Độc Nữ Lệ Phi

Chương 47: Di nương có thù tất báo



Nguyệt di nương khom lưng nhặt vật rơi dưới đất lên. Là một chiếc vòng tay được làm vô cùng tinh mỹ, màu sắc sáng long lanh, đây chính là một chiếc vòng tay thượng hạng. Phía trên khắc một bông hoa Mẫu Đơn thể hiện cho sự phú quý, yên bình, xung quanh còn có mấy viên bảo thạch màu xanh, để ý nhìn kỹ còn thấy mấy chữ nhỏ - phường Thúy Vân.

“Phường Thúy Vân sao?” Nguyệt di nương ồ lên một tiếng.

Người vừa kêu lên chính là một đại nha đầu, nàng ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vai nhỏ eo thon, môi hồng răng trắng, mắt hạnh nhỏ lông mày cong cong nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh hơi chuyển động, là một nha đầu vô cùng xinh đẹp, nàng ta mặc một chiếc áo hồng, cổ áo lại mở ra cực thấp nên lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết, mỗi khi cử động cũng lộ ra chiếc yếm bên trong.

Vân Hi nhìn thấy da thịt nàng ta lộ liễu như vậy thì vội nắm chặt áo khoác ngoài trên người mình, nha đầu này bày da thịt ra ngoài cũng không sợ chết rét sao? Lúc này đang là tháng chạp, là lúc nước cũng đóng thành bang đó.

Phía dưới chiếc áo màu hồng là váy xòe mỏng màu cam nhạt, bên trên còn thêu vài bông hoa Hải Đường rất đẹp. Thấy Nguyệt di nương cầm vòng tay ngắm nghía kỹ càng, nha đầu kia hoảng sợ vội vàng bò dậy rồi chạy tới định giật lấy chiếc vòng tay: “Nguyệt di nương, đây là vòng tay của nô tỳ làm rơi.”

Nguyệt di nương nhanh chóng giấu sau lưng.

“Thật đúng là không có quy củ, thấy tam tiểu thư cũng không hành lễ, cứ như vậy mà nói chuyện sao?” Sau lưng Vân Hi là một nha đầu có vóc dáng cao lớn, nàng ta bày ra gương mặt lạnh lùng gạt nha đầu muốn giật chiếc vòng trong tay Nguyệt di nương ra.

Đây là một trong bốn nha đầu mà Tạ phủ vừa mua ở chỗ mẹ mìn để đưa vào Hi Viên, tên là Thanh Y. Kể từ khi Hồng Châu phản bội nàng, phát hiện Lục Châu cũng nhận vật phẩm của người ta, Vân Hi không dám dùng người trong phủ nữa, dù đi đâu cũng đưa thị nữ theo, hơn nữa người thị nữ này không nói nhiều, làm việc cũng nhanh nhẹn, đã vậy còn luôn suy nghĩ mọi việc thay Vân Hi.

“Tam tiểu thư sao?” Đại như đầu kia nhíu mày, nàng ta chỉ khẽ khụy gối xuống rồi cong môi, một chút cũng không hề có sự cung kính, “Nô tỳ vội nhặt vòng tay nên không thấy tam tiểu thư ở đây, kính xin người đại lượng không trách phạt.”

Nha đầu này là tỳ nữ Tiểu Đào trong phủ của Tạ Tuân, ngày thường Tạ Tuân vô cùng phong lưu bởi vậy mấy tỳ nữ trong viện của hắn cũng không tệ. Nhìn trang phục với lời nói của nàng ta còn tưởng rằng là cô nương nào ở thanh lâu nữa.

Nguyệt di nương chỉ là di nương, Vân Hi cũng chỉ là một tiểu thư không được cưng chìu trong phủ, mà Tiểu Đào lại là đại nha đầu nhất đẳng bên cạnh bảo bối của đại phu nhân, Tạ Tuân. Tương lai không chừng cũng là người nhà của Tạ Tuân, có thể lên tới quý thiếp hoặc là bình thê chẳng hạn, làm sao còn để Nguyệt di nương với Vân Hi vào trong mắt?

Vốn Nguyệt di nương đang bực tức An thị, bây giờ lại thấy nha đầu kia khi dễ mình nên giễu cợt cười một tiếng: “Tiểu Đào cô nương nói như vậy là tương lai muốn lên chức, bởi vậy trong mắt không có tam tiểu thư với kẻ có thân phận hèn mọn là ta đây đúng không?”

Vân Hi nhìn Tiểu Đào bất đắc dĩ hành lễ, nàng cũng không lên tiếng.

Mà Tiểu Đào nghe được câu châm chọc của Nguyệt di nương cũng chỉ bĩu môi đứng thẳng người lên, lúc nàng ta định đòi lại vòng tay từ chỗ của Nguyệt di nương thì ai ngờ Thanh Y vươn tay tát vào mặt nàng ta một cái: “Chủ tử không mở miệng thì ngươi cũng im lặng sao, người nào dạy ngươi quy củ như vậy? Ở trước mặt đại phu nhân ngươi cũng thế à?”

Vân Hi kinh ngạc nhìn Thanh Y, nha đầu này… Ách, ra tay thật độc ác, đúng là tính cách mà nàng thích rồi, nhưng mà, hình như nàng không bảo nha đầu này làm vậy cơ mà?

Thanh Y không để ý tới phản ứng của Vân Hi, nàng ta im lặng rồi lui về sau lưng chủ tử của mình.

Vân Hi len lén liếc nhìn Thanh Y, nếu như nàng không nghe nhầm thì vừa rồi trước khi Tiểu Đào bị ngã đã có tiếng động gì đó phát ra từ người Thanh Y, sau đó trực tiếp bay tới chân Tiểu Đào, có lẽ vật bay ra là một ám khí.

