Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 141: Hiếu kính với thẩm thẩm.



Edit: Quan Vũ

Ngày hôm sau, Quân Khởi La tỉnh lại, thì Long Dận đã không còn bên cạnh. Chắc là lo lắng đụng mặt với phụ vương nàng, tranh thủ đi trước.

Nghĩ đến tối hôm qua, không khỏi khiến Quân Khởi La thấy mặt đỏ tim đập. Tiểu tử kia, kỹ thuật hôn càng lúc càng giỏi, nếu lúc sau cùng y không ngừng lại. . . Thì mặt trận đã thất thủ rồi!

May mà y có phần định lực này, nếu không đêm này y lại đến, nàng chắc chắn sẽ đuổi y ra ngoài.

Sau khi dùng bữa sáng với Phượng Thiên Khuyết xong, hai người uống trà sáng, thì ông ấy đã đi ngay.

Quân Khởi La phái Nhạc Tiêu đến hồ Hiểu Nguyệt Kính bảo Diệp Hoan đến thôn Lý Gia tìm Lý Đông Tài ký hiệp ước, thuận tay cũng mang một khối đá vật liệu qua.

Nhớ ra tối hôm qua Long Dận dễ dàng đi vào phòng của mình, chẳng ai trong bốn tay ám vệ có tác dụng gì, vì thế, nàng bảo Nhạc Sênh gọi Vô Thương, Vô Ảnh, Phượng Tam, Phượng Cửu vào thiên sảnh.

Bốn người đứng theo hàng, Vô Thương cảm thấy tối hôm qua mình làm như vậy thì hơi không đúng lẽ lắm, không dám nhìn Quân Khởi La; Vô Ảnh cà lơ phất phơ, thản nhiên nhìn Quân Khởi La rồi cười thật ý vị thâm sâu; TiểuVũ-lqd dưới vành mắt Phượng Tam, Phượng Cửu thì có màu đen sậm, hiển nhiên là không ngon giấc hoặc là không thể vào giấc, nhìn ánh mắt bọn họ nhìn Vô Ảnh, Vô Thương thật tức giận, chắc chắn tối hôm qua là bọn họ(VA, VT) làm.

Nàng đã nói mà, thế nào thì phụ vương cũng không thể nào để cho ám vệ dễ bị mua chuộc bảo vệ cho mình đâu!

Quân Khởi La trợn trừng mắt liếc Vô Ảnh, nàng cũng đã ngủ chung với Long Dận, ánh mắt của hắn lại còn có ý như thể “Bụng đã biết hết rồi" là sao? Nàng không có tư tưởng phong kiến như người xưa, huống chi nàng và Long Dận chỉ là cùng * cùng gối, cũng không có đột phá tầng sau cùng kia mà, lòng nàng phẳng lặng như nước hồ.

Cho nên Quân Khởi La không có khó xử, thản nhiên nói: “Thôi, ta gọi các ngươi đến đây là muốn nói với các ngươi, thời tiết buổi tối đã chuyển lạnh, từ giờ trở đi, các ngươi cứ mỗi ngày thì hai người luân phiên nhau, ai ngày ai đêm thì các ngươi tự thương lượng đi."

Vô Ảnh ngẩng mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: “Chủ mẫu, khó mà làm được, chủ tử sẽ lấy mạng bọn ta mất."

“Các ngươi đi theo bên cạnh ta thì phải nghe lệnh của ta, nếu không thì đến từ đâu thì đi về đó đi." Mỗi ngày chụy bị các ngươi giám thị, còn không bằng lòng đấy chứ! “Ngoài ra, các ngươi cũng không cần ở trên cây, ta sẽ bảo Nhạc Sênh thu dọn sắp xếp cho các ngươi một gian phòng, lúc các ngươi ở đó, chỉ cần không mang nữ nhân về, thì làm cái gì trong phòng cũng có thể được hết."

Vô Ảnh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Vô Thương lại kéo kéo ống tay áo của hắn, lắc lắc đầu với hắn.

Nhiều năm ăn ý với nhau, Vô Ảnh đã đọc được ý trong ánh mắt của Vô Thương: Công phu của chủ mẫu rất cao, lại có sở trường dùng độc, trên người còn có một độc vật cắn một cái là người sẽ chết sau nửa canh giờ, vốn đã không cần bọn họ bảo vệ. Chủ tử để bọn họ ở đây, cũng chỉ là ra tay thay chủ mẫu khi nàng không tiện tay mà thôi!

