Độc Nhất Vô Nhị

Chương 21: Cuộc Nói Chuyện Dưới Mưa



Thẩm Đan gọi cho Hạ Thành rất nhiều cuộc điện thoại, hắn hoặc là không nghe hoặc là tắt máy. Lòng Thẩm Đan như lửa đốt, tòa án đã phán quyết nhưng Hạ Thành lại lần lữa không chịu trả Khiêm Khiêm cho cô, Thẩm Đan biết có rất nhiều vụ án cũng như vậy,đối phương đem con giấu đi, bên còn lại cho dù trong tay có bản án nhưng đến người cũng không tìm thấy thì tòa án rất khó thi hành cưỡng chế.

Thẩm Đan đến nhà Hạ Thành, mỗi lần đến đều không có ai ra mở cửa, cô lại đến công ty của hắn thì bị nhân viên an ninh mời ra ngoài.

Thẩm Đan đứng trên đường cái, khóc không ra nước mắt, vẻ mặt thẫn thờ đi hồi lâu mới về tới nhà.

Từ Thấm Hằng nghe cô kể lại mọi chuyện, trong lòng cũng có chút lo lắng. Anh biết, Hạ Thành đã bị dồn vào đường cùng, nếu bây giờ nếu tiếp tục dùng sức ép dư luận để ép hắn, anh lo sợ với điều kiện kinh tế của Hạ Thành, chỉ cần hắn muốn liền có thể khiến cho bọn họ cả đời cũng không tìm được Khiêm Khiêm.

Từ Thấm Hằng nghĩ quả không sai, Hạ Thành đã thẹn quá hóa giận. Hắn hoàn toàn quên mất mong muốn ban đầu là giành lại quyền nuôi dưỡng Khiêm Khiêm, lúc này, thứ hắn muốn chính là để cho Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan mãi mãi không gặp được thằng bé.

Bọn họ ép hắn vào ngõ cụt, ông bà Hạ gia không nhìn mặt hắn, bản thân hắn bị biến thành trò cười ở Hải Thành, cộng thêm vợ con đều bay sang nước ngoài, hắn hàng ngày đều đắm chìm trong men rượu, thỉnh thoảng còn đưa một cô gái lạ mặt đi khách sạn, có một lần, sau cơn kích tình cô gái nằm sấp bên cạnh hắn nghịch điện thoại, nói giỡn với hắn: “Anh có phải là người cùng tranh quyền nuôi dưỡng con trai trên tòa không? Em thấy người trong hình dường như rất giống anh nha.”

Nói xong còn cười hì hì đưa điện thoại lắc lắc trước mặt Hạ Thành, hắn chỉ liếc một cái liền tức giận giật điện thoại ném xuống đất.

Hắn rời giường mặc quần áo, trầm mặc đi ra khỏi cửa, sau lưng truyền tới giọng hét tức giận của cô gái: “Đồ thần kinh!!!”

Hắn lái xe đi dạo loanh quanh thành phố, liên tục hút thuốc, trong lòng lại càng ngày càng cảm thấy trống rỗng.

Về đến nhà, một người cũng không có, Phương Yến Bình và tiểu Tinh đang ở Úc, chị Tiền thì đưa Khiêm Khiêm đi Bắc Kinh, Hạ Thành ngồi một mình trong phòng khách tối đen một lúc lâu mới mở đèn, định đi tắm, lúc chuẩn bị đứng dậy hắn nhìn thấy tấm ảnh gia đình đặt trên tủ tivi.

Đó là tấm hình ba người chụp chung lúc Hạ Thành và Phương Yến Bình cùng đưa tiểu Tinh đi công viên công viên Disneyland ở Tokyo, lúc đó tiểu Tinh chỉ mới 6 tuổi, vừa học xong nhà trẻ, con bé nháo đòi đi Disneyland chơi, Hạ Thành nói Phương Yến Bình đưa con bé đi nhưng nó lại khóc nói muốn đi cùng bố. Lòng Hạ Thành mềm nhũn, lập tức gật đầu đồng ý.