Thật là đi một người lại tới một người, người bên cạnh nàng đúng là nhân tài tiềm ẩn đó.

Tiểu Đào bị đánh vào má, lại thấy ánh mắt bén nhọn của Vân Hi nên lập tức nghiêm túc hành lễ, “Tam tiểu thư, Nguyệt di nương, thật sự vòng tay này là Tiểu Đào làm rơi, mong người trả lại ạ.”

Nguyệt di nương cười to, “Của ngươi làm rơi sao? Ha ha, vòng tay này được làm từ phường bán trang sức lớn nhất Kinh thành – phường Thúy Vân, một món đồ nhỏ ở đó cũng có trị trá trăm lượng, huống chi lại là một chiếc vòng tay khảm bảo thạch, ít nhất cũng đáng giá ngàn lượng. Ngươi chỉ là một nha đầu, tiền tiêu hàng tháng là 800 đồng đúng không? Cộng thêm tiền thưởng nữa thì cũng khoảng mười hai ngân lượng, một chiếc vòng tay đáng giá ngàn lượng, tính ra cũng phải 100 năm nữa ngươi mới mua nổi! Ngươi nói đây là vòng tay của ngươi thì làm sao ta tin được! Rõ ràng là ngươi ăn trộm!”

Nguyệt di nương cười lạnh nắm chặt chiếc vòng tay, kỳ thực trong lòng bà rất hồi hộp, An thị! Quả nhiên trời giúp ta, làm ác quá nhiều ắt sẽ bị quả báo. Ngươi chờ xem đi! 

Tiểu Đào giận đến mức giậm chân, nàng ta chỉ vào mặt Nguyệt di nương mà mắng, “Ngươi nói bậy, rõ ràng là của ta, chỉ là ta ngã xuống đất nên bị ngươi nhặt được, bởi vậy ngươi muốn lấy làm của riêng sao? Thật không biết xấu hổ! Ta sẽ đến chỗ đại phu nhân kiện ngươi! Ở đây còn có tam tiểu thư với Thanh Y tỷ tỷ làm chứng!”

Vân Hi khẽ nhíu mày, “Đúng vậy, là của Tiểu Đào làm rơi mà! Nguyệt di nương, người trả lại cho người ta đi.”

Làm sao Nguyệt di nương sẽ trả chứ? Một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, vừa trúng vào tay bà, ai vứt đi mới là kẻ ngu.

Bà nâng mày, khẽ vuốt lại tay áo rộng của mình rồi nói, “Rốt cuộc là đồ của ai thì chúng ta có thể tìm người phân xử, lão phu nhân ở không xa nơi này, ngươi dám đi tới chỗ của lão phu nhân cùng ta, nói đây là đồ của ngươi không?”

“Làm sao lại không dám?”

“Vậy thì đi thôi!”

“Đi thì đi!”

Nguyệt di nương quay người bước nhanh, Tiểu Đào cũng đuổi theo ở phía sau.

Đi được hai bước, Tiểu Đào lại xoay người thi lễ với Vân Hi, “Làm phiền tam tiểu thư đến làm chứng cho nô tỳ.”

Lúc này, nàng ta lại vô cùng đoan chánh. Có câu là người lễ phép thì không nên trách cứ, Vân Hi mỉm cười gật đầu: “Được, ta cũng đang rãnh rỗi, đi theo hai người một chuyến vậy.”

Tiểu Đào vội vàng vừa cảm ơn vừa thi lễ.

Mấy người đi tới Bách Phúc Viên của lão phu nhân.

Tạ lão phun nhân vì hôn sự của Tạ Vân Lam mà bị không ít lời chê cười từ người bên ngoài, bởi vậy mấy ngày nay bà đều ngồi trong viện của mình mà không đi ra ngoài, người tới vấn an buổi sáng cũng bị đuổi đi. Dù sao cũng không có máu mủ gì với mình, ngoài mặt thì hành lễ với bà, nhưng kỳ thực đều là giả dối, bởi vậy mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.

Ở trước cửa của Bách Phúc Viên, Kim Châu đang dặn dò gì đó với hai nha đầu khác, thấy Vân Hi với mấy người kia đi vào thì nhíu mày, “Lão phu nhân nói muốn yên tĩnh mấy ngày, các người tới sau đi.”

Tiểu Đào với Nguyệt di nương đang nóng nảy nên muốn mở miệng, ngay lúc đó Vân Hi lại tiến lên vừa cười vừa nói, “Ta biết, chỉ là ta muốn tới tặng lễ cái này cho lão phu nhân.”

Nói xong nàng lấy một chiếc khăn bịt trán* màu xanh đưa cho Kim Châu. Kim Châu cười vươn tay ra nhận lấy, “Không nghĩ tới Tam tiểu thư cũng thật tốt, chiếc khăn này được làm hai mặt, trong Kinh thành cũng không có nhiều lắm đâu.”

*Các bạn muốn biết nó như thế nào thì tìm trên google từ “mạt ngạch” nhé.

“Ngươi cầm đưa cho lão phu nhân xem đi, hỏi người có thích hay không.” Vân Hi cười nói, “Chúng ta sẽ không quấy rầy lão phu nhân nữa.”

Kim Châu mỉm cười đi vào bên trong nhà.

Tiểu Đào với Nguyệt di nương lại tức giận, “Tam tiểu thư, nếu lão phu nhân không chịu gặp thì làm sao?”

Ai ngờ giọng nói của lão phu nhân từ bên trong truyền tới: “Vào đi.”

Tiểu Đào cùng Nguyệt di nương trừng mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều quên quy củ mà vội vàng chạy nhanh vào trong Bách Phúc Viên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.