Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 29



Dịch Thừa đem xe dừng ở phía dưới ký túc xá Cổ Dĩ Tiêu, làm một giáo sư hắn vốn không nên ở xuất hiện khu ký túc xá,chẳng qua là nha đầu chết tiệt kia nhiều lần không nhận điện thoại của hắn,còn đùa giỡn đến như vậy, hắn không phải dạy nửa khóa rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại giải thích hồi lâu với cô sao?

Hắn xuống xe gọi điện điện cho cô lại phát hiện điện thoại cô đang bận. Bất đắc dĩ hắn khẽ cắn môi trực tiếp đi vào ký túc xá nữ sinh. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào ký túc xá nữ sinh, mạo hiểm sinh mạng cũng không biết chốc lát nửa Cổ Dĩ Tiêu sẽ làm ra chuyện gì. Đi đến trước cửa ký túc xá của cô, hắn bình tĩnh nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.

Tiểu Tư miễn cưỡng đi ra mở cửa,vốn đang nghĩ đuổi đối phương đi nhưng vừa thấy là Dịch Thừa, đầu tiên là sửng sốt thật lâu,sau khuôn mặt vặn vẹo cúi người:“Dịch,Dịch giáo sư!”

Cổ Dĩ Tiêu từ trên giường ló ra thấy mặt Dịch Thừa, lập tức bị dọa sốc vội vàng nói với Cừu Thư Đình:“Xong rồi, hắn lại chạy tới tìm ta !”

“Sao? Ngay cả một chút cơ hội cũng không để cho tôi……” Cừu Thư Đình khá thất vọng.

Cổ Dĩ Tiêu qua loa vài câu liền cúp điện thoại, chậm chạp bò xuống giường,“Dịch giáo sư có chuyện gì sao?”

“Cổ Dĩ Tiêu, theo thầy ra ngoài một chút.” Khuôn mặt Dịch Thừa giống như một khắc cũng không rãnh nhìn chằm chằm cô.

Tiểu Tư và Hoa Tri Chi lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cổ Dĩ Tiêu,Cổ Dĩ Tiêu vội giải thích nói:“Bởi vì luận văn! Luận văn!” Nói xong cô bắt đầu tìm kiếm sách giáo khoa, vừa đi theo Dịch Thừa đi ra ngoài, Hoa Tri Chi giữ chặt tay cô,ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi:“Dịch giáo sư đối với cậu tốt quá đi? Cậu viết luận văn tại sao thầy ấy tự mình tới tìm cậu?”

“Tớ……”

“Hơn nữa Dịch giáo sư hẳn là không phải người nhận luận văn của cậu ?” Hoa Tri Chi lại hỏi.

“Thầy ấy thầm mến tớ.” Cổ Dĩ Tiêu xoay người tỏ vẻ xem thường.

“Coi như hết!” Hoa Tri Chi le lưỡi làm bộ nôn mửa,“Đi nhanh về nhanh nha.”

Có đôi khi cô nói thật người khác ngược lại không tin. Cổ Dĩ Tiêu cảm thán thế giới vạn vật thật phức tạp,dứt khoác không mang theo sách trực tiếp đi theo Dịch Thừa xuống lầu.Cô ngồi ở phía tay lái phụ, Dich Thừa chậm rãi lái xe đi ra khỏi đường nhỏ vườn trường, ở cửa kính xe còn có bóng dáng thân mật của mấy cặp tình nhân.

Dịch Thừa dừng xe ở một góc cây lớn, quay đầu nhìn Cổ Dĩ Tiêu.

Cổ Dĩ Tiêu quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn,nhưng cảm giác hắn bỗng nhiên cầm tay trái của cô. Lúc cô vừa mới cảm giác có chút ấm áp Dịch Thừa liền dùng khẩu khí chất vấn hỏi cô:“Hôm nay người đưa em về trường học là ai?”

“Trừ anh ra,em không thể giao tiếp cùng đàn ông khác sao ?Tại sao mỗi việc đều phải báo cáo cho anh?” Vừa nhắc tới việc này Cổ Dĩ Tiêu liền tức giận lên,“Như vậy anh có nói thật với em không? Anh và Thiểu Hiên rõ ràng biết nhau nhưng vẫn gạt em,tại sao? Muốn chê cười em? Muốn thử em? Em đã sớm thẳng thắn nói với anh,tuy rằng nhà của em rất hy vọng em và anh ấy ở cùng một chỗ nhưng em không muốn anh còn có cái gì cần bận tâm ? Trách không được thái độ của Thiểu Hiên đối với em kỳ kỳ quái quái,hẹn em ra ngoài ăn một bữa cơm cũng gọi William đến,thì ra chính là sợ anh hiểu lầm! Để mình được yên tâm anh một bên gạt em,một bên uy hiếp anh ấy phải không?”