Cùng vợ con đi Nhật chơi một tuần, lần đầu tiên Hạ Thành ý thức được bản thân quan tâm chưa đủ đối với con gái. Hắn thậm chí không biết con bé thích mặc quần màu gì, ăn kem vị gì, vì vậy trong lòng liền cảm thấy đặc biệt đau.

Hơn một tuần lễ đó, hắn đối với Phương Yến Bình đặc biệt dịu dàng, đối với tiểu Tinh cũng đặc biệt tốt, lúc đi bộ trên đường lớn, hắn ôm con gái trong lòng, cực kỳ giống một người bố tốt. Tiểu Tinh dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng sau khi trở về nước, cô bé liền phát hiện ba ba lại biến lại như cũ. Ba luôn đi công tác, luôn nói là công việc bận rộn, khi tiểu Tinh đi học tiểu học, ngày khai trường đầu tiên chỉ có mẹ đến cùng cô bé, cô nhìn thấy các bạn đều được ba mẹ cùng đưa đến, trong lòng hâm mộ cực kì.

Hạ Thành cầm tấm ảnh gia đình lên, cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt tươi cười của con gái, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra cách đây không lâu.

Lúc ấy, Khiêm Khiêm vừa đến nhà, Hạ Thành nói với tiểu Tinh, “Đây là em trai con, sau này con là chị, không được khi dễ em biết chưa?”

Tiểu Tinh rũ ánh mắt nhìn Khiêm Khiêm đang khóc ngất, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Hạ Thành, rất biết điều đáp một tiếng, “Dạ”

Hạ Thành nhớ lại ánh mắt của con gái, một cô bé mới bảy tuổi nhưng ánh mắt lại mang theo lạnh lẽo và thất vọng.

Hôm sau, Hạ Thành tới công ty, vừa đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy một người ngồi yên lặng trên ghế salon.

Từ Thấm Hằng mặc quần áo chỉnh tề, ngồi rất ngay ngắn, anh vẫn hơi nghiêng đầu chú ý động tĩnh xung quanh, đầu gậy dò đường màu hồng nhạt dựa vào bên vai anh, anh không mang kính râm, mí mắt buông xuống, thần sắc bình thản.

Nữ tiếp tân định lên tiếng chào hỏi Hạ Thành, Hạ Thành liền đưa ngón trỏ lên trước môi, ra hiệu cho cô ta đừng lên tiếng.

Hắn nghênh ngang từng bước đi qua trước mặt Từ Thấm Hằng, người đàn ông ngồi trên ghế salon quả nhiên không có một chút phản ứng nào.

Hừ, tên mù chết dẫm!

Hạ Thành vừa vào phòng làm việc liền gọi điện cho nữ tiếp tân ở đại sảnh vào hỏi.

Nữ tiếp tân nói: “Anh ta đến rất sớm, 7h50 tôi đến công ty đã nhìn thấy anh ta đứng ở trước cửa, nói là tìm ngài. Tôi muốn gọi điện cho ngài thì anh ta nói không cần, đợi ngài ở đại sảnh là được.”

Hạ Thành xoa xoa trán, bảo cô ta ra ngoài, còn dặn thêm, “Gọi nhân viên an ninh đi, một người như thế ngồi giữa đại sảnh của công ty thì còn ra thể thống gì.”

Một lát sau, Hạ Thành đứng trước cửa thủy tinh nhìn xuống phía dưới, thấy hai nhân viên an ninh đi đến chỗ Từ Thấm Hằng, nói với anh mấy câu, Từ Thấm Hằng bất đắc dĩ đứng lên, gậy dò đường chạm xuống đất, theo nhân viên an ninh đi ra khỏi công ty.

Hạ Thành hừ lạnh một tiếng, kéo lại cửa sổ xếp.

Ba giờ chiều, khi Hạ Thành đi ra ngoài họp, hắn cùng trợ lý của mình đi xuống lầu dưới, liền nhìn thấy Từ Thấm Hằng ngồi trên ghế đặt cạnh cửa ra vào công ty.

