Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 20: Chưa từng dụng tâm, sao lại ly tâm?



Văn Phi dắt Quân Khởi La ra khỏi sảnh.

Lúc quay lại, sắc mặt Văn Phi vô cùng vui sướng, nắm lấy tay của Quân Khởi La rồi không chịu buông, lúc này lại vừa đi vừa nước mắt lưng tròng nhìn Quân Khởi La một thân quần áo bằng vải trắng bình thường, nói với nàng: “La Nhi, mấy năm nay thật sự vất vả cho con, sau khi di mẫu nghe nói con gặp chuyện không may, từng phái người đến am ni cô kia tìm kiếm, ai biết ngay cả thi thể của tiểu hài tử cũng không thấy, di mẫu liền nghĩ đến con… Hài cốt không còn, còn thương tâm một thời gian dài. Hu hu hu, ông trời có mắt, cuối cùng cũng đã quay về. Thế nhân gia thu dưỡng con đối đãi với con có tốt không?”

Đối với Văn Phi tự nhận làm di mẫu, Quân Khởi La không có ý gì cả.

Lúc nhỏ từng nghe tổ phụ nhắc tới, lúc Quân Như Sơ tám tuổi và Văn Giai mười một tuổi, tại buổi yến tiệc trong cung đã kết giao vì quý tài năng học vấn của đối phương. Nhiều năm sau, hai người đều lớn lên xinh đẹp trở thành đại mỹ nhân hiếm có, đồng thời vì Văn Giai vũ kĩ tuyệt vời, Quân Như Sơ cầm nghệ siêu quần, vì vậy được ca tụng là hai mỹ nhân tài sắc nhất kinh thành.

Không có quan hệ huyết thống gì cả, không ngờ tách ra lại mở ra hai số phận khác nhau.

Quân Khởi La âm thầm ngắt nhéo thịt mềm trên eo của mình, nặn ra hai giọt lệ, nói: “Hồi nương nương, tuy dưỡng phụ mẫu chỉ là phú hộ bình thường, nhưng đối đãi với Khởi La rất tốt, cũng đủ cho Khởi La ăn ngon mặc ấm, còn đặc biệt mua cho hai tiểu nha đầu để hầu hạ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Văn Phi vui mừng kéo Quân Khởi La đến trước mặt Long Triệt: “Hoàng thượng, ông trời có mắt, đúng là hài tử của Như Sơ đó!”

Thẩm Uyển Tâm thầm nắm chặt cái khăn, cắn môi nhìn chòng chọc Quân Khởi La, trong lòng căm giận nói: nàng ta thật sự là Quân Khởi La, không phải sau này thân phận của mình sẽ thấp hơn nàng ta một bậc sao?

“Ừ, trở về là tốt rồi.” Long Triệt thản nhiên gật đầu, trên khuôn mặt không nhìn ra vui giận, nói xong nhìn về phía Thẩm Cẩm Thành: “Phàn Dương Vương, mấy năm nay nha đầu kia chịu đựng không ít khổ cực, cả nhà ngươi cần phải đối xử với nàng thật tốt.”

Thẩm Cẩm Thành sợ hãi quỳ xuống đất nói: “Không cần hoàng thượng dặn dò, vi thần cũng sẽ đối tốt với nàng.”

Long Triệt phất tay: “Ừ, ngươi đứng lên rồi nói.”

“Tạ hoàng thượng.” Thẩm Cẩm Thành đứng lên lau nước mắt, nước mắt nước mũi giàn giụa đi đến trước mặt Quân Khởi La, muốn đưa tay sờ gương mặt của Quân Khởi La, lại giống như lo lắng tất cả chỉ là giấc mộng, vừa chạm vào lập tức vỡ òa: “Hu hu, La Nhi, hài tử đáng thương của ta, lúc đó vi phụ nghe nói con gặp phải tai họa bất ngờ, nhưng mà bệnh nặng đã quá lâu, trong lòng cảm thấy, cảm thấy thẹn với tổ phụ, mẫu thân của con, hu hu, bây giờ cuối cùng đã trở về bình an, trái tim này của vi phụ cũng có thể hạ xuống.”

