Độc Nhất Sủng Thê

Chương 48: 48: Dâng Hiến Tận Nơi




Nghe thấy cô bé nhắc đến tên của cô, Mạc Tuệ không kiềm chế được mà cầm quyển tạp chí lên.

Hình ảnh của Mạc Hy và Mộ Khải Uy đập vào mắt, không tránh khỏi sự kích động: "Mạc Hy lại là người mẫu thay thế đó sao? Không thể nào."
Manh Manh được phen chế nhạo Mạc Tuệ: "Khụ, một người nghiệp dư như chị Hy Hy lại có thể chụp hình ăn ảnh như vậy, đổi lại là ai kia, cũng là họ Mạc nhưng lại có khác biệt quá lớn đi."
Đến cả Mạc Tuệ cũng không thể phủ nhận, Mạc Hy chụp ảnh vô cùng xinh đẹp, cô ta chính là người bằng lòng không bằng mặt.
Tại thời điểm đó, vào lúc tám giờ tối, ở chung cư nhà của Mạc Hy, nhưng người lần trước để vuột mất tiểu Trạch.

Lần này may mắn được Ngô Tư cho cơ hội lần thứ hai.

Vì vậy, họ quyến định sẽ làm việc chu toàn hơn, ngồi nắp phía sau bụi cây, mặc cho có những con muỗi cứ van vãn bên tai,
*Bộp…
Một trong hai người đã mạnh tay đập chết con muỗi, vẻ mặt đầy rầu rĩ: "Chúng ta mới có thể rời khỏi đây?"
Tên kia đáp lời: "Cậu nên nhớ, Lục tổng đã cho chúng ta một cơ hội nữa ,xem như là may mắn rồi, nếu như lần này vẫn thất bại e là không xong đâu, cho nên phải tóm được thằng nhóc ranh ma đó."

Trước mắt, một tấm màng được hé mở khe khẽ, đằng sau là thân hình nhỏ nhắn của tiểu Trạch, cậu bé thật không ngờ bọn họ nhanh tìm đến đây như vậy.

Còn cố chấp ngồi ngoài đó, xem ra, nếu như không lấy được tóc của mình thì bọn họ chưa chịu đi đâu.
"Ha ha ha." Đột nhiên, một giọng cười vang lên, không lẫn vào đâu được đó là của Gia Hân.

Lại thu hút sự chú ý của tiểu Trạch: "Dì Gia Hân, có chuyện gì khiến dì mắc cười đến vậy sao?"
Gia Hân đưa đôi tay trắng mịn, vất vẫy, ý gọi tiểu Trạch: "Con đến đây, dì cho con xem cái này."
Tiểu Trạch bỏ cái màng xương, đôi chân lùn tịt đi từ từ lại chỗ Gia Hân, trổ mắt ra xem, hàng loạt tin tức hiện ra,liên quan đến Mạc Tuệ là nhiều.
Ánh mắt của cậu bé chợt dừng lại, ngớ người hỏi: "Dì Gia Hân, Mạc Tuệ có phải là người hay gây hấn với mẹ của con đúng không?"
Gia Hân có chút bất ngờ, khi trí nhớ của tiểu Trạch lại tốt đến vậy.

Có thể nhớ được rõ kẻ thù với mẹ của mình: "Con nói không sai, dì nghĩ chắc bây giờ cốt đang tức điên lên vì Hy Hy là người thay cô ta chụp ảnh, ha ha.

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của cô ta lúc này đã làm cho dì vui sướng hẳn lên."
Tiểu Trạch không để ý là mấy đến cô ta, cái mà cậu bé chú ý nhất vẫn là tấm ảnh của mẹ và chú Khải Uy.

Nhìn hai người thật ăn ảnh và đẹp đôi làm sao.
"Wow! Đây là mẹ của con này." Hiện trên gương mặt bé nhỏ kia là sự hãnh diện về Mạc Hy, pha lẫn một chút vui sướng.
Gia Hân nói: "Dì không  nhờ mẹ của con lại có khiếu làm người mẫu đến vậy nha."
Được chuyện, tiểu Trạch càng thêm tự hào mà nói: "Mẹ của con làm cái gì cũng giỏi mà."
Gia Hân mỉm cười, xoa đầu cậu bé, rồi khẽ vươn vai một cái: "Aizz, nói đến đây thôi.

Dì đi tắm rửa đã ,lát nữa dì còn phải làm ca tối."
Chợt nhiên, tiểu Trạch nhìn thấy có vài ba sợi tóc của Gia Hân rụng rãi trên ghế, cái đầu thông minh lại nghĩ ra kế sách.


Bọn họ cần tóc của mình, vậy mình tự cho là được rồi.

Mà tóc, lại là tóc của dì Gia Hân, ha ha ha!
 
Sau khi Gia Hân tắm xong, trở ra ngoài thì chẳng thấy thằng bé tiểu Trạch kia đâu.

Nếu là người khác chắc hẳn sẽ nhảy cẩng lên và cuống cuồng đi tìm.

Còn Gia Hân chỉ thở dài một cái, không quan tâm cho lắm.

Nói ra thì có hơi hèn mọn, chứ bản thân toàn để tiểu Trạch lo thôi, còn về tiểu Trạch, trước giờ cậu bé thông minh hơn người.

Không có việc mà đi lạc, hay là bị lừa.

Tự đặt ra câu hỏi, nếu ai lừa được tiểu Trạch chắc hẳn cũng ghê gớm lắm.
"Này, này thằng bé đó kìa." Một tên vô tình nhù thầy tiểu Trạch đi ra ngoài.


Ánh mắt sáng rực như đèn xe.

Biểu cảm của sự sung sướng tột cùng.
"Nó đâu, nó đâu." Tên kia hai mắt láo liên đi tìm.
Rất nhanh đôi chân nhỏ nhắn của Tiểu Trạch đã bước tới gần hai người, đưa ra cái bịch đựng mấy sợi tóc: "Tôi biết các người cần tóc của tôi, không phải cực khổ ngồi đây nữa, đây là tóc của tôi, lấy đưa cho Lục mặt lạnh đi."
Hai tên đó nhìn nhau đầy kinh ngạc, một đứa trẻ tầm chừng bốn năm tuổi mà cách ăn nói cứ như thiếu niên chững chạc.
Tiểu Trạch không đủ nhẫn nại để đứng đây, cậu bé đặt thứ họ cần vào tay của bọn họ, rồi chào tạm biệt đi vào nhà.

Đôi môi nhỏ nhếch lên thành đường cong vô cùng bá đạo và mưu mô.

Thoạt nhìn đã khiến đối phương có chút khiếp sợ, cơ thể là trẻ con, vậy mà đầu óc lại ngang tầm của một người trưởng thành tài giỏi thông minh, linh hoạt, mang đến cho người khác một cảm giác ma mị.
---còn---.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.