“Em suy nghĩ lung tung cái gì?” Tại vì biết em sẽ suy nghĩ lung tung hắn mới tránh cho cô biết chân tướng,gặp quỷ a!

“Đúng,em suy nghĩ lung tung.” Cổ Dĩ Tiêu hừ lạnh một tiếng, bỏ tay hắn ra.

“Nếu em có thể tâm bình khí hòa,anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em.” Dịch Thừa dùng sức nắm tay cô ,kéo cô tới,“Đám người của Thiểu Hiên là bạn đại học của anh,tuy anh nhỏ hơn nhưng chúng anh rất hợp vì thế quan hệ khá tốt. Trước đó anh tuyệt không biết hắn có quan hệ với em,mà hắn cũng không biết quan hệ chúng ta.”

“Vậy anh tại sao không nói cho em biết?” Cổ Dĩ Tiêu nhìn gần hắn,“Lần trước ở khách sạn gặp được anh ấy,các ngườii lại diễn trò ở trước mặt em?!Rất vui có phải hay không? Đây là lừa gạt!Anh lừa gạt em! Nếu không bị em phát hiện anh sẽ còn tiếp tục gạt em! Hơn nữa cùng Thiểu Hiên,William hợp nhau lừa gạt em! Em ở trong mắt các người ngu xuẩn như vậy sao?!”

“Tất cả cũng không là vì giễu cợt em”

“Vậy vì cái gì?”

Dịch Thừa ngậm miệng không đáp.

“Vẫn là lấy cớ!” Cổ Dĩ Tiêu tức giận muốn xuống xe, lại bị Dịch Thừa đưa tay kéo trở lại gắt gao kiềm chế ,“Anh buông ra có nghe thấy không? Buông ra!” Cổ Dĩ Tiêu chống đẩy hắn, vẫn giãy không ra,“Xem ra Cừu Thư Đình nói đúng,đàn ông càng điên càng không thể nói lý!”

Dịch Thừa giận trừng cô,“Cừu Thư Đình?”

“Hắn so với anh đáng yêu hơn!” Cổ Dĩ Tiêu cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Trong mắt Dịch Thừa toát ra dĩ nhiên không phải ánh lửa mà là tia laser,trực tiếp ép Cổ Dĩ Tiêu lên cửa kính xe , hung hăng hôn mạnh lên môi cô,bừa bãi chà đạp , hai tay cũng không ngừng nghỉ kéo quần áo của cô ra,mặc dù Cổ Dĩ Tiêu đấm hắn,đẩy hắn, trảo hắn nhưng hắn chính là không ngừng lại, thậm chí dùng sức cắn lên xương quai xanh của cô, làm cho cô đau đến kêu ra tiếng,đưa tay cho hắn một cái tát.

“Nơi này là trường học!” Cổ Dĩ Tiêu đẩy mặt hắn ra.

Dịch Thừa thở hổn hển, tay siết chặt thành quả đấm.

Cổ Dĩ Tiêu nhíu mày,“Anh còn không buông?!”

“Người yêu……” Dịch Thừa buông cô ra,“Thiểu Hiên và William, bọn họ là một đôi yêu nhau……”

“Anh nói cái gì?”

“Anh không muốn nói lần thứ hai.”

“Điều này làm sao có thể,anh lại gạt em!Anh Thiểu Hiên tại sao có thể……” Cổ Dĩ Tiêu lắc cánh tay Dịch Thừa,“Anh tại sao có thể lấy cớ như vậy……”

“Cổ Dĩ Tiêu!” Giọng Dịch thừa lạnh như băng giống như băng sơn nam cực,“ Em tin tưởng Thiểu Hiên của em, còn tin cái tên Cừu Thư Đình,chỉ duy nhất không tin anh, phải không?”

“Chuyện này không liên quan đến tin tưởng……”

“Trả lời anh.”

“Em hỏi chính là Thiểu Hiên, không phải anh.”

Dịch Thừa quay đầu … không nhìn tới cô,“Xuống xe.”