Hắn nhíu mi, bước nhanh đi ra ngoài, tìm được nhân viên an ninh, thấp giọng nói: “Đem tên mù đó đuổi ra ngoài cho tôi.”

Nhân viên an ninh tuy có chút không đành lòng nhưng chỉ có thể gật đầu tuân lệnh.

Sáng hôm sau, Hạ Thành từ bãi gửi xe tầng hầm đi thang máy lên lầu, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền cho thang máy dừng ở tầng một.

Đứng trước thang máy, hắn nhìn một vòng khắp đại sảnh tầng một, rất hài lòng khi Từ Thấm Hằng không có ở đây.

Đang muốn xoay người, hắn đột nhiên dừng bước, nhìn thấy bên bồn hoa bên ngoài công ty, có một người đang ngồi như tượng tạc.

Anh đeo kính râm, thay chiếc áo sơ mi khác, vẫn một dạng chỉnh tề như hôm qua, bên bồn hoa không có cây cối, mặt trời tháng năm cứ thế chiếu vào người anh, nhưng anh lại không thèm để ý chút nào.

Hạ Thành cười một tiếng, hờ hững đi vào thang máy.

Giờ tan việc, hắn không có trực tiếp đi thang máy xuống tầng hầm mà dừng lại ở tầng một muốn xem một chút, quả nhiên Từ Thấm Hằng vẫn ở đó.

Hạ Thành tìm nhân viên an ninh, hỏi: “Anh ta đợi cả ngày ở bên ngoài?”

Nhân viên gật đầu: “Đúng vậy, tôi có dẫn anh ta đi nhà vệ sinh, đưa anh ta chai nước suối, buổi trưa có một cô gái đem cơm đến cho anh ta, ngồi cùng anh ta hai tiếng mới đi. Anh ta cứ ngồi ở chỗ đó, nói phải đợi ngài.”

Hạ Thành cảm thấy nhức đầu: “Các người để ý anh ta một chút, đừng để anh ta phơi nắng bị cảm.”

“Vâng, Hạ tổng.”

Từ Thấm Hằng mỗi ngày đều tới, từ 8 giờ sáng đến 5 giờ rưỡi chiều, người trên đường có lúc sẽ nhận ra anh là sư phó mù trên báo, rối rít tới hỏi thăm tình huống như thế nào, Từ Thấm Hằng không trả lời, chẳng qua là chỉ cảm ơn bọn họ quan tâm.

Hạ Thành mỗi ngày đều đứng trên phòng làm việc nhìn anh, hắn cũng muốn nhìn xem, anh có thể kiên trì được bao lâu.

Cứ như vậy qua một tuần, có một hôm, trời đổ mưa.

Lúc Hạ Thành đến công ty, thấy Từ Thấm Hằng tay che dù cầm gậy dò đường đứng trong mưa, bồn hoa bên cạnh bị mưa xối toàn là bùn, không thể ngồi được.

Hạ Thành lạnh lùng nhìn một lát rồi nhấc chân đi lên lầu.

Vào buổi trưa, không biết nghĩ thế nào, hắn lại đi xuống lầu, xuyên qua tấm kính thủy tinh, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Đan đang che dù đứng bên người Từ Thấm Hằng, trong tay Từ Thấm Hằng bưng hộp cơm, thì ra là ăn cơm trưa.

Hạ Thành đứng sau cây cột, len lén quan sát bọn họ.

Thẩm Đan nhìn anh ăn, một lát sau thì móc ra khăn giấy giúp anh lau mặt, mặc dù khoảng cách rất xa, Hạ Thành vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ.

Vẻ mặt Từ Thấm Hằng có chút mệt mỏi, trên môi vẫn mang nụ cười như cũ, trên mặt Thẩm Đan tràn ngập đau lòng, nhìn Từ Thấm Hằng ăn xong, cô thu dọn hộp cơm, khoác lên cánh tay của anh, thân thể hai người dán vào nhau đứng dưới tán dù nho nhỏ.

