Độc Nhất Vô Nhị

Chương 2: Hai người kết hôn đi



Khi vào quán ăn, Thẩm Đan gọi một tô mì trứng, cô ăn rất nhanh, có thể sánh như lang thôn hổ yết, Từ Thấm Hằng ngồi đối diện cô, khi anh nghe âm thanh cô hút sợi mì “sì sụp sì sụp” anh biết cô bé này thật sự đói bụng dữ lắm rồi.

Ăn hết mì, Thẩm Đan bưng tô lên húp nước ừng ực, Từ Thấm Hằng giơ tay gọi ông chủ, nói: “Cho tôi thêm hai cái bánh bao.”

Sau khi bánh bao được bưng lên, Thẩm Đan cũng không khách sáo với anh, cầm lên một cái nhét vào trong miệng, bánh bao rất lớn, chỉ hai ba ngụm liền bị cô ăn hết vào bụng.

Lúc ăn đến cái thứ hai rốt cục động tác của cô cũng chậm lại, còn không nhịn được ợ một tiếng.

Từ Thấm Hằng cười, nói: ‘Ăn từ từ thôi, không cần gấp, không đủ tôi sẽ gọi thêm.”

“Đủ rồi, cám ơn anh, Từ sư phó.” Thẩm Đan dùng mu bàn tay lau miệng, giọng nói rất nhỏ, mặt cũng đỏ rần lên.

Từ Thấm Hằng hỏi cô: “Cô tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thẩm Đan, Thẩm trong Thẩm Dương, Đan trong Mẫu Đan, gần 21 tuổi.”

Mới 21 tuổi, còn quá trẻ. Từ Thấm Hằng suy nghĩ trong lòng, lại hỏi: “Cô đã tốt nghiệp chưa hay vẫn còn đi học?”

“Tôi….” Thẩm Đan ấp úng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói thật, “Ban đầu tôi đi học, học tới năm hai đại học nhưng trong nhà không lo nổi tiền học phí nên đã nghĩ, về sau ra ngoài đi làm.”

“Cô là người ở đâu?”

“Tỉnh A.” Thẩm Đan rất sợ Từ Thấm Hằng sẽ hỏi tiếp nữa, bởi vì cô không biết phải trả lời anh thế nào.

Cô đương nhiên biết nghi vấn của Từ Thấm Hằng, một người tay chân đầy đủ cho dù đã nghỉ học thì kiếm một công việc để nuôi sống bản thân không khó, sao lại có thể túng thiếu đến ngay cả cơm cũng không có để ăn.

Cô nói với Từ Thấm Hằng: “Từ sư phó, gần đây tôi thật sự gặp chút khó khăn, tiền trên người đã dùng hết rồi, anh có thể cho tôi mượn một ít không, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Từ Thấm Hằng nói: “Tiểu Thẩm, vay tiền không phải vấn đề, tôi muốn biết, cô có kế hoạch gì cho tương lai không? Cô có nghĩ đến chuyện đi tìm một công việc gì đó không?”

“Tôi….” Thẩm Đan ấp úng nói, “Tôi phát hiện thân thể hiện giờ không tốt cho lắm, rất nhiều công việc không thể làm được.”

Từ Thấm Hằng nghĩ đến chuyện xảy ra vào sáng hôm qua, anh lựa lời nói, “Tiểu Thẩm, sáng sớm hôm qua, đội cứu hộ đến khuyên nhủ một cô gái, người đó là cô sao?”

Thẩm Đan lập tức im lặng, trong tay vẫn cầm nửa cái bánh bao thịt, cúi mắt không dám ngẩng đầu.

Từ Thấm Hằng nói: “Khó khăn mà cô đang phải đối mặt, có thể nói cho tôi biết không?”

Mặc dù anh mang kính đen nhưng vẻ mặt lại hết sức nhu hòa, kèm với giọng nói ấm áp tràn đầy quan tâm chân thành, khẩn khiết, trong nháy mắt đã đánh trúng tim của Thẩm Đan.

Trong khoảng thời gian này, cô thật sự đã quá mệt mỏi, mệt đến độ cô muốn buông xuôi tất cả, bởi vì cô hoàn toàn không biết mình nên chạy đi đâu về đâu.