“Đừng lề mề nữa, ta cũng không phải là búp bê sứ, đụng nhẹ là vỡ nát, các ngươi không cần phải bảo hộ liên tục. Hơn nữa công phu của Nhạc Tiêu không kém hơn các ngươi bao nhiêu, ta không có chuyện gì."

Vô Ảnh cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười thật mờ ám: “Ta hiểu rồi, chủ mẫu muốn mở cửa dẫn đường cho gia của bọn ta đấy!"

"Cút!"

Quân Khởi La tung cước đá Vô Ảnh, Vô Ảnh cười ha ha né tránh.

“Càng nói càng đi quá xa rồi. đợi đến khi bản tiểu thư vào cổng Tấn Vương phủ rồi, xem bản tiểu thư trừng trị các ngươi thế nào!" Quân Khởi La nói xong, thì lại quay sang nói với Phượng Tam, Phượng Cửu: “Còn có hai người, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói với phụ vương ta, cũng phải suy nghĩ thật kỹ cho bản tiểu thư rồi mới nói, nếu không thì cũng mời các ngươi cuốn gói đi ra khỏi đây!"

Mấy người vội vàng gật đầu bảy tỏ mình đã hiểu rồi.

“Các ngươi tự thương lượng người nào nhận làm ban ngày, người nào nhận làm buổi tối đi." Thấy mấy người gật đầu, Quân Khởi La mới khoát tay nói: "Được rồi, đi xuống đi."

Tới khi bọn họ rời khỏi, Quân Khởi La nhớ đến mình đã đồng ý về chuyện tranh chữ với Đổng Thiếu Du, bèn đúng ngay sáng sớm hôm nay không có chuyện gì, thì bảo Nhạc Sênh chuẩn bị giấy và bút mực, bày ra trước cửa sổ trong thiên sảnh.

Đến trước bàn, Quân Khởi La nhấc bút lên phác thảo mạch ý tưởng, rồi bắt đầu vừa so sánh với bề rộng hai bên trên giấy tuyên thành vừa nhấc bút bắt đầu viết.

Đúng lúc Quân Khởi La múa bút vẩy mực, mấy bóng đen lặng lẽ ẩn mình vào Phàn Dương Vương phủ, đến thẳng Bích Khê Uyển.

Chuyện cũng đúng dịp, hôm nay Quân Khởi La vừa mới bảo Vô Thương bọn hắn thay nhau làm việc, thì đã có người mò đến đây.

Mấy bóng đen kia đến bên ngoài Bích Khê Uyển, một tên thủ lĩnh cố ý làm chút động tĩnh, Vô Thương thay phiên làm việc vào hôm nay đã bay vụt ra bên ngoài viện.

Vô Thương vừa xuất hiện, thì đã bị bốn tên bịt mặt vây lại, còn về tên thủ lĩnh kia, chỉ lẳng lặng đứng một bên.

Cái lạ chính là, bốn người chỉ đeo bám giữ Vô Thương lại, đấu đá một chỗ với hắn, cũng không có vẻ gì là muốn thương tổn hắn.

Dường như Vô Thương đã đoán ra ý đồ của bọn họ, nên mới muốn phá vòng vây. Nhưng mà dù sao cũng chỉ có hai quyền, thì làm sao có thể đột phá tám tay?

Bên kia Quân Khởi La nghe thấy tiếng đánh nhau thì cũng không quan tâm, thậm chí Nhạc Sênh đang định đi hỗ trợ cũng bị nàng ngăn lại.

Quân Khởi La vẫn chăm chú vào tờ giấy trước mắt, thản nhiên nói: "Xuất hiện đi!"

Một bóng dáng màu lam nhảy đến trước cửa sổ, tặc lưỡi nói: “Ngươi lợi hại hơn ta nghĩ nhiều, Tam ca ta, sao mắt huynh ấy lại bị mù đến thế nhỉ, tự dưng lại cho A Dận thúc lời rồi."

