Độc Nữ Lệ Phi

Chương 41: Ác mộng của Tạ Vân Lam



Thứ rơi trên đất chính là một chiếc khăn thêu Điệp hí Bách hoa đồ*, trên chiếc khăn ấy có trăm đóa hoa nhiều màu sắc, tầng tầng lớp lớp nhiều vô kể, bên trên còn có những con bướm bay lượn, trông vô cùng sống động. Toàn bộ Kinh thành cũng chỉ có tiện nhân đáng chết kia làm được.

*Điệp: Bươm bướm; Bách hoa: Một trăm hoa.

Nhưng mà, không phải Tạ Uyển cùng đồ đạc của nàng ta đã bị nương đốt rụi rồi sao? Thế nào mà Điệp hí Bách hoa đồ còn xuất hiện? Trên tấm vải còn có mấy chữ, cũng là bút tích của Tạ Uyển.

Làm sao tiện nữ họ Liễu kia lại có đồ của Tạ Uyển? Nàng ta đưa tới đây là có ý gì?

Trong lòng Tạ Vân Lam sinh ra mấy phần sợ hãi cùng phiền não.

Nàng kêu nha đầu bên cạnh mình, “Hỉ Tử, đi ra ngoài hỏi thăm hồ ly tinh kia nói có nói thật hay không.” Nàng quen biết với Nam Cung Thần năm năm cũng chưa từng nghe hắn ta có biểu muội.

Việc Liễu Tình Nhu tới Tấn Vương phủ đã gây ra chấn động lớn. Lúc Tấn Vương phủ cưới Thế tử phi đã bị thế nhân chê cười một phen, Tấn Vương phi đang tức giận, chuyện trong phủ cũng không muốn động vào, chỉ ném cho Nam Cung Thần.

Nam Cung Thần thấy Liễu Tình Nhu thì hoảng hốt vô cùng, áo khoát ngoài màu tím có mũ trùm lên đầu, đôi mắt trong suốt mở to, không giống như nàng của trước kia, cảm giác một nụ cười, một cái nhăn mày rất giống với ai đó. Nhưng tuyệt đối không phải là của Liễu Tình Nhu.

Biểu muội này chính là huyết mạch duy nhất của cô cô, bởi vậy lẽ ra hắn phải chăm sóc thật tốt cho nàng ta. Vốn là muốn tìm cho nàng một người nhà giàu rồi ga đi, nhưng đột nhiên nàng nói chủ phòng không cho thuê nữa, thu lại phòng mà không báo trước nên đã mất nơi ở. Cho nên, hắn không chút do dự mà sắp xếp cho Liễu Tình Nhu vào ở trong Tấn Vương phủ.

Nam Cung Thần đang tính rời khỏi chỗ khách khứa đang ngồi, chuẩn bị trở về thư phòng. Ánh trăng soi nhàn nhạt, một nữ tử mặc đồ tím đang ngồi ngắm trăng, trong lòng Nam Cung Thần bỗng rung động, bước chân vô thức đi tới chỗ nàng.

“Biểu ca?” Liễu Tình Nhu đi ra khỏi táng cây cười một tiếng.

“Làm sao muội lại ở đây? Ban đêm trời rất lạnh, sao không về phòng ngủ?” Nam Cung Thần hỏi.

Liễu Tình Nhu giơ một túi vải trong tay ra, cười nói: “Vừa rồi muội hái vài cánh hoa mai, chuẩn bị về làm rượu Lạc Mai.”

“Rượu Lạc Mai…” Ánh mắt Nam Cung Thần sáng lên, lẩm bẩm trong miệng.

“Muội biết làm rượu Lạc Mai sao?”

Liễu Tình Nhu gật đầu, “Đúng rồi, từ nhỏ đã biết làm.” Nàng theo người đó học năm năm, chính tay người đó dạy nàng, làm sao học không được? Thậm chí người đó còn khen trò giỏi hơn thầy, “Biểu ca có muốn nếm thử tài nấu nướng của muội không? Trong viện của muội còn có một bình.”

Nam Cung Thần lặng lẽ gật đầu, “Được, trước kia ta cũng uống qua rượu Lạc Mai do một người làm, không biết có giống mùi vị của muội hay không.”

Hỉ phòng của Tấn Vương Thế tử nằm ở một góc trong Đông viện, nơi này vừa mới được xây dựng lại dùng để tổ chức tiệc tùng vui vẻ. mang lại may mắn cho phủ, viện khá lớn, cũng không hề thờ ơ với Thế tử phi mới tới.

Tạ Vân Lam đang lo lắng bất an ở trong phòng thì Hỉ Tử, một trong những nha đầu nàng ta đưa theo chạy vào bẩm báo.

“Tiểu thư, nô tỳ đã điều tra xong.” Nha đầu kia thở dốc một hồi rồi nói, “Liễu cô nương kia là biểu muội của Thế tử gia, tên Liễu Tình Nhu. Là nữ nhi của cô nãi nãi trong phủ. Liễu cô nãi nãi sinh nàng ta ra thì qua đời, sau đó đến cô gia cũng chết. Liễu cô nương phải tới nương nhờ vào Vương phủ. Trước kia Vương gia và Vương phi không thích nàng ta, căn bản không để nàng ta vào phủ, không biết vì sao hôm nay lại chứa nàng ta. Chỉ mới tới đây hai canh giờ trước.”

“Liễu cô nương, Liễu cô nương, gọi ả là Liễu hồ ly tinh!” Tạ Vân Lam hầm hừ, “Nói nhiều như vậy làm gì, ngươi chỉ cần nói, thái độ của Thế tử gia như thế nào với ả ta, có phải không thích ả hay không?”