Cô lại khóc, nước mắt từng giọt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống, ông chủ và khách ăn trong quán vô cùng kinh ngạc nhìn cô, nghe tiếng khóc anh ách của Thẩm Đan cộng thêm âm thanh hỗn tạp xung quanh khiến Từ Thấm Hằng có chút đau đầu, anh nói: “Chúng ta quay lại công viên lúc nãy đi, nếu cô có khó khăn gì thì nói tôi biết, nếu có thể tôi sẽ giúp.”

Trên đường trở về công viên, Thẩm Đan ngoan ngoãn đi theo bên người Từ Thấm Hằng. Đoạn đường này rất ngắn cũng không cần băng qua đường, Từ Thấm Hằng đã đi rất nhiều năm, cũng không cần Thẩm Đan giúp đỡ. Cho đến khi bước vào công viên trong tiểu khu Từ Thấm Hằng mới nhờ Thẩm Đan dẫn đường cho mình, anh đặt tay lên vai cô, hai người ngồi ở một băng ghế đá cạnh bồn hoa.

Từ Thấm Hằng không có thúc giục hỏi, anh biết, cô gái này ngày hôm qua đến cái chết cũng đã nghĩ đến, nếu anh ép buộc cô sợ rằng sẽ bị phản tác dụng.

Lòng Thẩm Đan giống như sông cuộn biển gầm, nỗi khổ cô một mình gặm nhắm bấy lâu, thật sự có thể thổ lộ cùng người đàn ông xa lạ này sao? Cô thật sự cần có người giúp một tay, có điều cô không biết sau khi cô nói hết sự thật cho anh biết thì liệu anh có nguyện ý giúp mình hay không.

Nhất định anh sẽ khinh bỉ cô, nói không chừng còn đem chuyện này nói cho những người trong tiểu khu biết, nếu như vậy, cô thật sự chỉ còn một con đường chết.

Trầm mặc một lúc cuối cùng vẫn là Từ Thấm Hằng mở miệng trước, anh nói: “Tiểu Thẩm, tôi không biết cô đang gặp phải khó khăn gì, nhưng tôi biết, bất kể như thế nào thì chết cũng không thể giải quyết vấn đề. Chuyện hôm qua cô muốn làm chính là hành động ngu xuẩn nhất trên đời, cô mới 21 tuổi, trẻ như thế, qua vài năm sau cô nghĩ lại chuyện ngày hôm qua liền phát hiện sao lúc đầu mình ngốc như vậy, thật may mắn vì được cứu.”

Thẩm Đan tự hỏi lời của anh, lại nghĩ đến vấn đề của mình, cô lắc đầu, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cô nói: “Từ sư phó, anh không hiểu, tôi thật sự không còn cách nào khác.”

“Cô nói ra đi, tôi thật không tin trên đời này có chuyện không thể giải quyết.” Từ Thấm Hằng nghiêng người hướng về phía Thẩm Đan, anh đưa tay tháo mắt kính xuống, một đôi mắt vô thần xuất hiện trước mắt Thẩm Đan, giọng nói anh mang theo chân thành, “Trước 16 tuổi, mắt của tôi vẫn hoàn toàn bình thường, thị lực rất tốt. Khi đó tôi học lớp 10, không biết bắt đầu từ lúc nào trong tầm mắt tôi luôn xuất hiện một vầng đen, nhìn cái gì cũng không rõ, giống như có gì đó cản trước mắt, bệnh tình phát triển rất mau, đợi đến khi tôi đi bệnh viện thì bác sĩ nói võng mạc mắt bị tróc ra, đã rất nghiêm trọng. Trong nữa năm đó, tôi trải qua ba cuộc phẫu thuật, nhưng sau mỗi lần phẫu thuật thị lực lại càng kém đi, thời điểm tôi 17 tuổi, thì mắt không còn nhìn thấy gì nữa, ngay cả một tia sáng cũng không. Khi đó, tôi biết, đôi mắt của mình đã không còn cứu được nữa.”

Thẩm Đan nghe rất chăm chú, không biết nên trả lời thế nào.

Từ Thẩm Hằng nói tiếp, “Một cậu bé 17 tuổi, vẫn theo học ở trường như những đứa bạn bình thường, thành tích học tập cũng rất tốt, bình thường thích chơi bóng, còn chạy điền kinh, đùng một cái bị mù, cái gì cũng không nhìn thấy, không thể tiếp tục học phải chuyển qua trường khiếm thị, tất cả mọi thứ đều phải học lại từ đầu, đối với cô mà nói, đây có tính là chuyện không có cách nào giải quyết không?”