“Ta nghĩ ngươi dẫn dắt thủ vệ của ta đi khỏi là để đưa vội cho ta chút bạc, không ngờ cuối cùng lại nói mấy lời nhảm nhí này. Nếu đã nói xong, thì mau mau biến cho nhanh đi, đến khi ta đã rảnh tay, coi chừng ngươi không chỉ có trán u như vậy thôi đâu."

"Ấy ấy ấy, đừng như vậy chứ." Long Túc Ly cũng không sợ hãi lời uy hiếp của Quân Khởi La, mà lại nói: “Đã qua cửa thì là khách, tốt xấu gì thì ngươi cũng mời ta vào ngồi một chút chứ."

Lúc này Quân Khởi La mới ngẩng đầu lên nhìn Long Túc Ly, cười thật phong hoa tuyệt đại: “Ta đây còn muốn mời ngươi vào ngồi một lát, nhưng mà ngươi dám đi vào không?"

Nếu hắn dám bước lên một bước, dù cho không độc chết hắn thì cũng phải độc cho hắn choáng váng khiếp đảm một phen!

Cho dù ở Thiên Diệp tự, Long Túc Ly đã len lén nhìn dung mạo của Quân Khởi La, đã kinh ngạc giật mình từ lâu. Nhưng mà bây giờ nhìn nàng ở khoảng cách gần, thì cảm giác lại hoàn toàn khác. hơn nữa giai nhân nở nụ cười, há có thể hình dung bằng “Kinh ngạc giật mình" sao?

Hắn cảm thấy trong nhận thức của mình, đã không thể tìm ra từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp của nàng.

"Phụt."

Nhạc Sênh nhìn điệu bộ hắn đang ngây người ra, đúng là phiên bản của nàng, không nhịn được đã bật cười.

Long Túc Ly trừng mắt liếc Nhạc Sênh, khi nhìn Quân Khởi La lần nữa, thì trong mắt toát lên vẻ tán thưởng: “Đứng như vậy rất tốt, ta vẫn không nên đi vào đâu." Dựa vào tính tình có thù tất báo của nàng, nàng nói như vậy thì ắt hẳn có cái gì đó không tốt lành đang chờ mình. cho nên lựa chọn thông minh của hắn là không nên mạo hiểm như vậy.

“Coi như ngươi biết tự mình biết mình." Quân Khởi La không nhìn hắn nữa, tiếp tục chuyên tâm vẽ bức tranh trước mặt.

"Í."

Lúc này Long Túc Ly mới nhìn thấy Quân Khởi La đang vẽ tranh, nhìn thật kỹ, bụng dạ hắn càng ra sức xem thường Long Túc Vân.

Tối hôm qua, sau khi hắn hồi cung, thì cũng biết ít nhiều về chuyện giữa Long Túc Vân và Quân Khởi La. “Hôn lễ" xôn xao nhốn nháo khắp thành của bọn họ và cả dáng vẻ hối hận của Long Túc Vân trong cung yến, bị mấy cung nhân trần thuật những hành động trọng tâm lại thật sinh động như thật cho hắn nghe.

Ha ha, cử chỉ lỗ mãng, nham hiểm guanyu! LeQui'sDon hung tàn độc ác cay nghiệt, mà lại còn một chữ bẻ đôi cũng không biết, thật khó mà làm An Vương phi mẫu mực. . .

Nếu như nói cử chỉ lỗ mãng, nàng cũng chỉ đối đãi với Long Dận như vậy thôi, đối với người ngoài, hắn cũng không phát hiện ra nàng có bất cứ biểu hiện lỗ mãng nào; còn về nham hiểm hung tàn độc ác cay nghiệt. . . Theo như hắn thấy, sau khi Quân Khởi La về Phàn Dương Vương phủ thì rất ít khi lộ diện trước mặt người ngoài, Long Túc Vân nhìn thấy sự nham hiểm hung tàn độc ác lại cay nghiệt của nàng ở chỗ nào thế? Người ta đồn sao thì nghe thế, chỉ e là đã mất lòng nàng, cho nên mới dùng mặt nạ để gặp người ta đi?

Nàng không có tài, được rồi, nàng có võ công rất giỏi, ngay cả hắn cũng dễ dàng bị nàng đánh cho bị thương, vậy còn muốn “Tài" thế nào mới được nữa?

Nhưng mà cái mà gọi là nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, bức họa ngay trước mặt, thì đã tự sụp đổ rồi.

