Độc Nhất Vô Nhị Hạn Lượng Yêu: Luật Sư Ly Hôn Mời Vào Lòng

Chương 22: Con Có Chứng Cứ (1)



Tư Nhạc tới gần Sở Hàn Thành, dùng loại âm thanh mà chỉ có hắn và anh mới nghe rõ được, hướng Sở Hàn Thành nói kết quả của thân tử giám định, Sở Hàn Thành hơi kém không có bị dọa sợ.

Sự tình, phiền toái!

Tiểu bánh bao kia, cùng anh có quan hệ?

Làm sao sẽ có quan hệ, làm sao có thể liền có quan hệ, anh cùng Giang Ánh Nguyệt lúc nào……

Sáu năm trước, chỉ có vào lúc trong phòng khám bệnh của Kiều Thiếu Khanh, anh từng có đời này một lần duy nhất……

"Hai người vì sao lại nói thầm nói lẩm bẩm cái gì, con trai của tôi rốt cuộc là tại sao lại ở chỗ các người, các ngươi đến cùng muốn làm gì con của tôi hả?

"Cái kia…… ha ha, Giang luật sư a, hiểu lầm, hiểu lầm a. Chuyện này là như vậy……"

Tư Nhạc bồi cười muốn giải thích, thế nhưng lời nói chỉ vừa mới nói được một nửa, thì liền trực tiếp bị Sở Hàn Thành cắt đứt.

"Giang luật sư, không nói gạt cô, tôi trước đó ở phòng luật đã thấy bạn nhỏ Giang Dữ Đồ. Chúng ta trò chuyện vui vẻ, nếu như cô có việc cần nói, trước tiên có thể đi làm việc, sau khi hết bận, chính cô có thể tự tới đón, hoặc là cô có thể chỉ định nơi mà tôi cần phải đem con trai của cô đưa qua, đều có thể. Cô xem……..."

"Xem cái gì mà xem chứ? Tôi làm sao có thể có thể đem con trai mình giao cho một người xa lạ?"

"Tôi không phải người xa lạ, tôi là cấp trên của dượng cô, tôi cũng là đối tác của toà luật của cô. Con của cô đi theo tôi, tuyệt đối là hết sức an toàn rồi."

"Hừ…… tôi không tin được nhân phẩm của anh, Tiêu Thanh Ngư, chúng ta bây giờ liền đi."

Nói xong, Giang Ánh Nguyệt lôi kéo Tiêu Thanh Ngư muốn đi. Tiêu Thanh Ngư còn không có kịp phản ứng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra mà có một đại gia hào kiệt có khuôn mặt tựa như đúc với tiểu bảo bối Đồ Đồ thì điện thoại đã reng chuông inh ỏi.

“Này, Ánh Nguyệt, là Đồ Đồ."

"Con trai?"

Giang Ánh Nguyệt tiếp nhận cuộc gọi của con trai bảo bối của mình, liền lập tức hỏi: "Đồ Đồ, bảo bối, con đang ở chỗ nào vậy? Không là cùng Tiêu nãi nãi ở cùng một chỗ sao, vì cái gì một mình lại chạy đi mất? Con có biết vì cái này khiến cho mẹ lo lắng nhiều lắm không?"

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh bập bẹ truyền tới: "Mama, con có lỗi với mẹ, con đã cho Tiêu Tiêu nãi nãi một tờ giấy. Mama, con có thể ở lại trong công ty của Sở thúc thúc chơi được không? Con cam đoan, tới thời gian đi ngủ con sẽ đúng giờ trở về nằm cạnh mama."

"Đồ Đồ, con cùng Sở thúc thúc đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Mama, đây là chuyện giữa nam nhân bọn con, có thể chờ Đồ Đồ giải quyết tốt về sau sẽ kể lại mọi thứ cho mama? Sở thúc thúc rất nhanh liền sẽ tới gặp con, mama, mama cứ đi tham gia họp lớp, chơi cho thật vuiđu, chỉ là, mama, nhưng mà liệu mama có thể trước hết đáp ứng với Đồ Đồ là, coi như lớp trưởng cũng không tệ, nhưng mà trước hết cũng không nên gấp gáp đưa ra quyết định a?"

" n?"

Giang Ánh Nguyệt phản ứng hai giây thì nhớ ra rồi, hôm qua Tiêu Thanh Ngư nói, lớp trưởng muốn mượn lần này mở họp lớp sẽ lại tiếp tục theo đuổi cô. Mà đại bảo bối Đồ Đồ nhà cô đêm qua cũng biểu thị, nếu như lớp trưởng rất tốt, cũng có thể tạm tiếp chịu.

Chỉ là bất quá, làm sao hôm nay, bỗng nhiên lại hối hận thay đổi ý?

Còn để cô trước hết không nên gấp gáp quyết định?

Đồ đại bảo bối nhà cô, từ trước đến nay so với con nít cùng lứa càng thêm thông minh hiểu sự tình, chẳng lẽ là tiểu tử nàyđang có tính toán một cái gì khác?

"Mama, mama liền đáp ứng con đi mà."

"Tốt a, bất quá, chúng ta tuy nói là được, nhưng cũng không cho phép cùng cái “Sở thúc thúc” gì kia quá mức thân cận. Chúng ta cùng hắn không quen, cũng không thể làm người ta cảm thấy quá phiền phức, hiểu không?"

"Cảm ơn mama a, nhất định làm được."

Giang Ánh Nguyệt cúp điện thoại, luôn cảm thấy trong nội tâm giống như là chặn lấy cái gì.

Cô rõ ràng không quá yên tâm để con trai đi cùng Sở Hàn Thành đến chỗ đó, thế nhưng là Sở Hàn Thành cùng Đồ Đồ đều đưa ra các loại chứng cứ bảo đảm, phảng phất có sự tình gì giấu diếm cô. Giang Ánh Nguyệt trực giác có một thứ gì đó ẩn mình, đẩy cô tới gần một cái chân tướng. Thế là, quỷ thần xui khiến, cô thế mà đáp ứng thỉnh cầu của con trai.

Giang Ánh Nguyệt vừa quay đầu lại, Sở Hàn Thành liền đứng ở sau lưng cô không sai biệt lắm cách vị trí của cô đúng một mét.

Giang Ánh Nguyệt hơi híp híp mắt, đôi mắt vẫn chứa không tính lag dễ gần gũi nhìn thẳng vào Sở Hàn Thành.

"Mặc dù tôi không biết anh có ý đồ gì, thế nhưng nếu anh dám tổn thương con của tôi, anh cũng tuyệt đối cũng đừng mơ tưởng có thể được ăn quả ngon, sống yên ổn nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.