Độc Nhất Sủng Thê

Chương 37: 37: Mục Đích




"Hửm?" Mộ Khải Uy đưa gương mặt gần sát vào cô, với cự ly vô cùng gần, ánh mắt đầy ma mị: "Đừng nói với tôi là cô đã có người trong lòng rồi đấy nhá?"
"Tôi…" Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn lại, đồng thời vẻ mặt đột nhiên đỏ ửng lên thấy rõ,sau đó bình tĩnh nói: "Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ."
Thấy cô có biểu cảm như vậy, ai mà không nghĩ linh tinh cho được.

Không đúng, nhưng chắc chắn cũng thể sai, cô có người trong lòng.

Mộ Khải Uy tin chắc là vậy.

Chẳng hiểu nỗi: "Ặc,thế mà làm tôi khích chí,  còn định giúp cô thử lòng anh ta."
Chính miệng Mộ Khải Uy nói muốn giúp cô, cơ mà trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác nhói đau vô cùng.


Bị Mộ Khải Uy trêu chọc, Mạc Hy phản kích: "Đừng đùa tôi nữa, dù gì tôi cũng cần cậu nhanh chóng giải quyết chuyện giữa chúng ta, cậu có thể nói với người của Lục gia là chúng ta đã chia tay trong vui vẻ cũng được."
Chỉnh chu bản thân lại, Mộ Khải Uy chắc nịch nói với cô: "Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mà."
Lời nói phát ra sao nghe dễ dàng như vậy, nhưng mà Mộ Khải Uy lại không biết,bản thân có làm được hay không nữa! Mạc Hy lạnh lùng đứng lên: "Trông cậy tất cả  vào cậu đó, tôi đi thay đồ đây."
Mộ Khải Uy thầm khẽ nhìn vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, hắn đưa đôi bàn tay của mình ra, có cảm giác như đã vuột mất một người rất quan trọng, khuôn mài buồn rũ rượi  vẻ mặt của hắn rõ khổ, nhưng cô không hề nhìn thấy điều đó.

Hắn không biết, đến khi nào cô mới nhận rõ tấm lòng của hắn dành cho cô, cái hắn cần là một tình yêu nam nữ, chứ không phải là một tình bạn  nhạt nhoà này.
Ấy mà, đến cuối cùng, hắn không có được thứ mà hắn muốn.
Tầm chừng ba mươi phút sau đó,Mạc Hy tắm rửa xong, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cho dù đi khắp nơi, nhưng nơi tốt nhất, an bình nhất vẫn là nhà của mình.
"Mẹ, con có pha cho mẹ một ly sữa nóng này, mẹ uống rồi nghỉ ngơi đi, dù gì cả ngày hôm nay của mẹ đã mệt rồi."
Vừa hay, tiểu Trạch hiểu rõ lòng mẹ,cậu bé đưa sữa cho cô uống.

Mạc Hy nhìn cậu bé đầy yêu thương,rồi nhận lấy, kèm thêm vài lời: "Cảm ơn con trai yêu của mẹ, vẫn là con suy nghĩ cho mẹ nhất."
Tiểu Trạch đã nghe cuộc nói chuyện của mẹ mình và Mộ Khải Uy.

Cậu bé có thấy biểu cảm của cô lúc hắn nhắc đến chuyện thích một người khác.

Cậu bé đã nhận ra rõ sự thẹn thùng của mẹ, nên chắc hẳn mẹ đã có người trong lòng, cậu bé vô cùng hiểu chuyện nói: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, tiểu Trạch vẫn luôn ủng hộ mẹ."
Mạc Hy ngẩn người.

Rồi tiểu Trạch đưa cô thêm một ly sữa nữa để cho Mộ Khải Uy.

"Cho cậu một ly." Mạc Hy lên tiếng.
Mộ Khải Uy nghe thấy, quay người lại, làm ra dáng vẻ như những quan chức của thời xưa, quỳ gối, nhanh lấy ly sữa: "Tạ chủ long ân."
Mạc Hy khó chịu nhìn hắn, lớn như vậy rồi mà vẫn còn như con nít ấy nhỉ?
Đột nhiên, tiểu Trạch rũ rượi, nhìn cậu bé vô cùng bất thường: "Mẹ, mẹ sẽ về Mạc Gia đúng chứ?"
Mạc Hy mỉm cười hiền dịu, đưa ly sữa của mình cho Mộ Khải Uy cầm giúp, rồi cô ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé nói: "Không có chuyện đó đâu, mẹ bảo đảm với con bất kể mẹ có đi đâu cũng sẽ mang con đi theo cùng, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu, vì con là sinh mệnh của đời mẹ."
Tiểu Trạch khẽ ngẩng đầu nhìn cô,không kiềm chế được sự xúc động, sà vào ôm chằm lấy cô: "Dạ vâng, tiểu Trạch chỉ muốn bên cạnh mẹ mãi mãi mà thôi."
Mạc Hy cảm thấy vô cùng kì hoặc, trước giờ tiểu Trạch không hề thể hiện tình cảm ra ngoài mặt như vậy.

Nhưng hôm nay, con trai cô lại…
Cùng thời điểm đó, tại Mạc Gia, bấy giờ tất cả mọi người cũng đều ra về hết.

Chỉ còn lại con cháu của Mạc gia mà thôi.

Ngồi trên ghế là lão phu nhân, người quyền lực nhất bây giờ, nét mặt giận dữ đến đáng sợ, mặc dù đã già cả, nhưng bà vẫn giữ cho mình một khí thái riêng biệt, miệng bà cất giọng nói lạnh toát: "Liên Hương, cô dám lừa Hy Hy đến Mạc gia rốt cuộc là có mục đích gì? Là ai đã sai khiến cô làm điều đó?"
Trước mặt lão phu nhân là Liên Hương đang quỳ gối, gương mặt vô cùng thảm hại, không dám ngẩng nhìn lão phu nhân: "Tôi,...tôi…"

Bàn tay siết chặt lấy chân váy, đến cả giọng nói cũng sợ hãi khôn cùng.
Mạc Tuệ đứng đó cùng cha của mình, cảm thấy lo sợ, nói khẽ vào tai cha mình: "Bà ta sẽ không khai ra chúng ta chứ cha?"
Cha của cô ta vẫn nhìn chằm vào Liên Hương, khuôn mặt ông ta vẫn rất đắt chí: "Con cứ yên tâm đi, người nhà của cô ta đều bị cha bắt giữ, có cho tiền cô ta cũng không dám khai ra nửa lời đâu."
Lão phu nhân không đủ kiên nhẫn chờ đợi, gõ mạnh câu gậy, hét to: "Mau nói đi."
Làm cho tất cả mọi người ở đó hoảng hồn.

Đồng thời Liên Hương là người sợ hãi tột độ nhất, đôi mắt láo liên liếc nhẹ cha con của Mạc Tuệ.
Ngay lập tức đã khiến Mạc Tuệ chột dạ: "Cha, bà ta đang nhìn chúng ta,chẳng lẽ bà ta định…"
"Đừng lo." Cha của Mạc Tuệ cười gian xảo.
-----còn----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.