Tranh của nàng chính là tranh thủy mặc tả ý, góc bên phải của bức họa có một vầng thái dương treo cao, cảnh sắc tươi đẹp bao trùm phía dưới chính là thác nước chảy lao thẳng xuống dưới, đổ xuống một đầm nước rộng lớn, bên bờ có một tảng đá to nhô ra, xiêm áo bầu rượu, ly rượu và vài đĩa thức ăn, có một lão ông vuốt chòm râu, ngẩng đầu ngắm thác nước. . .

Bút pháp của nàng ngắn gọn, đặt bút nhấc bút nét ngược nét xuôi ẩn hiện, tự nhiên hàm súc, đậm nhạt thích hợp, cả bức họa chỉ dùng bút pháp với mực đen ướt ẩm loãng nhạt, chỉ vài nét bút thì đã phác họa nên hình thái của cảnh vật và nhân vật, trông rất sống động. Từng nét bút từng cử chỉ, vẫn luôn biểu lộ phong phạm của thế gia vọng tộc!

Nếu nói Quân Khởi La không có tài, vậy hắn có thể cực kỳ không chịu trách nhiệm nói rằng, khắp Đông Lăng không có một nữ tử nào có thể xưng là có tài!

Nàng không có tài lại không có đức? Nàng có cử chỉ lỗ mãng? Nàng nham hiểm hung tàn độc ác cay nghiệt? Nàng có thể làm An Vương phi mẫu mực?

Ha ha, thật mỉa mai thay!

May mà nữ tử như vậy không bị Long Túc Vân chà đạp, nếu không hắn cũng sẽ cảm thấy uất ức thay cho nàng! Nhưng mà đó cũng chỉ là ngẫm nghĩ của hắn mà thôi, nữ tử có năng lực có chủ kiến như Quân Khởi La, thì làm sao có thể thèm nhìn một nam nhân chỉ xem trọng bề ngoài của một nữ nhân?

Bên trong, Quân Khởi La đã vẽ xong, chỗ trống nằm lệch bên trái dùng để ghi chữ lên.

Nàng thoăn thoắt, phượng bay loan về, làm rất tiêu sái nhanh gọn, mạnh mẽ, khiến cho người luôn tự nhận mình viết chữ đẹp như hắn cũng tự than thở không sánh bằng!

Long Túc Vân thì thầm theo từng chữ được nàng viết: "Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, diêu khán bộc bố quải tiền xuyên, phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên!" đọc xong thì cũng không tiếc lời tán thưởng: “Ừm, chữ tốt thơ hay vẽ đẹp, ý cảnh càng đẹp, tuyệt, diệu!"

Quân Khởi La xấu hổ.

Thơ này do nàng đã chiếm dụng tác phẩm xuất sắc của Lý Đại Thi Nhân*, cái gọi là ý cảnh, chẳng phải chính là hình ảnh cảm tưởng đã có trong thơ, khiến nàng có thể không cần nghĩ nhiều cũng có thể đặt bút vẽ là nên.

* Lý Bạch, bài thơ trên là Xa ngắm thác núi Lư.

Đặt bút xuống, Quân Khởi La thổi thổi nhẹ nhàng vào nét mực, rồi nói với Nhạc Sênh: “Đến khi tranh khô mực, thì ngươi dán bức họa lên giấy bồi*, sau đó mang đến Đổng phủ đi."

* họa hành phiếu [画行裱]: phiếu họa [裱画] có thể là “Đóng khung" (phiếu bối [裱褙]), cũng có thể là "dán khung" (phiếu bối [裱背]).

Dựa vào việc dán để tôn lên vật trên đệm lót để củng cố hoặc cúng kiến bày biện; đặc biệt dùng chất dán (như một trang giấy) ở tài liệu chắc bền để đóng sách. Sau đó dùng giấy hoặc vật dệt bằng tơ để làm nổi, sau đó là trang hoàng lên tranh chữ sách, hoặc dùng để tu bổ, làm cho vẻ đẹp bền lâu hơn.

Bình thường thì phiếu bối tất phải có hai lớp, tranh chữ hướng ra vùng chính diện phía bên ngoài, gọi là phiếu (bồi giấy); dùng giấy màu trắng thuần để làm nổi phần phía sau, gọi là bối (dán chồng nhiều lớp bằng giấy hoặc vải).