Tạ Vân Lam không để ý tới thân thế, chỉ quan tâm đến việc ả ta có uy hiếp đến vị trí Thế tử phi của nàng hay không mà thôi.

Hỉ Tử sợ hãi rụt người, “Theo người trong phủ nói thì Liễu… Liễu hồ ly tinh đã tới phủ này một lần, nhưng lúc đó Thế tử gia không đồng ý cho nàng ta vào phủ, nhưng mà hôm nay vừa nhìn thấy đã lập tức cho nàng đi vào.”

Vừa nhìn thấy hồ ly tinh đã cho vào phủ sao? Nam Cung Thần biết chọn thời điểm thật, không, là hồ ly tinh chọn đúng lúc. “Nói, Thế tử gia đâu? Thật là ở trong viện của hồ ly tinh kia?”

“Vâng… Đúng vậy. Người trong phủ nói thấy Thế tử gia vào Phù Phong Viên, còn chưa đi ra ngoài nữa.” Hỉ Tử nói.

Thật không biết liêm sỉ, một cô nương chưa chồng mà dám để một nam tử vào phòng lúc nửa đêm sao? Hôm nay trời tối, trăng lại lên cao, bọn họ… Tạ Vân Lam đen mặt, không thể không nghĩ tới trước kia nàng cũng giống Liễu Tình Nhu kia, chưa gả mà đã ngủ cùng nam nhân.

Nàng cắn răng, “Đi! Đi tới Phủ Phong Viên! Coi như Thế tử gia muốn cưới vợ bé thì cũng phải cần có sự đồng ý của chính thê ta đây!”

“Tiểu thư, hay đợi tới mai rồi hãy đến? Bây giờ tối rồi, sợ Thế tử gia cũng đã ngủ.” Lúc bọn người làm ở phủ Tạ Vân Lam bị Tạ lão phu nhân phạt thì Tiễn ma ma đang xin nghỉ, bởi vậy tránh được một kiếp nạn, bà là người hầu thân tín mà An thị mang đi lúc theo chồng nên vô cùng trung thành với mẹ con An thị, trước mắt Tạ Vân Lam đang nóng giận, bây giờ nếu tới Phù Phong Viên làm to chuyện thì chỉ sợ khiến người ở phủ Tấn Vương này càng không thích.

“Ngày mai sao? Đến ngày mai thì Hoàng Hoa Thái* cũng đã héo, không phải hồ ly tinh kia sẽ nhân cơ hội này mà đạp ta xuống hay sao? Đêm đến ở cùng với Thế tử, ngươi không tưởng tượng được ả ta sẽ dương dương đắc ý thế nào đâu!” Tạ Vân Lam không để ý tới Tiễn ma ma, dẫn đầu đi ra ngoài.

* một loài hoa, các bạn có thể lên Google để xem thêm thông tin.

Cho tới bây giờ nàng luôn rất cố chấp, nếu không cũng sẽ không làm được việc “gạo nấu thành cơm” với Nam Cung Thần. Đương nhiên cũng có một phần nhỏ là Nam Cung Thần dụ hoặc nàng, nhưng mà nàng tự dấn thân vào cũng chiếm một phần rất lớn.

Tiễn ma ma thấy không thể khuyên bảo được tiểu thư nên cũng không biết làm gì hơn là vội vàng đi tới rồi bảo nha đầu cùng đuổi theo, Hỉ Tử đốt đèn lồng đi bên cạnh Tạ Vân Lam.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới trước viện, Tạ Vân Lam ngẩng đầu thấy tấm bảng trên cửa ghi ba chữ to, vết mực còn mới tinh, ước chừng viết cũng chưa lâu.

Phù Phong sao? Giống như muốn nói cây liễu đón gió? Hồ ly này dám không để nàng vào mắt mà.

“Đập cửa cho ta!” Tạ Vân Lam tức giận chỉ vào cửa của Phù Phong Viên. Cửa bị đẩy mạnh, trong viện cũng không có nha đầu nào ngăn cản các nàng lại. Đoàn người của Tạ Vân Lam lập tức xông vào phòng.

Rèm giường trong phòng được buông xuống, Tạ Vân Lam đưa tay kéo lên, Nam Cung Thần và Liễu Tình Nhu đang quấn lấy nhau ở trên giường, cả hai đều không một mảnh vải che thân, thấy có người đi vào, Liễu Tình Nhu vội vã lấy chăn che người lại.

Liễu Nhu Tình khoác một chiếc yếm thêu hoa Mẫu Đơn, cười khinh nhìn người trước giường rồi vuốt mấy sợi tóc rối trên gò má, “Muội muội tới đây làm gì? Vừa rồi Thế tử gia rất mệt, không nên đánh thức chàng, nam nhân làm chuyện như vậy, muội cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ, chắc cũng trải qua chuyện giống như tỷ tỷ hôm nay.”

Tạ Vân Lam thấy trên giường có những dấu vết hoan ái, còn lộ ra một vệt máu đỏ, cả người giận giữ đến run lên, “Hoàng ma ma, kéo con tiện nhân kia xuống giường!”

“Không cần, ta có chân, ta tự xuống.” Liễu Tình Nhu khiêu khích cười một tiếng, “Muội muội thấy cảnh trên giường, có cảm thấy quen thuộc hay không?”

Tạ Vân Lam thất thần, có quen thuộc không sao? Hôm đó, Tạ Uyển nổi giận đùng đùng bước vào Đông Sương phòng của Tiêu Viên, thấy được nàng cùng Nam Cung Thần… 

Tạ Uyển? Vừa rồi còn nhìn thấy Điệp hí Bách hoa đồ…

Liễu Tình Nhu cười một tiếng khiến nàng rợn cả tóc gáy, gió lạnh từ đâu chạy từ đầu đến chân, nàng chỉ tay vào người Liễu Tình Nhu, “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.