Một loại cảm giác ủy khuất chiếm cứ ở trong lòng Cổ Dĩ Tiêu như thế nào cũng xóa không được, đến tột cùng xảy ra chuyện gì,tại sao Dịch Thừa không giải thích rõ ràng cho cô?Cô không phải không tin hắn,cô chẳng qua không nghĩ tới Bạch Thiểu Hiên là gay!Cô cắn môi dưới nhìn hắn một lần, hắn vẫn nhìn nơi khác. Cổ Dĩ Tiêu giận dữ xuống xe dùng sức đóng sầm cửa xe.

Thật lớn chấn động làm cho Dịch Thừa sợ run một hồi lâu, chờ hắn quay đầu lại đi tìm thân ảnh Cổ Dĩ Tiêu,cô đã sớm chạy trốn không thấy . Mãnh liệt thất bại làm cho hắn mệt mỏi, hắn gục trên tay lái , tâm tình rơi xuống đáy cốc sâu nhất.

…………………

Lại là một tuần chiến tranh lạnh,mặc dù Dịch Thừa buổi tối mỗi ngày đều ngẩn người nhìn di động,mới vừa ấn xong dãy số của Cổ Dĩ Tiêu liền nhanh tay tắt máy, hung hăng mắng chính mình, mắng Cổ Dĩ Tiêu. Mỗi lần đều muốn ném di động ra bên ngoài nhưng cuối cùng đều diễn biến thành nôn nóng lụm di động lên. Cổ Dĩ Tiêu cũng thực bình thản,cả một tuần không thấy động tĩnh, mắt thấy tháng mười sắp qua các cô ấy đều phải đi thực tập,số lần cô quay về trường học có thể đếm được trên đầu ngón tay .

Thứ tư, vừa vặn là một ngày cuối cùng của tháng mười,chương trình học nặng cơ hồ chấm dứt toàn bộ,lần lượt không ít học sinh trở lại thu dọn hành lý riêng của mình chuẩn bị đi thực tập.

Dịch Thừa cầm hé ra một quyển sách tham khảo tìm được trong thư viện.

Khi hắn ôm hơn mười quyển sách đi đến trước thang máy,phát hiện nơi đó tụ tập rất nhiều người nhìn thang máy chỉ trỏ,Dịch Thừa nhận ra trong đó có hai người là Hoa Tri Chi và Tiểu Tư. Vẻ mặt của các lo lắng đang bàn tán cái gì.“Có chuyện gì vậy?” Dịch Thừa đi ra phía trước,mơ hồ cảm thấy chuyện các cô lo lắng có lẽ có liên quan đến Cổ Dĩ Tiêu.

Hắn dự cảm chính xác,Hoa Tri Chi và Tiểu Tư tranh nhau nói cho hắn biết Cổ Dĩ Tiêu đi lầu bảy mượn sách,vào thang máy đến lầu một bỗng nhiên bị kẹt ở trong. Hai cô chạy nhanh đến tầng này chờ nhân viên sửa thang máy tu bổ.

“Cô ấy ở bên trong một mình sao?” Ngữ khí của Dịch Thừa ác liệt dị thường.

“Không biết, bất quá là giữa trưa cho nên nơi này hẳn là không nhiều người lắm.” Tiểu Tư cảm giác phản ứng Dịch Thừa có điểm kỳ quái, hắn bình thường luôn là dáng vẻ gặp chuyện không sợ hãi làm cho bọn họ cảm giác thật lạnh nhạt, hôm nay tại sao lại như vậy? Dáng vẻ của thầy ấy tại sao giống như trời sắp sụp không bằng?

Sắc mặt Dịch Thừa tái mét,“Các cô tại sao để cô ấy một mình đi thang máy?”

Hoa Tri Chi giật mình một cái cùng Tiểu Tư hai mặt nhìn nhau.“Chúng tôi muốn tới lầu sáu mượn sách cho nên đi thang lầu nhanh hơn……”

“Cổ Dĩ Tiêu!” Dịch Thừa ném sách sang một bên đi đến trước cửa thang máy,đập vài cái vào cánh cửa đóng kín đó,“Cổ Dĩ Tiêu!Em có nghe thấy không? Nghe thấy thì trả lời một tiếng! Cổ Dĩ Tiêu!”

“Không phải chỉ ở trong thang máy lâu hơn một chút sao? Dịch giáo sư cần gì khẩn trương như vậy?” Hoa Tri Chi ở bên tai Tiểu Tư nói nhỏ,“Dĩ Tiêu lớn như vậy , không đến mức sẽ té xỉu ở bên trong chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.