Thẩm Đan giật giật môi, không có lên tiếng.

Từ Thấm Hằng cười nói: “Nhưng mà, hiện tại tôi vẫn còn sống, năm nay tôi đã 30 tuổi, có thể tự nuôi sống bản thân, mặc dù cuộc sống vẫn có nhiều thứ bất tiện nhưng cẩn thận suy nghĩ, đó đều là những chuyện vụn vặt. Tiểu Thẩm, cô hiểu ý tôi không?”

Anh đeo lại mắt kính, chờ đợi câu trả lời của Thẩm Đan.

Hời hợt nói với Thẩm Đan về mười mấy năm trải qua cuộc sống trong bóng tối của mình, Từ Thấm Hằng cảm giác mình thật vĩ đại, nhưng anh cảm thấy điều này là cần thiết.

Từ Thấm Hằng đã sớm chấp nhận thực tế mình là một người mù, cũng đã quen với cuộc sống như thế, nhưng mà anh biết, đối với người thân thể khỏe mạnh mà nói thì sự tàn tật của mình chỉ khiến người khác thương hại, mặc dù có thể tự lo liệu cuộc sống, tiền bạc cũng không xem là thiếu thốn nhưng vẫn sẽ có người thấy anh rất đáng thương.

Cho nên anh quyết định ở trước một người bình thường này diễn một vai anh hùng, cố gắng giúp cô gái không biết vì sao mà phiền não thậm chí còn muốn tự sát này cảm thấy khá hơn chút. Bây giờ cô vẫn còn quá trẻ, thân thể lại gầy yếu, Từ Thấm Hằng nhớ lại đêm đó mình xoa bóp, thân thể cô chỉ toàn da bọc xương, lại nhớ đến lúc nãy vịn trên vai cô, anh ước chừng Thẩm Đan chưa tới 1m60, về phần thể trọng tuyệt đối không quá 90 cân(*).

(*) 1 cân = 10 lượng = 500g => 90 cân = 45kg

Từ Thấm Hằng quả thật không hiểu nổi, Thẩm Đan đến tột cùng là gặp phải khó khăn gì, mà lại vất vả đến thế. Trong lòng anh nổi lên tò mò.

Thẩm Đan vẫn trầm mặc, qua hồi lâu rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm, nói chuyện của mình cho anh nghe.

“Tôi mang thai.” Giọng của cô rất thấp rất thấp, “Nhưng không liên lạc được với ba đứa nhỏ. Anh ấy là người Hải Thành, lúc trước tôi làm việc tại một quán rượu ở thành phố B, anh thường xuyên đi công tác sẽ ghé qua chỗ chúng tôi, qua lại một thời gian thì chúng tôi quen nhau. Sau khi quen với anh ấy tôi liền nghỉ việc đi theo anh ấy tới Hải Thành, phòng ốc là do anh ấy thuê, tôi….”

Cô do dự thật lâu, Từ Thấm Hằng vẫn yên lặng chờ đợi, rốt cuộc Thẩm Đan nói tiếp, “Tôi biết anh ấy đã kết hôn, họ còn có con, tôi cũng biết anh ấy sẽ không ly hôn với vợ mình, nhưng tôi vẫn ngu muội như vậy, tôi cho rằng tôi chỉ cần đi theo anh ấy là được, tôi không cần thứ gì cả.”

Cô khóc, cảm thấy vừa nhục nhã vừa khó chịu, “Nhưng từ mùa xuân trước, tôi không có cách nào liên lạc được với anh ấy. Tôi còn phát hiện mình mang thai nữa, tôi không biết nên làm gì, tôi không biết công ty của anh ấy ở đâu! tôi cũng không biết nhà anh ấy, tôi không biết bất kì bạn bè, gia đình hay đồng nghiệp gì của anh ấy, tiền đi làm mấy năm nay tôi đều gửi hết về nhà, trên người tôi hiện giờ không còn gì cả, ngay cả….ngay cả tiền đi phá thai cũng không có, Từ sư phó, anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ! Chuyện như vậy tôi không thể để người nhà biết được, ở thành phố này trừ anh ấy ra tôi không quen bất cứ người nào cả.”