[baike.baidu]

Nhạc Sênh nói: “Tiểu thư yên tâm, ta biết rồi."

"Đổng phủ?" Long Túc Ly hỏi: "Quan Đại Lý Tự Đổng Thiếu Du?"

"Sao, ngươi có ý kiến?" Quân Khởi La nhíu mày nhìn hắn? Hắn dám nói có ý kiến thử xem? Coi nàng có cho hắn một tạt không!

Long Túc Ly lập tức tung chiêu bài tươi cười của hắn: “Không, sao ta dám có ý kiến chứ? ta chỉ cảm thấy lão già kia rất thú vị."

“Không có ý kiến thì mau bảo người của ngươi cút ra khỏi Phàn Dương Vương phủ, nếu không thì ta cần phải ra tay rồi!" Giọng điệu của Quân Khởi La thản nhiên, nhưng nét mặt thì cũng rất thật, khiến cho Long Túc Ly không chút nghi ngờ, nàng có thể nói được làm được.

“Huýt!" Long Túc Ly huýt lên, mấy người bịt mặt đang đấu đá với Vô Thương rời khỏi Phàn Dương Vương phủ ngay, tốc độ rất nhanh, khiến khóa miệng co rút thật mạnh.

Lúc nãy hắn không hạ sát chiêu, là vì làm theo mệnh lệnh của Quân Khởi La. Nếu không, cho dù mấy người kia không chết, thì cũng sẽ được ưu đãi cho mấy kiếm. Nhưng mà công phu vây người của mấy người kia không thể khinh thường, khiến cho hắn trong tình huống không thế đả thương người, cũng không thể nào đột phá vòng vây!

Vô Thương quay lại trong viện, thấy Long Túc Ly đang đứng trước cửa sổ thiên viện, khóe miệng lại giật giật, nhìn Quân Khởi La, thấy nàng không định bảo hắn đuổi người, thì nhảy lên trên cây, tiếp tục làm tên đầu gỗ của hắn.

“Cho ngươi, một vạn lượng, không thiếu một văn tiền."

Thấy Quân Khởi La đã thảnh thơi, Long Túc Ly mới lấy một xấp ngân phiếu từ trong ngực rồi đưa cho nàng, Quân Khởi La nhận lấy ngân phiếu, nhưng hắn cũng không có thu lại bàn tay đã chìa ra, mà lại xòe bàn tay ra.

Quân Khởi La cười xấu xa rồi nói: “Thứ gì đã vào tay ta, thì chưa từng có đạo lý đưa ra."

Dường như Long Túc Ly cũng đã đoán ra từ trước rồi, nên cười đến cả hai má lúm đồng tiền cũng sâu hơn, thu tay lại và hỏi: “Ngươi cầm thứ đại diện cho thân phận của ta lại không chịu giao ra đây, có thể lý giải rằng ngươi có ý như thế kia với ta hay không?"

Quân Khởi La đưa ngân phiếu cho Nhạc Tiêu, rồi chế nhạo: “Tiểu tử, ta chính là thẩm thẩm của ngươi, A Dận thúc của ngươi biết được chuyện ngươi * thẩm thẩm, xem hắn trừng phạt ngươi thế nào. Hơn nữa, vì ngươi trêu chọc ta, ta chỉ lấy một vạn lượng bạc của ngươi, đã là nể mặt ngươi lắm rồi."

Vẻ mặt tươi cười của Long Túc Ly đã xụ xuống rồi. Đối với vị thẩm thẩm còn nhỏ hơn hắn ba tuổi này, hắn ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: “Được rồi, ngọc bội và bạc này, coi như ta hiếu kính 'thẩm thẩm' như ngươi đi!"

Coi như hắn đã nhận ra, “thẩm thẩm" nhỏ này chính là một người rất tham tiền! Chẳng trách lúc trước còn mượn cớ từ hôn lừa Long Túc Vân hai mươi vạn lượng bạc! Nghe nói trong yến trung thu còn bịp Thẩm Cẩm Thành không ít bạc và cửa hàng làm của hồi môn đấy.

Ừm, sau này có gây chuyện với ai cũng đừng có gây sự với nàng là được rồi!

“Thế thì đa tạ điệt nhi nha." Càng lúc Quân Khởi La càng gọi thuận miệng rồi.

