hòa nhã với Mao Thần Kiệt: “Không làm phiền nhã hứng tản bộ của Mao tiên sinh nữa, chúng tôi xin phép quay về trước.”
Nói rồi liền không chờ đợi ý kiến của Mạc Hy mà trực tiếp kéo cô đi.

Mạc Hy chỉ kịp vẫy tay tạm biệt Mao Thần Kiệt.

Mao Thần Kiệt nhìn theo hai dáng người dần khuất xa, trong tâm đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Mặc dù Lục Hàn rất ghen tuông, tính chiếm hữu nhìn qua liền biết rất cao, nhưng chí ít có thể thấy cuộc sống của Mạc Hy là rất tốt.

Mao Thần Kiệt ngậm ngùi luyến tiếc, nhìn thấy cô có bến đỗ cho riêng mình anh cũng có thể yên tâm rồi.

Mạc Hy nghĩ hoàn toàn không sai, Mao Thần Kiệt vẫn chưa thể buông bỏ được đoạn tình cảm mà anh ta dành cho cô.

Nhưng Mao Thần Kiệt biết, nếu anh khư khư giữ lấy sẽ chỉ khiến anh và cô càng thêm xa cách.


Quãng thời gian Mạc Hy bặt vô âm tính, Mao Thần Kiệt mới nhận ra một điều.

Yêu đôi lúc không nhất thiết phải có được.

Anh hiện tại, chỉ mong cô có thể hạnh phúc.

Giả vờ như đã hết yêu để cô không cảm thấy tự trách, đây đã là điều tốt nhất mà Mao Thần Kiệt có thể làm cho Mạc Hy rồi.

Bước chân từ xa đến, giọng nói lảnh lót vang lên: “Em tìm hết trong sảnh tiệc, hoá ra là anh ở đây.”
Dịch Luyến Nhi từ xa bước tới, đứng cạnh bên anh nhìn theo hướng nhìn của anh.

“Anh sao thế?”
Nhìn thấy sắc mặt có phần đượm buồn của Mao Thần Kiệt, Dịch Luyến Nhi thân là vị hôn thê cũng nên quan tâm đến anh một chút.

Mao Thần Kiệt lắc đầu, cười đáp: “Anh không sao.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy… có chút không vui.”
Dịch Luyến Nhi thở dài, cũng không định hỏi thêm nữa.

“Anh bây giờ nhìn rất bi thương đấy! Thôi được rồi, em sẽ không hỏi chuyện của anh.

Nhưng chúng ta chí ít cũng là hợp tác kết hôn, anh bỏ em lại một mình ở bữa tiệc thì sẽ rất dễ bị nghi ngờ đấy.”
Mao Thần Kiệt cười khổ.

Không sai, anh nói với Mạc Hy rằng anh có vị hôn thê rồi.

Chỉ là anh lại không nói, hôn thê này của anh chỉ là trên danh nghĩa.

Bởi vì để tránh mối liên hôn, anh và Dịch Luyến Nhi đã hợp tác kết hôn, ước định không ràng buộc lẫn nhau.

Nói trắng ra, Mao Thần Kiệt vẫn chưa thể yêu ai khác ngoài Mạc Hy.
“Luyến Nhi, chuyện anh đã hứa với em chắc chắn sẽ làm tốt.

Nếu sau này, có một ngày em tìm được người mình muốn gửi gắm cả đời.

Em hãy nói với anh, không cần lo lắng cho anh.”
Dịch Luyến Nhi trầm ngâm, cô ấy biết những lời Mao Thần Kiệt nói ra cũng là vì nghĩ anh có lỗi với cô ấy.

Thâm tâm Dịch Luyến Nhi vẫn biết, Mao Thần Kiệt vẫn không thể quên được Mạc Hy.


Anh là người chủ động thiết lập nên quan hệ hợp tác này, nhưng trái tim anh lại không thực sự muốn như vậy.

Dịch Luyến Nhi nhìn ra, Mao Thần Kiệt vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng Mạc Hy đã thuộc về một người khác.

Có lẽ đó là cú sốc quá lớn đối với anh ta, anh ta cần một thời gian đủ dài mới có thể phần nào nguôi ngoai.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Mao Thần Kiệt, Dịch Luyến Nhi cũng không muốn đặt lên vai anh thêm bất kì gánh nặng hay trách nhiệm gì nữa.

Cô cười xoa, xua tay ra vẻ như bản thân không quan tâm để ý đến những chuyện đó.
“Anh cứ khéo lo.

Không cần anh nói, nếu em thực sự tìm được một người em yêu thì có lẽ em là người nói lời tạm biệt với anh trước đấy.

Đến lúc đó không chừng anh lại không nỡ!”
Mao Thần Kiệt cười nhẹ nhõm.

Anh vỗ vai Dịch Luyến Nhi: “Vậy thì tốt, anh thật sự mong em có thể tìm được người để gửi gắm.