Quân Khởi La nhìn điệu bộ Thẩm Cẩm Thành phô ra, gần như muốn nôn, lập tức nghiêng đầu né xa một chút, tránh cánh tay của hắn theo bản năng, đôi mắt to đảo quanh, hỏi: “Rốt cuộc mấy năm nay Thẩm đại nhân bị mấy trận bệnh hả? Vừa trên đường trở về, Khởi La đã gặp được Thẩm đại công tử ở quán trà, hắn nói Khởi La mạng khắc, khắc chết mẫu thân và tổ phụ, còn khắc Thẩm đại nhân bệnh nặng một trận, người như Khởi La, nên hài cốt không còn.”

Sao Thẩm Cẩm Thành biết nhi tử của mình và Quân Khởi La đã gặp mặt chứ, trong chốc lát vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ: Nghiệt nữ, nếu không có hoàng thượng và Văn Phi nương nương, ai thèm diễn trò với ngươi?

Quân Khởi La rút bàn tay trong tay của Văn Phi lại, đi vòng quanh Thẩm Cẩm thành một vòng, nói: “Thân thể bị bệnh, nhưng mà theo Khởi La thấy, mặt mày Thẩm đại nhân hồng hào, thân thể và tinh thần thoải mái, dạng vẻ cũng không giống như đã từng bị bệnh.”

“Ha.” Văn Thù nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Quân Khởi La, trong phút chốc nhịn không được, cuối cùng đã bật cười.

Long Triệt hứng thú nhìn Quân Khởi La, dường như thông qua nàng nhìn thấy một người khác.

“Đại ca ngươi hắn nói đùa thôi, La Nhi trăm ngàn lần cũng đừng để bụng.” Thẩm Cẩm Thành xấu hổ, nghiêm mặt ngượng ngùng nói: “La Nhi, lúc nãy vi phụ cũng chỉ lo lắng có người cả gan làm loạn, lẫn lộn huyết mạch của Phàn Dương Vương phủ mới làm theo đề nghị của An vương điện hạ lấy máu nghiệm thân, La Nhi, trong lòng con trăm ngàn lần đừng xa cách với vi phụ chứ.”

Thẩm Cẩm Thành chuyển đề tài lên trên người Long Túc Vân, để bỏ qua đề tài này.

Long Túc Vân không vui nhìn chằm chằm hắn rồi liếc một cái, thầm nói: Bổn vương đề nghị lấy máu nghiệm thân, nhưng cũng không có cho phép ngươi động tay động chân vào nước đâu đấy!

“A, cho tới bây giờ cũng chưa từng dụng tâm, tại sao lại nói ly tâm?” Quân Khởi La cười trào phúng: “Hình như Thẩm đại nhân đã quên, mẫu thân của Khởi La chỉ sinh hạ một mình Khởi La, làm sao lại có đại ca? Mong rằng Thẩm đại nhân không nên nói lung lung.”

Thiệu thị thấy nhi tử của mình bị nghẹn đến nói nên lời, lại còn nghe thấy Quân Khởi La cứ mở miệng là gọi một tiếng “Thẩm đại nhân” khiến bà ta chán ghét vô cùng, rất không thoải mái mở miệng giảng hòa nói: “La Nhi, cho dù con có nhận huynh đệ tỷ muội này hay không, thì bọn họ cũng là hài tử của phụ vương con. Tất cả đã qua rồi, phụ vương con sẽ bù đắp cho con.”

“Đúng vậy đó, La Nhi, con muốn yêu cầu gì thì nói ngay đi, di mẫu và di phụ hoàng đế của con sẽ làm chủ cho con.” Lúc này Văn Phi cũng đầy tươi cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.