Nàng cảm thấy, trong đám nhi tử của Long Triệt, cũng chỉ có Long Túc Ly nhìn vừa mắt một chút, tính tình cũng không tính là tệ. LeeThậm chí nàng cũng không lo lắng khi hắn biết chuyệnQuýQuan mình có công phu, có lẽ là do tối hôm qua Đôn nghe Long Dận nói về chuyện của Vũ hắn.

Long Túc Ly đi khỏi với cái mặt đầy vệt đen, hắn cảm thấy nếu còn nán lại trong đây, hắn sẽ không chịu nổi nữa.

. . .

Phàn Dương Vương phủ, thư phòng của Thẩm Cẩm Thành.

“Ngươi nói cái gì?"

Thẩm Cẩm Thành không dám tin nhìn Thẩm Hải, xoay người đứng bật dậy từ trên ghế, bút trong tay đã rớt xuống, lão ta cũng không để ý.

Làm sao lão ta có thể nói rằng hơn hai mươi nơi làm ăn của Thẩm thị tại kinh thành cùng bị người cùng nghề chèn ép, hoặc nói rằng nhiều sự có cứ lũ lượt nối đuôi nhau xuất hiện, trong vòng mấy ngày mà đã khiến cho lưu lượng khách giảm đi năm sáu phần, nếu tình trạng cứ như thế, sớm muộn gì chuyện làm ăn của Thẩm thị tại kinh thành cũng sụp đổ!

Sòng bạc Cát Tường và Hồng Tụ lâu kiếm được nhiều tiền nhất đã không còn, hơn nữa ngân lượng còn lại trong phủ bị tên phá gia chi tử kia lấy mất tăm mươi sáu mươi vạn lượng rồi, khiến Phàn Dương Vương phủ hiện tại trở nên túng quẫn, của hồi môn đã chấp thuận theo Quân Khởi La, là việc đã khiến cho vương phủ lực bất tòng tâm rồi! Bây giờ lại biết chuyện làm ăn trong kinh xuất hiện tình hình bị chèn ép, như thế này thì bảo hắn sống làm sao?

Tại sao có thế như vậy chứ?

Thẩm Hải lau mồ hôi rồi nói: “Vương gia, theo như nô tài thấy, hình như có người cố ý nhắm vào chuyện làm ăn của vương phủ chúng ta đấy."

Cho dù Thẩm Cẩm Thành có ngu có dốt, cũng nhận ra trong đó có điều bất thường, huống chi hắn cũng không phải là người ngu ngốc mà! Liên hệ với tình huống hiện tại, hiển nhiên sòng bạc Cát Tường và Hồng Tụ lâu bị người ta thiết kế cho dính bẫy! Nhưng mà ai lại hận Phàn Dương Vương phủ như thế, còn muốn ép mình tới tận gốc tận rễ?!

Thẩm Cẩm Thành đấm một quyền lên trên bàn viết chữ: “Là kẻ nào lại to gan đến thế? Dám giật lông bên miệng hùm như thế!"

“Vương gia. . ." Thẩm Hải ngập ngừng.

Thẩm Cẩm Thành tức không kiềm được: “Ngươi cứ nói đi!"

“Có thể là Quân Khởi La làm không?" Thẩm Hải nói suy đoán của mình ra.

“Nàng ta?" Thẩm Cẩm Thành cao giọng, điệu bộ cực kỳ khinh thường: “Nàng ta có năng lực này sao?"

Nếu nói Quân Khởi La có thể chèn ép hơn hai mươi cửa tiệm của Phàn Dương Vương phủ một lượt, Thẩm Hải cũng không tin, “Nàng ta không có năng lực này, nhưng Tấn Vương thế tử có đấy!"

Chợt lông mày Thẩm Cẩm Thành nhíu chặt lại, giữa lông mày cũng có thể kẹp chết một con ruồi.

“Vì sao bọn hắn phải làm như thế? Chẳng lẽ nghiệt nữ kia muốn đoạt lại Phàn Dương Vương phủ hay sao?" Nếu thật sự chuyện này là do Quân Khởi La làm, thế thì khả năng tính kế cũng mạnh kinh khủng!