Mưa không nhỏ, người Từ Thấm Hằng lại cao, tán dù phía trên không thể che hết nước mưa tạt vào hai người, Hạ Thành thấy Từ Thấm Hằng dời tán dù qua phía Thẩm Đan, nửa người của anh liền lộ trong mưa.

Rất nhanh, Thẩm Đan phát hiện, cô ảo não vỗ anh một cái, buộc Từ Thấm Hằng dời tán dù đi, sau đó lại lấy khăn giấy giúp anh lau quần áo, cánh tay.

Hạ Thành cũng không nhìn nổi nữa, mặt lạnh quay người đi lên lầu.

Bầu trời âm u, trời mưa cả ngày.

Không khí ẩm ướt khiến lòng người buồn bực, mấy cô gái trong công ty đều nói trận mưa này rốt cuộc cũng thổi bay khí trời mùa hè, trong giọng nói mang theo phấn khởi, Hạ Thành lại cảm thấy, trận mưa này làm cho người khác hít thở không thông.

Hắn gọi điện cho Phương Yến Bình, muốn nói chuyện với tiểu Tinh một chút, Phương Yến Bình chỉ lãnh đạm đáp một câu, “Tiểu Tinh đang ngủ.” Sau đó “xoạch” một tiếng ngắt điện thoại.

Hạ Thành buồn bực vò đầu bứt tóc, “bốp” một tiếng ném điện thoại xuống đất, đi ra ngoài.

Hắn đốt điếu thuốc, đi tới đi lui trong phòng làm việc, rốt cuộc đi xuống lầu.

Bên tai chỉ có “lóc tóc” tiếng mưa rơi trên đường, tiếng xe chạy vụt qua, Từ Thấm Hằng cầm gậy dò đường đứng trong mưa, anh đã đứng 7 tiếng đồng hồ, nói không mệt, nhất định là giả.

Thẩm Đan mỗi ngày đều nói muốn đợi cùng anh, anh nói không được. Anh muốn cùng Hạ Thành nói chuyện một chút, cuộc nói chuyện giữa đàn ông nếu có Thẩm Đan ở bên cạnh, cô nhất định sẽ thiếu kiên nhẫn, sẽ kích động hỏng mất.

Có người từ xa đi tới, bước chân rất lớn, dường như là đang đi về phía anh.

Từ Thấm Hằng lặng lẽ cong khóe miệng, anh biết, Hạ Thành đang tới.

“Rốt cục anh muốn thế nào?” Hạ Thành đứng cách anh mấy bậc thang, hắn không có che dù, giọng nói trầm thấp.

Từ Thấm Hằng xoay người lại, mặt nhìn về phía hắn: “Anh Hạ, tôi chỉ muốn nhận lại Khiêm Khiêm.”

“Khiêm Khiêm không phải đã xử về với hai người rồi sao, tôi làm sao biết nó ở đâu.” Giọng nói Hạ Thành u ám, “Các người vẫn là người giám hộ của Khiêm Khiêm, bây giờ sao còn tìm tôi đòi con trai.”

Từ Thấm Hằng cũng không giận, ôn hòa nhã nhặn nói: “Anh Hạ, chúng ta đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm, anh yên tâm trên người tôi không có máy ghi âm, anh không tin có thể lục soát, tôi tới tìm anh chỉ là muốn cùng anh nói chuyện một chút, tôi cảm thấy, anh đối với tôi và Đan Đan dường như là có chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Hạ Thành cười lạnh, “Tôi thật không biết, anh Từ đây có biện pháp gì khiến một chuyện bé xíu trở thành tâm điểm của cả thành phố, hiện giờ anh lại tới nói có chút hiểu lầm, tôi thật kham không nổi.”