Được rồi, không nói nữa.

Chúng ta vào trong thôi.”
Mao Thần Kiệt lững thững rời đi, để lại một Dịch Luyến Nhi đứng lặng phía sau.

Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy chứ? Chúng ta đều không thể có được người mình yêu, lại chỉ bất lực đứng nhìn người đó đau khổ.

Dịch Luyến Nhi yêu Mao Thần Kiệt.

Nhưng cô ấy chưa từng thể hiện ra ngoài.

Bởi cô ấy biết, trừ phi trái tim Mao Thần Kiệt không còn Mạc Hy, cô sẽ không còn bất kì cơ hội nào khác.

Dịch Luyến Nhi không có can đảm như Mao Thần Kiệt của ngày đó.

Cô ấy sợ, nếu nói ra có thể ngay cả cơ hội đứng nhìn anh thế này cũng không còn nữa.

Có một loại tình yêu, không thể hiện quan tâm cũng bằng lòng mãi mãi không nói ra, chỉ mong có thể được làm một người bạn đứng bên lề cuộc sống của đối phương mà âm thầm quan tâm lo lắng.

Ái tình, chính là thứ khiến con người cũng không lí giải được tại sao bản thân lại hành động như thế.

Cho dù biết rõ sẽ đau thấu tâm can, vẫn tình nguyện không buông tay.

Cuộc sống đúng là chưa từng dễ dàng với bất cứ ai.

Mà lúc này, Ngự Thiên Lâm vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm cô gái đeo trên tay chiếc vòng có mặt khắc gỗ đó.

Anh ta đi tìm khắp cả sảnh tiệc, đảo mắt không bỏ sót bất kì cô gái nào.

Nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy.


Một người trưởng thành không thể nào có chuyện lại biến mất không dấu vết như vậy.

Ngự Thiên Lâm không tin là anh không thể tìm ra được cô gái đó.

Ở phía xa nhìn thấy Đàm Khúc Khuê đang cùng một vài cô gái nói chuyện phiếm.

Đàm Khúc Khuê không phải là nhân vật quá nổi tiếng nhưng chí ít ở trong giới mà nói, anh ta cũng là một người có triển vọng.

Điều quan trọng chính là, bởi vì cái tính cởi mở, hoà đồng đó mà mối quan hệ Đàm Khúc Khuê nắm trong tay vô cùng rộng rãi.
Có thể nói, ở trong giới hiếm có ai có thể có được mạng lưới thông tin tốt như Đàm Khúc Khuê.

Ngự Thiên Lâm nghĩ bụng, có lẽ Đàm Khúc Khuê có thể sẽ biết được thứ gì đó hữu ích.

Anh chủ động tiến lại chào hỏi Đàm Khúc Khuê: “Đàm thiếu, đã lâu không gặp.”
Đàm Khúc Khuê quay đầu, niềm nở cười.
“Ngự thiếu hôm nay sao lại có thời gian đến tham gia buổi tiệc nhỏ này vậy.

Thật hiếm thấy thật hiếm thấy.

Nhưng mà anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ngự Thiên Lâm cũng xem là nhân vật kì tài trong giới, chỉ là rất ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc giống thế này.

Đàm Khúc Khuê đối với Ngự Thiên Lâm chỉ là nghe danh và nói chuyện một vài lần, cũng không thể tính là thân.

Ngự Thiên Lâm kéo vai Đàm Khúc Khuê, anh vén cổ tay áo để lộ chiếc vòng đỏ có mặt khắc gỗ cho Đàm Khúc Khuê xem.
“Đàm thiếu, thực ra tìm anh là muốn hỏi một chuyện.

Trong số những người đến bữa tiệc hôm nay, anh có nhìn thấy ai đeo một chiếc vòng giống như thế này không?”
Đàm Khúc Khuê nhíu mày thắc mắc.

Nhìn sơ qua chiếc vòng tay thì kiểu dáng đều đơn giản đến mức bình thường.

Thời đại nào rồi, làm gì có người nào đeo thể loại vòng tay vừa rẻ tiền vừa không có chút thẩm mĩ nào như vậy chứ.

Nhưng Ngự Thiên Lâm cũng đã mở lời nhờ vả, Đàm Khúc Khuê cũng dụng tâm cẩn thận mà suy nghĩ.

Thật kì lạ, Đàm Khúc Khuê lại có cảm giác như anh đã thấy chiếc vòng này ở đâu đó rồi.

Là ở đâu nhỉ?
Cố gắng tập trung suy nghĩ, trong đầu Đàm Khúc Khuê lại thật sự liên tưởng tới một người.

Những người phụ nữ anh gặp qua đều là trang sức lấp lánh vàng bạc, chỉ có duy nhất một người luôn theo phong cách đơn giản.

Mà cũng chỉ có người đó, trong đoạn thời gian gần đây là anh gặp nhiều nhất.

Chính là Mạc Hy!
---còn--.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.