Độc Nhất Sủng Thê

Chương 34: 34: Bán Đứng Bạn Bè




Dáng dấp của anh vẫn nghiêm lãnh, nhìn theo cô.

Thì ra người đến đón cô là nữ!
Gia Hân cười tủm tỉm, không quên lấy tay che lại: "Hy Hy, hình như mình đến không đúng lúc lắm! Chắc là cậu đang gào thét mắng chửi mình có đúng không?"
"Gia Hân à? Cậu là người biết suy diễn đấy, không mấy cậu nên học vào trường đào tạo làm đạo diễn đi, hứa hẹn sẽ có rất nhiều bộ phim hay được ra mắt." Mạc Hy vừa châm chọc lại than van.
"Cô nói không sai,  cô ấy đang gào thét mắng cô." Đúng, chính là Lục Hàn đã nói.

Mạc Hy ngoảnh đầu lại, tặng cho anh một cái nhìn thấu xương, như ẩn ý muốn nói: "Anh im miệng ngay cho tôi."
Lục Hàn chu môi, biểu cảm vô cùng đáng yêu.

Ngô Tư bắt gặp khoảnh khắc đó, giống như nhìn thấy vàng vậy, hai mắt sáng rõ lên, nhanh nhẹn lấy điện thoại ra chụp lại.


Để sau này đưa anh xem, ha ha!
Dáng vẻ của một tổng tài lạnh lùng cao ngạo thường ngày, nhưng với vợ tương lai lại là thê nô.

Nếu như không nhanh chụp lại e là sau này không có cơ hội được thấy lần thứ hai.
Gia Hân vẫn cười khúc khích nói: "Mình biết mình nên làm gì tiếp theo rồi."
Thấy được điều ẩn ý từ lời nói của Gia Hân, Mạc Hy nhanh chóng đẩy Gia Hân về hướng chiếc xe, vừa đi vừa nói bên tai Gia Hân: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi nhà thôi."__ Hành này chính là muốn né tránh Lục Hàn.
Lục Hàn thẳng thừng chụp lấy cánh tay của cô, chêm từ: "Khoan đi đã…"
"Anh còn có chuyện gì cần nói ư?" Mạc Hy ngớ ngẩn hỏi, lại nhìn xuống tay của mình.

Hôm nay có vẻ cô và Lục Hàn chạm vào da thịt nhau có hơi nhiều rồi thì phải.
Không đáp lời cô đôi mắt di chuyển, nhìn sang Gia Hân: "Cô có chắc chắn là cô đang rảnh rỗi hay không?"
"Tôi sao?" Gia Hân định nói là mình vô cùng rảnh rỗi, nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt âm u đáng sợ của Lục Hàn, nhanh trí tìm đại một lý do: "À, ừm , tôi chợt nhớ ra ở nhà còn một đứa trẻ, không nên để nó ở nhà một mình, sẽ rất nguy hiểm, tôi phải về trông chừng nó đã."
Rồi Gia Hân nhanh tay lẹ chân chuồng đi, nếu ở lại đó thêm phút giây nào nói không chừng lại rước thêm phiền toái.
Mạc Hy đứng như kẻ ngốc ở đó: "Ơ, ơ Gia Hân…" _Mạc Hy trố mắt  nhìn theo chiếc xe của Gia Hân rời đi.

Chỉ để lại cho cô một làn khói trắng.

Cô gào thét: "Gia Hân, cậu dám bán đứng mình, hừ, ham mê sắc đẹp."
Gia Hân chết dẫm! Cậu dám bỏ mình lại, lát nữa về đến nhà mình tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.

Cái gì mà trông chừng trẻ con, phải nói là tiểu Trạch của tôi trông cậu thì đúng hơn.
Gia Hân cũng đi rồi, anh cảm thấy thích thú vô cùng: "Mạc Hy, chúng ta đi thôi."

"Không cần, tôi đi bộ về." Bộ dạng này, chắc là lại giận dỗi rồi.
Cơ mà lần này Lục Hàn không còn kiên nhẫn để đôi co với cô,  trực tiếp kéo cô ném vào trong xe: "Nghe lời chút đi."
"Lục Hàn, anh định làm gì?"
*Rầm…
Không khí trong xe đột nhiên trầm  xuống, Ngô Tư xem lại điều hoà, đã bật hết cỡ rồi mà nhỉ? Sao vẫn cảm thấy nóng bức quá.
Thấy tình hình không được vui vẻ cho lắm, anh hạ thấp giọng mở lời: "Mạc Hy, tôi muốn chúng ta…"
*Reng reng reng…
Ngay thời điểm quan trọng đó, cô lại có điện thoại, số lạ! : "Xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ?"
"Là anh, Thần Kiệt đây."
"Anh Thần Kiệt, tại sao anh lại biết số của em vậy?" Sắc mặt của cô có vẻ thay đổi, trở nên tươi tắn hơn.
Anh Thần Kiệt? Là Mao Thần Kiệt ư? Từ lúc nào mà hai người bọn họ lại trở nên thân mật đến như vậy chứ!
Không hiểu vì sao, Lục Hàn lại kích động vì điều đó, anh đang ghen chăng?
Bên kia, Mao Thần Kiệt chậm rãi nói: "Đã năm năm rồi mới gặp lại em, tất nhiên anh phải nắm bắt cơ hội đi hỏi về thông tin của em rồi."
"Thật ngại quá, nhưng mà anh gọi em có việc gì không?" Mạc Hy đỏ mặt hỏi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, sự phẫn nộ trong Lục Hàn bùng phát.


Người phụ nữ đáng ghét này, vậy mà cũng có lúc xấu hổ sao, tứ chết mình rồi!
"Chuyện là, anh muốn mời em ăn một bữa, không biết em có tiện không?"
"Tất nhiên là được rồi, khi nào rảnh rỗi em sẽ liên hệ với anh sau, vâng, em tắt máy đây."
Ngay lập tức, Lục Hàn tức giận nói: "Ai cho cô đồng ý?"
"Tại sao tôi không được đồng ý?"
"Là vì…" Đột nhiên Lục Hàn không biết lấy lý do gì để nói, nếu như nói anh không thích thì sẽ bị cô chê cười ngay.
Nhưng không có gì có thể khiến anh cứng miệng, nói: "Là vì cô hiện giờ là bạn gái của Khải Uy, cho nên không được dây dưa với  đàn ông khác."
Nghe đến đoạn này, cô trở than vãn: "Lục Hàn anh cũng kỳ lạ thật, một mực bắt tôi rời ra Mộ Khải Uy.

Bây giờ thấy tôi dây dưa với đàn ông,liền dùng Mộ Khải Uy ra để ép buộc tôi, đàn ông ai cũng khó hiểu như anh sao?"
-----còn----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.