Tuy người nam nhân này trông có vẻ anh tuấn bất phàm, nho nhã, cơ trí lộ ra trong khí chất cao quý thuộc về vương giả đó, ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ nhưng tin chắc chỉ cần y bằng lòng, rất nhiều người sẽ đồng ý làm nữ nhi của y.
Nhưng mà nàng, Quân Khởi La không phải là loại người nịnh hót, dễ bị kích động, bây giờ có một nam nhân chạy tới nói là cha của nàng, nàng sẽ thừa nhận sao!
Nếu không thì nàng chỉ cần thét một câu “Ta là Phù Tô công tử” ngay trên đường cái, chỉ sợ nam nhân đồng ý làm cha nàng cũng đủ để vây kín cả nước Đông Lăng đấy!
“Dù sao việc này thật sự khiến cho người ta khiếp sợ, ngươi có bằng chứng gì chứng minh ngươi là cha của ta?” Quân Khởi La lạnh nhạt hỏi, trên gương mặt bình tĩnh như nước hồ phẳng lặng, không hiện ra cảm xúc.
Nam nhân khẽ cười, ánh mắt vừa từ kích động chuyển sang tán thưởng và vui mừng: hài tử của mình và Như Sơ, thì ra ưu tú đến như vậy!
Nam nhân nghĩ rồi lấy ra hai phong thư từ trong ngực, đưa cho Quân Khởi La.
Quân Khởi La như nhớ tới cái gì, liếc nhìn nam nhân rồi lấy hỏa chiết tử ra thổi lửa.
Nàng phát hiện, phong thư cũ, vừa thấy là biết ngay niên đại rất lâu rồi; khắp phong thư đã nổi mốc tùm lum rồi, nghĩ rằng lí do là nam nhân trước mắt thường xuyên lấy ra xem.
Mở giấy viết thư ra, Quân Khởi La đọc lướt nhanh một lượt.
Trên lá thư, Quân Như Sơ gọi nam nhân là A Khuyết.
Phong thư thứ nhất có vẻ ngắn, đại khái là bày tỏ sự thương nhớ y vô ngần, dặn y cẩn thận, cuối cùng mới nói đến chuyện nàng mang thai, bảo y nhanh chóng đến Vương phủ ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ cầu hôn.
Phong thư thứ hai thì lại rất dài, chừng hết cả ba trang.
Đầu tiên, Quân Như Sơ hỏi y tại sao đi một cái là bặt vô âm tín, rất lo lắng y gặp chuyện không may, đồng thời lại sợ hãi vì hành vi chưa thành hôn đã mang thai của mình liên luỵ đến danh dự của phụ vương mình và Phàn Dương Vương phủ.
Lúc đó, tân thám hoa lang xuất thân thương nhân Thẩm Cẩm Thành vì động lòng với nàng trong cung yến Trung thu, về sau lại dò la tin tức về nàng rất nhiều lần.
Thông qua lần gặp ngẫu nhiên, Quân Như Sơ nhận thấy sự tham lam, vọng tưởng từ trong ánh mắt của hắn nhìn mình, cứ cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, vậy nên nàng mới đề phòng.
Đại thọ năm mươi của Quân Bác Xương, Thẩm Cẩm Thành không mời mà tới.
Trong lúc Quân Như Sơ chợp mắt một mình, thế mà Thẩm Cẩm Thành lại nhân cơ hội người của Vương phủ chuẩn bị tiệc thọ không đủ, lén chuồn vào viện của nàng, muốn quấy rối nàng. Vì thế nàng quyết định tương kế tựu kế, để giải quyết vấn đề chưa thành hôn đã mang thai của mình, chờ A Khuyết quay về mới quyết định.
Lúc Thẩm Cẩm Thành ra tay, nàng lặng lẽ dùng * dược đã sớm chuẩn bị từ lâu khiến hắn ta hôn mê choáng váng, cấu thành hiện trường giả bị cưỡng bức.
Sau đó Quân Bác Xương biết được, Quân Như Sơ giả bộ thắt cổ chưa được, Thẩm Cẩm Thành quỳ xuống xin cưới.
Quân Bác Xương đau lòng ái nữ, trong lòng tuy hận không thể bầm Thẩm Cẩm Thành thành vạn mảnh, nhưng dù sao hắn đã làm chuyện phu thê với nữ nhi rồi, không lấy hắn thì có thể gả cho ai? Quân Bác Xương không nỡ để ái nữ gả ra ngoài chịu khổ, không thể không để cho hắn ở rể trong Phàn Dương Vương phủ.
Đêm tân hôn, để bảo toàn trong sạch của mình, Quân Như Sơ đã mua một nữ tử thanh lâu Trang Dao đến cạnh mình, ký vào văn tự bán thân vĩnh viễn, hạ * dược, thay nàng viên phòng với Thẩm Cẩm Thành, hơn nữa sau này đến những lúc Thẩm Cẩm Thành muốn làm chuyện phu thê, toàn là Trang Dao làm thay.
Đọc hết thư, Quân Khởi La rút ra một kết luận.
Nếu phong thư này thật sự là của Quân Như Sơ viết, vậy thì hẳn là nàng và “A Khuyết” trong bức thư lưỡng tình tương duyệt, nếu không thì chắc chắn nàng sẽ dùng giọng điệu mang sự trách cứ và u oán để viết nên phong thư này, chứ không phải là lo lắng chồng chất.
Đồng thời, nàng cảm thấy Quân Như Sơ là một nữ tử thông minh.
Đầu tiên, mặc kệ hành vi ăn vụng trái cấm của nàng và “A Khuyết” có được người đời chấp nhận hay không, chỉ riêng trong khi nàng một người nữ tử khuê các trước khi thành hôn đã mang thai, trái lại còn thiết kế Thẩm Cẩm Thành một vố, nàng cũng nên ủng hộ cho nàng ấy.
Nhưng mà nếu như nàng có thể dự đoán được ra Thẩm Cẩm Thành sẽ đưa Quân thị vào đường diệt vong, liệu nàng còn có thể làm như vậy chăng?