Nghĩ như thế, lão ta cũng hơi oán trách lão nương của hắn. Sao lúc trước không giết chết Quân Khởi La đi, lại còn để cho nàng ta sống sót trở về chứ? Còn Sát Thủ Minh đã xảy ra chuyện gì rồi? Lão tốn cả mười vạn lượng bạc, thế mà có một nữ tử nho nhỏ cũng không giết được!

Lão ta đâu biết rằng, Quân Khởi La chính chủ đã chết trong tay lão nương và tức phụ của lão ta rồi? Còn về Sát Thủ Minh, cũng vì giết Quân Khởi La mà chết mất năm viên đại tướng rồi! Hơn nữa Long Túc Vân đã khiến Con Nhện Đen giải trừ liệp sát của Quân Khởi La rồi, còn Chó Ngao thì cũng vì hành động tặng thuốc của Quân Khởi La, với cách thức cảm kích Quân Khởi La của hắn, thì làm sao có thể giết nàng chứ?

"Thẩm Hải, ngươi theo ta đến Bích Khê Uyển một chuyến." Thẩm Cẩm Thành nheo đôi mắt già nua của lão ta lại, lão ta muốn đi hỏi nàng ta xem, cuối cùng có phải là nàng ta gây nên hay không.

Thẩm Cẩm Thành đã quyết định rồi, tất nhiên Thẩm Hải không dám dị nghị, nhanh chân bước theo lão ta đến Bích Khê Uyển.

Bên đây, Quân Khởi La đã ép Long Túc Ly đi rồi, bèn bảo Vô Thương kéo cái ghế mỹ nhân ra để tựa vào rồi đọc sách dưới tàng cây trong viện. Nhạc Sênh vừa mới ra cửa đi dán rồi đưa tranh, Nhạc Tiêu đến hồ Hiểu Nguyệt Kính còn chưa về tới, lúc này trong Bích Khê Uyển cũng chỉ có nàng và Vô Thương mà thôi.

Khi Thẩm Cẩm Thành chỉ cách Bích Khê Uyển một chút, Vô Thương đã nói cho nàng biết Thẩm Cẩm Thành đến đây, nhưng mà nàng cũng không làm quá nhiều thứ, vẫn đọc sách của nàng. Đối với nàng mà nói, thật sự thì sách thuốc quan trọng hơn một số người!

Thẩm Cẩm Thành vừa bước vào viện thì đã nhìn thấy một mình Quân Khởi La tựa mình dưới tàng cây đọc sách một mình, cũng không đợi nàng đích thân bước đến, thì đã tiến về phía nàng ngay.

“Thẩm đại nhân đến Bích Khê Uyển của ta là muốn làm gì?" Quân Khởi La cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Thẩm Cẩm Thành dừng lại ở chỗ cách Quân Khởi La ba bước, áp chế lửa giận trong lòng, đi thẳng vào vấn đề: "A La, phụ vương hỏi con, có phải con cho người chèn ép cửa tiệm nhà chúng ta phải không? Có phải sòng bạc Cát Tường và Hồng Tụ lâu do con thiết kế nên bị lời mất đúng không? Cái chết của Chu Xương và đại ca con bị đánh, cũng do con gây nên?"

Ha ha, Diệp Hoan làm việc bài bản quá đi, thời gian ngắn như thế mà đã làm cho túi của Thẩm Cẩm Thành rống tuếch rồi!

Lúc này Quân Khởi La mới ngẩng đầu khỏi cuốn sách, cười hiền hòa với Thẩm Cẩm Thành.

Không thể không thừa nhận Quân Khởi La cười lên rất đẹp, nhưng mà Thẩm Cẩm Thành lại bị nụ cười này làm cho chột dạ đến tận tim.

“Tin tức của Thẩm đại nhân nhanh quá, hay là nói trong lòng Thẩm đại nhân có quỷ, đoán một cái mà đã đoán trúng phóc là ta làm nhỉ?"