Thẩm Đan càng nói càng kích động, sắc mặt Từ Thấm Hằng lại trở nên rất trầm.

Anh hỏi: “Tối hôm qua cô đến chỗ tôi có phải muốn mượn tay tôi để cô sanh non không?”

Thẩm Đan lau nước mắt, gật đầu thừa nhận: “Thật xin lỗi, Từ sư phó, thật sự rất xin lỗi.”

Từ Thấm Hằng nhíu chặt lông mày, lắc đầu thở dài: “Sao cô có thể ngốc như vậy! Cô có biết không, nếu như xui xẻo thì cô cũng sẽ mất mạng! Nói không chừng sẽ bị băng huyết, một mình cô chết trên giường rất lâu sau đó mới có người phát hiện.”

Lời Từ Thấm Hằng quả thật không phải đùa, trong đầu Thẩm Đan thật sự hiện lên cảnh tượng, cô cả người mục rửa, nước ối cùng máu ướt đẫm khăn trải giường, mãi đến khi mùi hôi thối bốc ra từ cửa sổ mới có người phát hiện cô đã chết.

Trong lòng Thẩm Đan run sợ, cô kéo cổ áo mình, hơi khom người xuống, dạ dày cuộn lên, cô che miệng cố gắng đè xuống cơn buồn nôn.

Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, nghe thấy Từ Thấm Hằng nặng nề nói: “Cô muốn giữ đứa bé này không?”

Thẩm Đan liều mạng lắc đầu: “Không, tôi không nuôi nổi nó.”

Từ Thấm Hằng thở dài một tiếng: “Đứa bé nó vô tội.”

Nước mắt Thẩm Đan lại dâng lên đáy mắt, cô bưng mặt, khóc không thành lời: “Từ sư phó, tôi thật sự là không còn cách nào khác!”

*

Mấy ngày sau, Thẩm Đan đi theo Từ Thấm Hằng vào bệnh viện phụ sản.

Từ Thấm Hằng biết chuyện mình làm rất hoang đường, anh và cô gái ở phòng trên này không chút quen biết, vậy mà lại cùng cô ta đến bệnh viện làm người giám hộ.

Mấy ngày nay, việc ăn uống của Thẩm Đan đều do Từ Thấm Hằng lo liệu, dĩ nhiên, anh không nói với bất cứ người nào. Từ Thấm Hằng chỉ nghĩ Thẩm Đan quá gầy, thân thể như vậy không thể chịu nổi cuộc phẫu thuật lớn, hơn nữa còn vấn đề phục hồi sau phẫu thuật, Từ Thấm Hằng học nghề xoa bóp nên cũng biết chút ít về y học, anh biết phụ nữ sau khi sinh con hay nạo phá thai đều phải ở cữ, nếu như hồi phục không tốt tương lai sẽ mắc bệnh, nhưng Thẩm Đan một mình ở Hải Thành, ai sẽ chăm sóc cô đây?

Từ Thấm Hằng ngồi ngoài hành lang, lặng lẽ suy nghĩ về những vấn đề này. Trong tay anh vẫn giữ gậy dò đường, chờ Thẩm Đan làm kiểm tra.

Không nghĩ tới, qua một lúc, Thẩm Đan đi tới trước mặt anh, dè dặt lôi kéo tay anh dẫn vào trong phòng.

Phòng khám ở khoa sản vốn không cho đàn ông đi vào, Từ Thấm Hằng cũng không biết bác sĩ muốn tìm anh làm gì.

Thẩm Đan vẫn yên lặng, tâm trạng cũng xuống thấp, khi Từ Thấm Hằng ngồi xuống, thân thể cô có chút phát run.

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy Từ Thấm Hằng cầm gậy dò đường, mặt đeo kính râm, trong lòng tuy có chút giật mình nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.