Từ Thấm Hằng trầm ngâm một chút, mở miệng: “Thật ra thì, điều tôi muốn nói rất đơn giản. Anh Hạ, kể từ khi anh biết sự tồn tại của Khiêm Khiêm, liền muốn đưa thằng bé đi, tôi hiểu tâm trạng của anh, anh có điều kiện kinh tế rất tốt, có thể cho Khiêm Khiêm một cuộc sống sung túc, con đường học vấn mở rộng. Anh cảm thấy Khiêm Khiêm ở cùng chúng tôi sẽ phải trải qua cuộc sống nghèo khó, đây là điều bình thường, mỗi cha mẹ ai cũng hi vọng con mình có thể có được điều tốt nhất, tôi cũng vậy, mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ biện pháp cải thiện kinh tế gia đình, tôi và Thẩm Đan chịu khổ chịu mệt một chút cũng không sao, chỉ cần Khiêm Khiêm có thể sống tốt là được rồi.”

Hạ Thành nhíu mi: “Anh đến cuối cùng là muốn nói điều gì?”

Từ Thấm Hằng nói tiếp: “Tôi nói anh hiểu lầm tôi và Thẩm Đan, bởi vì cho rằng chúng tôi cũng có ý muốn độc chiếm Khiêm Khiêm. Ban đầu, Thẩm Đan sau khi mang thai, không có cách nào tìm được anh, cô ấy ngay cả tiền ăn cơm cũng không có huống chi là tiền đi phá thai, gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy lầu. Khi đó, tôi quen biết cô ấy, sau khi tiếp xúc một thời gian, tôi phát hiện cô ấy là một cô gái rất tốt, cho nên tôi quyết định cưới cô ấy, để cô ấy sinh ra đứa bé, Hơn ba năm, tôi đã từng nghĩ tới nếu như Thẩm Đan gặp lại anh, tôi tin tưởng cô ấy vẫn sẽ ở lại bên cạnh tôi, nhưng còn về Khiêm Khiêm, tôi thật sự không dám chắc. Trước khi anh xuất hiện, mọi người đều cho rằng Khiêm Khiêm là con trai tôi, tôi cho rằng điều đó sẽ tốt cho sự phát triển của nó, mặc dù tôi biết sẽ có một ngày giấy không gói được lửa, nhưng tôi vẫn ích kỉ hy vọng ngày đó đừng tới. Tôi không ngờ, nhanh như vậy anh đã xuất hiện.”

Anh suy nghĩ một chút, còn nói: “Anh Hạ, hiện giờ anh giấu Khiêm Khiêm đi, anh cảm thấy trả thù tôi và Thẩm Đan đến cùng thì trong lòng anh sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng anh có nghĩ tới Khiêm Khiêm hay không? Anh có nghĩ tới, những hành động đó đối với một đứa bé mới chừng ấy tuổi sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào không? Bây giờ anh không thể ở cạnh Khiêm Khiêm, tôi và Thẩm Đan cũng không thể ở cạnh Khiêm Khiêm, thằng bé liền biến thành một đứa trẻ không cha không mẹ, đây là thời điểm mấu chốt cho sự trưởng thành của Khiêm Khiêm, tôi rất lo lắng, chia cách một thời gian dài với ba mẹ sẽ ảnh hưởng xấu đến việc nó lớn lên. Anh Hạ, anh là người thông minh, nên biết, để Khiêm Khiêm ở cùng chúng tôi thằng bé sẽ vui vẻ rất nhiều, anh cũng không phải là mất đi một đứa con trai, mà là để cho Khiêm Khiêm có nhiều thêm một người bố. Chờ Khiêm Khiêm lớn thêm một chút, tôi sẽ nói chuyện này với nó, tôi sẽ cho nó biết, nó có hai người bố, hai người bố này đều rất yêu thương nó, nó là một đứa trẻ rất may mắn.”

Lời của Từ Thấm Hằng làm Hạ Thành rơi vào trầm tư, không biết thế nào, hắn đột nhiên rất nhớ tiểu Tinh của hắn.

