Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 95: Muốn chết thì cút xa một chút



Lực Long Dận ra ở đòn này rất mạnh, Chó Ngao hoàn toàn không chắc chắn rằng có thể đỡ chiêu này được hay không, không thể không thi triển khinh công tránh né, khó khăn lắm, hắn mới tránh được một chiêu.

Mà kình lực vừa đánh Chó Ngao va chạm vào ngọn cây, bỗng một trận gió mây thổi qua, cành lá bay tán loạn.

Hắn chính là vị hôn phu của Quân Khởi La trong lời nói của Con Nhện Đen - Long Dận?

Chó Ngao chưa từng gặp được đối thủ mạnh đến như vậy, chẳng những không hề chạy trốn, mà dường như trong lòng có chút hưng phấn, trong đôi mắt nhìn Long Dận dấy lên một ngọn lửa cuồng nhiệt, lập tức rút đại đao ra nghênh đón Long Dận.

Long Dận cũng đạp thân cây một cái, xuất hiện thêm một thanh nhuyễn kiếm trên tay.

Thế là hai người đấu qua đấu lại chung một chỗ.

Mặt Quân Khởi La đen như đít nồi, Long Dận, hắn ấy, nếu bản thân hắn không muốn sống nữa, vậy nàng còn lo lắng chi cho mệt người nữa?

“Long Dận, chàng ấy, muốn tìm chỗ chết thì cút xa một chút, bản tiểu thư không rảnh hơi xem các ngươi đánh nhau!” Quân Khởi La quát câu này xong thì xoay người tiến vào viện của mình.

Chó Ngao nhìn Quân Khởi La bỏ đi, mở miệng ra định nói điều gì, nhưng cũng không nói gì cả.

Long Dận không biết tại sao Quân Khởi La lại nóng giận tới như vậy, hư chiêu dao động, nhảy qua một bên, chỉ kiếm vào Chó Ngao: “Cút khỏi kinh thành, bản thế tử bỏ qua chuyện cũ. Nếu như dám làm A La bị thương một chút, thì bản thế tử sẽ san bằng sào huyệt của Thiết Huyết Minh, tắm máu Thiết Huyết Minh, không chừa lại một gốc cây ngọn cỏ!”

Quân Khởi La vẫn chưa đi xa, người tập võ có thính lực rất tốt. Nghe Long Dận nói thế, lại cảm giác say lòng ngọt ngào thêm hai phần. Nhưng mà tức y không thương yêu thân thể của mình, cho nên cũng không dừng bước.

Nhưng vừa mới đến cạnh của viện, thì thấy Thẩm Cẩm Thành dẫn một đám người đến, đốt đèn lồng tiến tới đây.

Quân Khởi La dừng bước, đứng khoanh tay, dù bận tới tối mặt tối mày nhưng vẫn thong dong chờ Thẩm Cẩm Thành tới đây.

Vỗn dĩ, Thẩm Cẩm Thành đang làm việc trong thư phòng ở tiền viện, bỗng nghe thấy tiếng vang thật lớn giống như ở hướng Bích Khê Uyển, nên cho rằng Quân Khởi La về đã được một lúc rồi, nên qua đây ngắm nghía cái dáng vẻ nàng bị rắn độc cắn chết như thế nào, thế nhưng lại trông thấy nàng lành lặn không hề hấn gì đứng ở đó. Mà nàng lại trông thấy mình, muốn rời khỏi cũng không được rồi, chỉ đành phải nhắm mắt tiến lên.

Quân Khởi La thấy Thẩm Cẩm Thành từ từ bước chậm lại, dường như có vẻ không muốn đến đây, thì cao giọng nói: “Thẩm đại nhân dẫn theo nhiều người như vậy tới Bích Khê Uyển ta đây để làm gì nữa đây hả? Chẳng lẽ nhi tử của ngươi lại bị ai đánh, không tìm ra nơi trút giận, nên lại tới chỗ ta trút giận?”

Thẩm Cẩm Thành đứng ở chỗ cách Quân Khởi La một trượng, vô cùng đau lòng nói: “A La, dù sao bản vương cũng là cha con, sao concó thể nghĩ như vậy chứ?”

“Nếu không thì muốn ta nghĩ như thế nào hả?” Quân Khởi La vừa nói vừa liếc nhìn hộ vệ của Vương phủ sau lưng Thẩm Cẩm Thành, ít nhất cũng có chừng hai mươi người, cười trào phúng: “Phải chăng Thẩm đại nhân gióng trống khua chiêng tới đây, chỉ để biểu đạt tình yêu thương đối với nữ nhi như ta đây? Cho dù ta tin, thì Thẩm đại nhân, bản thân ngươi có tin không?”

Nét mặt Thẩm Cẩm Thành tươi cười, ra vẻ thành khẩn, nói: “A La, mặc kệ con có tin hai không, bản vương nghe thấy tiếng vang, thật sự lo lắng cho con đã xảy ra chuyện gì ở bên này, cho nên mới dẫn theo nhiều người tới đây như vậy.”

“Coi bộ thì ta đã nghi oan cho Thẩm đại nhân rồi.” Quân Khởi La nói bằng giọng mỉa mai: “Bây giời ta rất khỏe khoắn, Thẩm đại nhân cũng đã nhìn thấy, có thể về rồi đấy.”

“Vậy thì con nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Cẩm Thành vừa nói vừa giả bộ không để ý liếc nhìn vào trong cửa viện sau lưng Quân Khởi La, giống như muốn hỏi gì lại cố nén lại không hỏi, xoay người bỏ đi ngay, cuối cùng không nhịn được, lại đứng lại, hỏi: “A La, có trông thấy Thẩm Phúc không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.