Quân Khởi La để sách lên ghế mỹ nhân, từ từ đứng lên, kiêu căng nhìn Thẩm Cẩm Thành, thản nhiên thừa nhận rằng: “Không sai, sòng bài Cát Tường và Hồng Tụ lâu bị ta thắng mất! Nhưng mà ta cũng không hề thiết kế, chỉ lợi dụng tên nhi tử ngốc kia và cách thắng không quang minh chính đại trong sòng bạc Cát Tường của ngươi! Đừng hỏi ta vì sao tên nhi tử ngốc kia của ngươi không nhận ra ta, thì chắc Thẩm đại nhân còn nhớ trong yến trung thu, ta đã nói ta có bản lĩnh dùng thuật dịch dung tương đối tốt. Nhi tử ngốc và đại cữu ca của ngươi, thua sòng bạc, ngân lượng, lại còn định lấy mạng của ta, cướp bạc của ta, chẳng lẽ ta khoanh tay đứng đó để hắn giết? Huống chi đại cữu ca kia của ngươi, ta cũng không cho người giết chết, nhưng chỉ vì các ngươi cứu chữa chậm trễ nên mới chết, cũng không liên quan gì đến ta! Còn về những cửa tiệm khác của Phàn Dương Vương phủ. . ."

Quân Khởi La cười tà tứ: “Trước mắt còn đang tiến hành như lửa bỏng dầu sôi, càng phát triển theo hướng ta mong muốn. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ngươi, ta đã dự đoán ra chắc chắn kết quả sẽ khiến ta cực kỳ hài lòng! Mà không chỉ riêng gì kinh thành, chỉ cần đó là cửa tiệm ở thành trấn khác của Thẩm thị ngươi và Phàn Dương Vương phủ, ta cũng muốn đoạt lấy từng cái từng cái một!"

Xương cốt Thẩm Cẩm Thành đã bóp kêu ken két, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao ngươi phải làm như vậy?"

“Ha ha ha ha!" Gần như Quân Khởi La đã ngửa mặt lên trời cười to, cười muốn chảy nước mắt đến nơi: "Thẩm Cẩm Thành, ngươi lại còn hỏi ta tại sao phải làm như thế?"

Sau khi cười xong, mặt nàng sa sầm ngay lập tức, nhìn Thẩm Cẩm Thành chằm chằm thật nguy hiểm và nói: “Ngươi ở rể trong Phàn Dương Vương phủ như thế nào, mẫu thân của ta chết như thế nào, ta bị đưa đến núi Kỳ Liên như Quan=Vũ>:)l|q'Đthế nào, trên đường vào ngày giỗ của mẫu thân ta gặp sát thủ, Thẩm Phúc thả rắn độc trong phòng ta, trong lòng Thẩm đại nhân rất rõ ràng, không cần ta nói nhiều chứ?!"

Ánh mắt Thẩm Cẩm Thành trốn tránh mất tự nhiên, thì ra nàng ta đã biết hết!

"Thẩm Cẩm Thành, ngươi nói xem, vì sao ta phải làm như vậy hửm?! Ta muốn giẫm cả nhà Thẩm thị ngươi xuống dưới chân, ta muốn vì mẫu thân và tổ phụ. . . Báo thù!" Khi nói đến hai chữ “Tổ phụ", Quân Khởi La cố ý tạm dừng một lát, nhìn chằm chằm vào Thẩm Cẩm Thành không hề chớp mắt, muốn tìm ra manh mối từ trong mắt lão ta. Quả nhiên, trong giây phút ngắn ngủi, ánh mắt Thẩm Cẩm Thành đã ánh lên sự ngạc nhiên.

Quả nhiên suy đoán của nàng không hề sai, cái chết của tổ phụ Quân Bác Xương của nàng có điều uẩn khúc!

Thẩm Cẩm Thành bị Quân Khởi La nhìn cho phát sợ, chỉ vào nàng và nói với Thẩm Hải: “Giết nàng ta cho ta, giết nàng ta!"

Từ lâu Thẩm Hải đã muốn lấy mạng Quân Khởi La, cho nên sau khi được Thẩm Cẩm Thành ra lệnh, hắn đã đưa tay thành trảo, tung người muốn tóm được yết hầu của Quân Khởi La.

Động tác của hắn nhanh, vừa nhanh vừa mạnh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Quân Khởi La.

“Khà khà khà khà khà!"

Thẩm Cẩm Thành trông thấy Quân Khởi La sắp chết dưới tay Thẩm Hải, đôi mắt đỏ ngầu, mở miệng cười điên cuồng: “Giết chết nàng ta, giết chết nàng ta!"

Lão ta nên giết nàng ta từ sớm ngay ngày nàng ta trở về, nếu không thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.