Từ Thấm Hằng dường như có thể dò ra ý nghĩ của hắn, lúc chuẩn bị rời đi, anh nói: “Anh Hạ, tôi biết anh còn có một cô con gái, hiện tại cũng không ở cạnh anh, thật ra, trẻ nhỏ luôn cần ba mẹ ở bên quan tâm bầu bạn, thay vì anh dồn tinh lực để đối phó với tôi và Thẩm Đan, giấu Khiêm Khiêm thì không bằng quan tâm con gái mình nhiều hơn. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, con gái anh sẽ trưởng thành, tôi nghĩ, anh cũng không hy vọng sau cô bé khi lớn lên, nghĩ bố mình là một người đàn ông lạnh lùng xa cách, cho nên, bây giờ vẫn không phải là quá muộn.”

Nói xong những lời này, Từ Thấm Hằng rời đi, anh một tay che dù, một tay cầm gậy dò đường gõ gõ mặt đất, đi rất chậm rất chậm.

Hạ Thành nhìn anh đi tới ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi điện, hai mươi phút sau, Thẩm Đan tới đón anh.

Hạ Thành vẫn như lúc nãy, đứng trong mưa, cả người đã ướt đẫm từ lâu, hắn thấy Thẩm Đan ở xa xa liếc mắt nhìn về phía mình, tiếp đó cô kéo tay Từ Thấm Hằng, đi về phía trạm xe buýt.

Hạ Thành lau mặt, ướt nhẹp đều là nước, hắn mệt mỏi quay trở lại phòng làm việc, lại một lần nữa gọi điện cho Phương Yến Bình, Phương Yến Bình rất thiếu kiên nhẫn nói: “Chuyện gì nữa?”

“Yến Bình. “Giọng nói của Hạ Thành rất trầm, “Em đừng cúp, anh đột nhiên….muốn cùng em nói chuyện một chút.”

“….”

Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói của một cô bé, “Mẹ mẹ, có phải là ba ba không?”

Phương Yến Bình ngẩn người, đưa điện thoại cho tiểu Tinh: “Là ba, con muốn nói chuyện với ba không.”

“Ba ba ba ba ba ba!” Tiểu Tinh nhận được điện thoại liền vui vẻ kêu lên, trẻ con cái gì cũng không hiểu, liên miên kể với ba ba những chuyện thú vị xảy ra xung quanh mình.

“Ba ba, con rất nhớ ba ba, chừng nào ba ba mới tới Úc?” Tiểu Tinh nũng nịu hỏi, Hạ Thành đột nhiên cảm thấy mũi đau xót, hắn vội vàng lau khóe mắt, cười nói: “Tiểu Tinh ngoan, công việc của ba hơi bận rộn, khi nào xong liền đến chỗ con, con đem điện đưa cho mẹ đi.”

Trò chuyện với Phương Yến Bình một lúc, Hạ Thành dựa vào ghế da suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, hắn lại gọi một cú điện thoại, “Chào chú, cháu là A Thành, Khiêm Khiêm nó vẫn ổn chứ?….Vâng, chuyện là….chú giao Khiêm Khiêm cho chị Tiền, để chị ấy đưa Khiêm Khiêm quay lại Hải Thành đi.”

Ba ngày sau, chị Tiền đưa Khiêm Khiêm đến tiệm xoa bóp của Từ Thấm Hằng.

Hạ Thành đứng ở đằng xa, quan sát bọn họ.

Chị Tiền giao Khiêm Khiêm cho Thẩm Đan, Thẩm Đan không nhịn được khóc nức nở, ôm chặt Khiêm Khiêm vào lòng.

Nghe được giọng nói của chị Tiền, Từ Thấm Hằng có chút ngờ ngợ, chị Tiền cũng lo lắng bất an, trước khi đi, chị ta thấp giọng nói: “Tiểu Từ sư phó, thật sự xin lỗi, ban đầu ở bệnh viện là tôi mang Khiêm Khiêm đi, anh ngàn vạn lần cũng đừng tự trách mình, tôi…tôi cũng là do bất đắc dĩ.”

Nghi vấn trong lòng Từ Thấm Hằng rốt cục cũng có lời giải đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.