Độc Nhất Sủng Thê

Chương 31: 31: Ngại Ngùng




Kế sách nảy sinh trong đầu Mạc Hy, sự nhanh nhạy bắt đầu, thân ảnh nhỏ nhắn rón rén đi về hướng của căn phòng vẫn đang sáng rực đèn.

Phòng của bà ở tầng một, khoảng cách từ chỗ cô đừng nhìn lên cũng không quá cao.

Mạc Hy nghĩ thầm trong đầu, cô nhớ lúc còn ở Mạc Gia, cô cũng thường hay leo tường, sau những lần trốn đi chơi sợ bà bắt quả tang.

Cho nên mà nói, việc này sẽ không ăn nhầm gì với cô.
Mạc Hy tháo đôi guốc của mình ra, tay bấu vào tường, bàn chân cũng dính chặt để có thể trèo lên dễ dàng, nhưng mà mọi thứ không như cô nghĩ, vậy mà cô lại bị trợt chân, không tự điều khiển được cơ thể mình, ngã bật ra sau, theo như suy đoán cô sẽ tiếp đất trong vòng vài giây nữa.
Miệng nhỏ không khỏi la lên: "Á…"

Một phút, hai phút,rồi ba phút trôi qua, cô cảm giác cơ thể mình không hề đau đớn chút nào, tựa như bên dưới có thứ gì đó lót lên vậy.

Đôi mắt cô từ từ mở ra,giật bắn mình: "Mao, Mao Thần Kiệt…"
Nhìn thấy hắn nằm bên dưới, cô vô cùng hổ thẹn, còn tưởng là may mắn không bị thương, nào ngờ là hắn đã đỡ lấy cô.

Mao Thần Kiệt cười lo lắng cho cô: "Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Mạc Hy nhanh chóng bật ra, cười e thẹn: "Em, em không sao cả."
Nhìn thấy hành động né tránh của Mạc Hy, trong lòng Mao Thần Kiệt cảm thấy buồn bã: "Có vẻ như em đối với anh vô cùng xa cách nhỉ? Không còn giống như lúc trước, chỉ cần thấy anh em liền oà vào lòng ôm lấy anh nữa."
Mạc Hy cười ngây ngô, mặc khác chính là che đậy tâm tư của mình: "Dù gì chuyện đó cũng đã năm năm về trước, bây giờ chúng ta đều trưởng thành cả rồi, vẫn nên giữ lấy hình tượng một chút."
"Ha, em thật sự thay đổi quá nhiều." Mao Thần Kiệt cười như không cười, mà lòng lại đau thế nhỉ! Hắn vốn thích cô, tiếc rằng cô của hiện tại đối với hắn như người xa lạ.
Đột nhiên, một tên bảo vệ đi tuần tra, đúng vậy ở Mạc Gia vô cùng nghiêm ngặt,lại nói đây là thời điểm diễn ra buổi tiệc, có thể sẽ có nhiều tên trộm lẻn vào nhà.

Ánh sáng của đèn pin rọi xung quanh,  bảo vệ thấy điều bất thường, nhanh nhảu lên tiếng: "Là ai ở đằng sau bụi cây vậy?"
Mao Thần Kiệt vì muốn cô không bị phát hiện, nên vội vàng kéo cô ôm vào lòng, cười rạng rỡ nói với tên bảo vệ: "Là tôi, tôi và bạn gái đang nói chuyện một chút, thật ngại quá không biết có làm phiền đến anh không?"
Khoảng cách này cũng gần quá đi mất!
Ánh đèn chiếu rọi thẳng vào gương mặt điển trai ôn nhu của Mao Thần Kiệt, bảo vệ sững người, nhận ra hắn ngay, mỉm cười trong sự sợ hãi: "Là Mao thiếu sao? Xin lỗi, đã làm phiền ngài và bạn gái rồi, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi, tôi tôi không phiền nữa."
Đợi đến khi xác định  bảo vệ đã đi rồi, Mao Thần Kiệt mới buông tay mình ra, giải thích: "Vì không muốn em bị rắc rối nên anh mới làm vậy, em đừng trách anh nha?"

"Em còn phải cảm ơn anh vì đã giúp em, làm sao có thể trách anh được." Mạc Hy nhanh miệng đáp: "Nếu không còn gì nữa thì anh vào trong đi, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc mà."
Mao Thần Kiệt với tay vuốt lấy đuôi tóc cô, cố tình nói: "Không có em anh cảm thấy buổi tiệc nhạt nhẽo vô cùng, hay là em cùng anh vào trong đi?"
"Thật ngại quá, em không muốn lại vào đó, em đến đây chỉ để gặp bà mà thôi,  vốn không có hứng thú vui vẻ với những người giàu có bên trong." Mạc Hy đâm chiêu nói, nhưng mà đó vốn là ý kiến của cô.

Tầng lớp thượng lưu khiến cô mệt nhoài.
"Ý em đang nói anh ư?" Mao Thần Kiệt nghe xong, cảm thấy chột dạ, ý của cô rành rành ra đó.

Nếu như nói không phải thì có hơi không đúng cho lắm!
"Em không có ý đó." Mạc Hy chu môi, biểu cảm trên gương mặt vô cùng e thẹn, muốn giải thích nhưng lại dài dòng quá, nên là cô dấu vào trong.
Mao Thần Kiệt thấy vậy, cũng không muốn trêu ghẹo cô nữa: "Vậy hẹn khi khác chúng ta lại nói chuyện."
"Được, tạm biệt anh."
Đợi đến khi Mao Thần Kiệt thật sự đi khỏi,Mạc Hy nhếch môi, sự nghiệp trèo tường của cô lại tiếp diễn.


Lần này cô phải thành công, không được thất bại, nếu không hậu quả là mông cô chắc nát mất! Hu hu, sẽ không có may mắn lần hai nữa đâu.
Gạt bỏ suy nghĩ, Mạc Hy bắt đầu nghiên cứu cách trèo lên dễ dàng và phải thật nhanh.

Đồng thời lúc đó, tại gian phòng của lão phu nhân, bà ấy đang ngồi ánh mắt nhìn Lục Hàn không rời, mở lời: "Vừa rồi cháu nói cháu muốn biết chuyện về Hy Hy, vậy cháu nói xem, cháu muốn nghe về chuyện gì?"
Lục Hàn vẫn đứng đó, tấm lưng cao thẳng tựa vào tường, đáp lời: "Cháu muốn biết  năm đó Hy Hy bị đuổi khỏi Mạc Gia là do bị áp lực quá mức sao?"
"Là ai nói với cháu như vậy? Có phải là Mạc Tuệ không?" Lão phu nhân đặt câu hỏi tiếp tục.
-----còn---.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.