Sau khi dùng bữa trưa, Quân Khởi La đánh một giấc ngủ trưa.
Chỉ là nằm chiêm bao về bạc thôi, mơ mơ màng màng nghe được lúc này đang có người lạ nói chuyện bên ngoài, bạc không xuể, Quân Khởi La trở mình ngồi xuống, hỏi bằng giọng điệu hơi bực dọc: “Nhạc Sênh, ai làm ầm ĩ ở bên ngoài?”
Nếu là người của Thẩm gia, nàng không ngại cho bọn nếm thử vài trái đắng.
“Tiểu thư.” Nhạc Sênh vội vàng đi vào trong buồng nói: “Là thị vệ Vô Ngân của Tấn Vương thể tử.”
Quân Khởi La khó hiểu, nói: “Nhưng mà hắn đến làm gì thế?”
Đúng lúc này Vô Ngân ở bên ngoài nghe thấy câu hỏi của Quân Khởi La, nói bằng giọng điệu gấp gáp: “Quân tiểu thư, thế tử vừa vào cung tạ ơn, lúc về phủ gặp phải tập kích, bị trúng tên……”
Cả người Quân Khởi La bừng tỉnh trong phút chốc, nhàn nhạt hỏi: “Long Dận bị thương ngươi không đi tìm đại phu, tìm ta làm cái gì?”
Công phu của Long Dận hoàn toàn không thấp hơn mình, tại sao lại không tránh tập kích nổi? Hơn nữa ba năm y chưa từng ra khỏi phủ, vì sao vừa ra khỏi là bị tập kích ngay?
Vô Ngân sắp khóc đến nơi: “Quân tiểu thư có điều không biết, mũi tên kia có tẩm một loại độc tên là “Li Hồn”, đại phu trong phủ - Hoàn Túc công tử không giải được, thế nên Vô Ngân mới tự mình chủ trương tìm đến đây.”
Quân Khởi La nhíu mày.
Hoàn Túc? Tam đệ tử của Dược Vương Vân Trung Bạch?
“Quân tiểu thư, thân thể của thế tử chúng ta rất yếu, không thể phát động quá nhiều nội lực, nhưng mà ban sáng vì giúp người, y uống thuốc xong thì thân thể có thể phục hồi lại như người bình thường……”
Thân thể không khỏe còn dùng dược vật cực bổ để tăng chúc năng của cơ thể, y không muốn sống nữa sao? Không biết tại sao, Quân Khởi La nghĩ như vậy thì hơi tức giận.
“Nhưng tại sao ngươi lại tìm tới ta?” Quân Khởi La nghĩ hoài không ra, chắc chắn thân phận của mình không hề bị lộ tẩy.
Nhưng Vô Ngân nghĩ được nhiều như vậy, vội vàng nói: “Quân tiểu thư, người còn nhớ rằng ba năm trước ở Mông Sơn ngoài Vấn Thành, người dùng độc đuổi năm ngàn truy binh Bắc Nhung của Hách Diệp Đan, cứu một nam tử bị trúng tên độc ngay ngực không? Vốn dĩ đã sắp không xong, là người thi châm cứu y lại.”
Ba năm trước, Mông Sơn?
Quân Khởi La nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Nàng nhớ mang máng lần đó đi hái một loại cỏ độc chỉ sinh trưởng ở Mông Sơn để luyện độc, gặp được ba người toàn thân máu là máu, hoàn toàn không nhìn ra tướng mạo của nam tử, trong đó có một nam tử trúng kịch độc “Thực cốt”. Khi ấy bởi vì cỏ độc kia chỉ có thể luyện ra trong một thời gian nhất định, cho nên rất vội, bản thân mình thi châm cho nam tử yếu ớt kia, dẫn độc từ bên trái vết thương sang bên phải, dùng châm lông trâu phong bế ở trong một huyệt đạo.
Không lẽ người kia chính là Long Dận? Thế giới này không khỏi quá nhỏ đi?
Quân Khởi La không lên tiếng, Vô Ngân gọi thử: “Quân tiểu thư?”
Bị Vô Ngân kéo hồn về, Quân Khởi La nhớ đến ban sáng, ở trước mộ của Quân Như Sơ, mình cảm nhận được một tia hơi thở dao động, thầm nghĩ cảm quan của mình cũng không hề thoái hóa, chắc chắn là lúc Long Dận và Vô Ngân nhìn thấy hình dáng thật của mình mới nhận ra mình, mình cũng không hề bị lộ tẩy thân phận Phù Tô công tử, mà Vô Ngân cũng chỉ vì ba năm trước mình đã giúp đỡ, mới cảm thấy mình có thể cứu Long Dận.
Khó trách buổi sáng lúc Long Dận tiếp xúc gần gũi với mình, mùi hương sen xanh trên người y khiến cho mình có một cảm giác giống như đã từng quen biết vậy!
Nhưng mà ngoại trừ y trợ giúp mình ngày hôm nay không nói, chỉ với sự tương trợ hai ngày trước của y, bản thân mình cũng không thể ngồi yên thờ ơ được.
Nghĩ kỹ hết những chuyện này, Quân Khởi La xốc chăn mỏng xuống giường, dặn dò Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu: “Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, tức tốc thay quần áo cho ta.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Thay nam trang đi.”
“Li hồn” và “Thực cốt” toàn là độc dược được truyền từ hải ngoại và đại lục, độc tính rất mạnh, mà lại khó giải hết. Đầu tiên là Long Dận trúng “Thực cốt”, nay lại trúng “Li hồn”, bản thân mình mà không ra tay, chắc chắn y không sống được ba ngày!