Độc Nhất Sủng Thê

Chương 49: 49: Tức Giận




Sáng ngày hôm sau, tại nhà của Mạc Tuệ, gần như Mạc Tuệ vẫn chưa hay biết về việc bản thân đã lên đến báo chí Quốc Tế.

Cô ta ngồi hiên ngang, vẻ mặt hờ hững, chợt nhiên, cô ta mở to hai mắt: "Cái quái gì diễn ra thế này."
Chợt nhiên, Mạc Tuệ ngồi lướt web, nào ngờ vô tình nhìn thấy gương mặt của mình ẩn trên bìa tạp chí Quốc Tế.

Kèm vào đó là rất nhiều tựa đề bịa ra, đọc vào chẳng có ý nào là nói tốt cho cô ta.

Lại nói, bên dưới có rất nhiều bình luận tiêu cực bàn tán về bản thân.

Mạc Tuệ không kiềm chế được cơn tức giận trong người, chiếc điện thoại trên tay cô ta không chút thương tiếc, vứt thẳng xuống nền nhà, mấy chốc đã vỡ tan tành, kiềm theo cơn thịnh nộ: "Con khốn Mạc Hy, mày cứ đợi mà xem,thù này không trả tao không phải là Mạc Tuệ."

Bài báo này gây ảnh hưởng vô cùng đến Mạc Tuệ, thậm chí đó là sự nặng nề đối với Lục thị.

Em trai của Lục Hàn tiện tay mở cửa đi vào, mở lời nói trước: "Anh hai, tin đồn giữa anh và Mạc Tuệ bây giờ đều có mặt hầu khắp trên các mặt báo, gây ảnh hưởng không hề nhỏ đến công ty, đối với việc đó anh có dự định gì không?"
Trước mặt Lục Khắc là Lục Hàn là người anh hai  lúc nào cũng tỏ ra mặt  lạnh, bây giờ nghe đến sự việc ảnh hưởng  đến lợi ích bản thân vẫn không hề biến sắc, quả là người thành công luôn có nét mặt riêng.

Lục Hàn bỏ dở tài liệu lên bàn, liếc nhìn Lục Khắc một cái rồi nói: "Mọi chuyện anh tự có cách giải quyết, em bảo mọi người ở dưới đừng lo lắng quá."
"Em hiểu rồi, nếu như anh có gì cần giúp cứ nói em một tiếng." Dứt lời, Lục Khắc xoay người rời đi, lại vô tình bắt gặp Ngô Tư đang cầm theo thông tin gì đó đang đi vào.

Bản chất vốn thích tò mò, Lục Khắc liền đứng thập thò bên ngoài cánh cửa.
Ngô Tư chỉnh lại mắt kính của mình, mới nói: "Chủ tịch, chuyện lần trước ngài bảo tôi điều tra, bây giờ đã có kết quả rồi."
Vẻ mặt của Lục Hàn hiện lên vài nét đợi chờ: "Hửm? Vậy nói xem, đứa bé đó là con của ai?"
Lục Khắc có chút khó hiểu, anh hai nói đến đứa bé, là đứa bé nào chứ? Chẳng lẽ anh hai điều tra con của Mạc Hy ư?
Khuôn mặt của Ngô Tư có chút kinh hãi: "Theo như kết quả giám định DNA thì con của Mạc Hy không hề có huyết thống với Khải Uy thiếu gia."
"What?" Lục Khắc vì bất bình tĩnh mà hét toáng lên, chân đứng không vững suýt chút nữa là ngã sấp mặt.

Cảm thấy có luồng khí lạnh, Lục Khắc ngẩng đầu lên nhìn.
"Em vẫn còn chưa đi sao?" Liền nhận được câu hỏi đầy khó chịu từ Lục Hàn.
Hắn cười một cách gò bó, gãi đầu nói: "Em, em sẽ đi ngay, anh tiếp tục nói chuyện đi."

Câu nói của Lục Khắc đặt dấu chấm hết, thì hắn cũng ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Chỉ sợ ở lại lâu một chút nữa sẽ tự chuốc họa vào thân.
Phù! Thật may mắn là đứa bé không phải con của Khải Uy, cơ mà thằng em đáng thương của mình bị đội mũ xanh ư!!!
Toàn bộ ý nghĩ được Lục Khắc suy diễn ra, rồi tự bản thân cảm thấy thương cảm cho Mộ Khải Uy.
Không thể đi được, chuyện lớn như vậy người làm anh như mình phải có chút quan tâm đến,  nhất định phải nghe cho xong.
Tiếc là Lục Hàn vốn đoán ra em trai của mình sẽ không chịu đi, liền hét ầm lên, thanh âm sắc bén đến độ có có thể cứa chết người: "Lục Khắc, em mau cút đi cho anh."
Ôi! Đáng sợ quáaaaaa
"Em liền đi ngayyy…"
Lục Khắc lần này như có phép thần thông, biến đi rất nhanh, chỉ để lại một làn gió thoáng qua.

Bên trong văn phòng, Lục Hàn đẩy mệt mỏi với đứa em trai này.


Tay đưa lên xoa xoa hai bên vầng thái dương, kèm theo lời nói: "Cậu tiếp tục vào vấn đề đi."
Ngô Tư được lệnh, không dám chậm trễ, nhanh nhẩu mà nói: "Tiểu Trạch vốn không phải con của Khải Uy thiếu gia, mặc khác cũng không liên quan đến Mao tổng và Mạc tiểu thư."
Nghe đến đây, gương mặt của Lục Hàn trầm tư hẳn đi, có chút suy đoán, chẳng lẽ tiểu Trạch là do cô nhận nuôi ư! Cơ mà có chút vô lý, mấy năm ở nước ngoài Mạc Hy lại đi nhận một nuôi đứa trẻ không có máu mủ ruột thịt với mình, chẳng lẽ vì thích trẻ con ư?
Lại nghe thấy tiếng than vãn của Ngô Tư: "Chủ tịch à, dù thế nào đi chăng nữa thì Khải Uy thiếu gia cũng là người đáng thương nhất, bị lừa một vố như vậy, chúng ta phải làm gì đó, không thể trơ mắt đứng nhìn cậu ấy bị phụ nữ chơi đùa đến ngây ngốc như thế."
Đổi lại là sự thờ ơ từ Lục Hàn, anh lười biếng đáp: "Tôi biết."
Ngô Tư nhìn anh, vẫn không thể suy đoán ra được, chủ tịch đang nghĩ gì nữa.
Thoạt nhìn, Lục Hàn chính là không quan tâm đến Mộ Khải Uy, nhưng mấy giây sau đó anh nói tiếp: "Tạm thời chuyện này phải giấu thật kín, tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, đợi sau khi tôi làm xong việc sẽ đi tìm Khải Uy nói cho nó nghe."
"Vâng thưa chủ tịch." Ngô Tư bây giờ mới nhận ra, vốn là anh đã có chủ kiến từ trong đầu rồi.
----còn----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.