Bà nói với Từ Thấm Hằng: “Lúc nãy tôi đã cùng bạn gái cậu nói qua, cô ấy có chứng viêm phụ khoa, còn có u xơ tử cung(*), hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ, kinh nguyệt mất cân đối, nếu cô ấy mạo hiểm phá thai, tương lai rất có thể khiến chứng u xơ trở nên nghiêm trọng, dẫn tới tắc nghẽn ống dẫn trứng, như vậy rất khó để mang thai lần nữa. Tôi gọi cậu vào là muốn nói với cậu, hiện tại rất nhiều vợ chồng sinh con rồi mới kết hôn, bạn gái cậu cũng đủ tuổi đăng kí kết hôn rồi, nếu có thể thì hai người kết hôn đi, rồi sinh đứa bé này ra, hai người không biết, tôi thấy rất nhiều người khi còn trẻ phá thai đến khi muốn thì không thể mang thai được nữa, tôi sợ hai người sẽ hối hận. Cậu là đàn ông, cũng nên có ý thức trách nhiệm về việc này, con gái người ta đi theo cậu cũng không dễ dàng, cậu….cậu tự mình quyết định đi.”

(*) Hồi đọc cái này ta cũng hết hồn, có lên mạng tìm hiểu, hóa ra u xơ tử cung cũng hay xuất hiện ở phụ nữ trong thời kì mang thai. Lúc viết bộ này tác giả cũng đang mang thai =))))

Đầu Thẩm Đan càng cúi càng thấp, mặt cũng đỏ bừng, hoàn toàn không dám nói lời nào. Cô rất sợ Từ Thấm Hằng sẽ giận đến mức nhảy dựng lên, phất tay áo bỏ đi, cô căn bản không biết sự tình lại phát triển đến mức này.

Nếu như để cô quyết định, cô sẽ chọn phẫu thuật, cùng lắm thì sau này không sinh con nữa, cô chỉ muốn mau mau giải quyết vấn đề trước mắt. Thẩm Đan còn rất trẻ, cô căn bản không biết lời nói của bác sĩ đến tột cùng là như thế nào.

Tay của cô tạo thành quả đấm, đặt trên đùi, hai mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, một cái tay khác đột nhiên duỗi tới.

Đó là tay trái của Từ Thấm Hằng, đầu tiên anh chạm đến quần jean của cô, rồi từ từ dò dẫm, cho đến khi chạm đến tay phải của cô.

Tay của anh rất lớn, da rất trắng, ngón tay thon dài, có lẽ vì phải xoa bóp nhiều năm nên lòng bàn tay anh rất rộng, khi tiếp xúc thi thoảng còn chạm phải vết chai, móng tay của anh cắt tỉa ngắn ngủn, sạch sẽ, Thẩm Đan nhìn tay mình được tay anh che chở, hơn nữa còn nắm rất chặt, trong nháy mắt hô hấp đều muốn dừng lại.

Cô nghe Từ Thấm Hằng chậm rãi nói: “Chúng tôi không phẫu thuật nữa, cám ơn bác sĩ.”

Tác giả có lời muốn nói: Bộ truyện này rất ngắn, rất đơn giản, ta luyện viết để tìm cảm giác. Đôi lúc thử viết bộ truyện ngắn cảm giác rất thích nha! Không cảm thấy áp lực chút nào. Bộ của A Lý ta vẫn đang viết, nhưng ta nghĩ mình không thể viết xong trước khi sinh con nên tạm thời vẫn chưa khai hố, vẫn còn là bản thảo. Lúc trước từng nói, ta rất thích viết, nên sẽ không đặt bút xuống, có điều ta thật không biết là càng viết sẽ càng tốt hay là càng viết sẽ càng hỏng bét đây. Tuổi càng lớn, ta càng muốn viết một cái gì đó đặc biệt chút, biết rõ những thứ đó có lẽ không thích hợp với văn mạng, không được độc giả hoanh nghênh, nhưng trong lòng vẫn chộn rộn muốn nếm thử. Nói thật, viết truyện ngôn tình ý tưởng luôn có hạn, bình thường ta rất hay rơi vào trạng thái khô kiệt cảm giác, nhưng chữ viết là một cái gì đó rất thần kì, từng chữ sắp xếp lại với nhau luôn tạo ta những thứ khác biệt, cho nên, ta nghĩ ta không nên chỉ dừng lại ở mảng ngôn tình, nên lớn mật thử sức với một thứ táo bạo hơn. Ai, dĩ nhiên những câu chuyện này vẫn sẽ không thoát ra được khuôn khổ của ngôn tình, chẳng qua là nó thể hiện những khía cạnh thực tế hơn, có một độc giả từng nói, nếu không biết còn tưởng đây là tin tức xã hội của một kí giả nào đó, 囧 ~


[Sen]: Các nàng có cảm nghĩ như nào sau khi đọc chương này???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.