Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 10: Dưỡng thương



"Trần thái y, thương tích của cháu gái ta thế nào, đã hồi phục được bao nhiêu?"

Phù Hương viện, chính là nơi Thẩm Nghiên Tịch sau khi về phủ Tể tướng được sắp sếp vào ở, là một khoảng sân yên lặng nơi hậu viện phủ Tể tướng, cũng rất thích hợp để điều dưỡng thân thể. Nay nàng trở về kinh thành cũng đã được ba ngày.

Ba ngày trước nàng bị lão phu nhân và hầu như toàn bộ người trong phủ đích thân đón vào phủ Tể tướng, biểu hiện hết mực quan tâm và thương yêu, còn cho Trần thái y đến chẩn bệnh cho nàng. Kết quả nhận được là do cơ thể vốn suy yếu, không chịu được mệt nhọc, lại rơi xuống vách núi từng bị thương rất nặng, tuy đã thoát được một mạng nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn còn chịu tổn thương nghiêm trọng, không cẩn thận rất dễ sẽ khiến bệnh cũ tái phát, tính mạng bị đe dọe, theo lý là phải ở trên giường cẩn thận điều dưỡng một thời gian.

Lời vừa nói ra đã dọa đến toàn bộ người có mặt tại đó, hơn nữa, sắc mặt của nàng vốn dĩ đã tái nhợt đến trong suốt, thỉnh thoảng còn ho nhẹ, đột nhiên còn phun ra một ngụm máu khiến mọi người ngay lập tức sắc mặt đều thay đổi, sợ hãi, lo lắng vội vàng đỡ nàng lên giường, rối rít tự trách và áy náy, nào là không nên khiến nàng bị kích động, cũng không nên quên mất nàng vừa mới trải qua đại nạn, thương tích nhất định không nhẹ, lại còn lôi lôi kéo kéo nàng nói chuyện không để nàng có thời gian nghỉ ngơi. Còn nói thêm sau khi về đến nhà, nơi đây chính là nhà của nàng, có gì không ổn thỏa thì không cần nén nhịn, bằng không sẽ càng khiến cho các trưởng bối, huynh đệ tỷ muội trong nhà càng đau lòng hơn.

Lần này, Thẩm Nghiên Tịch đã hoàn hảo diễn tròn vai diễn của một tiểu thư yếu đuối, thuở nhỏ đã phải rời xa gia đình, được nuôi dưỡng nơi miền rừng núi cô dã, lần đầu tiên được chứng kiến cảnh đại gia đình đoàn tụ. Mọi người liên tục đến Phù Hương viện thăm hỏi và an ủi, bên cạnh đó nàng còn được cấp cho bốn nha hoàn hầu hạ, các loại thuốc bổ, thảo dược trân quý đều rần rần được mang đến trước mặt nàng.

Ba ngày qua này, lão phu nhân mỗi ngày đều tới thăm, Trầm phu nhân lại là cơ hồ cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố nàng, mỗi cái phòng di nương, bọn tỷ tỷ muội muội cũng đều rối rít trước đến an ủi, không khỏi hỏi han ân cần quan tâm đầy đủ, chỉ là trong chuyện này đến tột cùng có bao nhiêu thật lòng lại có bao nhiêu giả vờ, kia chỉ sợ cũng chỉ có chính bọn họ biết rồi.

Ba ngày qua, lão phu nhân ngày ngày đều tới thăm hỏi, Thẩm phu nhân thì tựa hồ cực nhọc ngày đêm, không lo nghỉ ngơi chỉ một mực chăm sóc nàng, di nương của các phòng, cũng như bọn tỷ tỷ muội muội gì đó đều đến an ủi hỏi han, ân cần quan tâm mực đầy đủ. Chỉ sợ không biết trong chuyện này có bao nhiêu là thật lòng bao nhiêu là giả vờ, e là chỉ có bọn họ tự biết với nhau thôi.

Chỉ nhìn mặt ngoài, ai ai cũng sẽ cho rằng đây là một đại gia đình ấm áp, tương thân tương ái, ân cần hỗ trợ lẫn nhau.

Trần thái y mỗi ngày đều được mời đến chẩn mạch cho Nhị tiểu thư này, trước mắt đã là ngày thứ tư.

Thẩm Nghiên Tịch yếu ớt nằm trên giường, để mặc cho Trần thái y xem chẩn, ngoại trừ thân thể cực kỳ suy yếu thì cũng không cần lo lắng gì, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng hiển nhiên được cẩn thận điều dưỡng rồi, so với ba ngày trước nhất định đã tốt hơn ít nhiều. Về phần những vết thương lớn nhỏ trên người cũng không phải ai cũng được xem, ngay cả nha hoàn cũng chỉ được nhìn thấy một lần, còn lại thay băng thoa thuốc đều do nàng tự làm.Bởi vì nàng không thích người khác chạm vào thân thể mình.

Vẻ mặt Trần thái y khá ngưng trọng, bênh cạnh lão phu nhân và Thẩm phu nhân đều căng thẳng nhìn chằm chằm thái y, lại nhìn vẻ mặt ốm tong teo, yếu ớt nhỏ nhắn mà thương yêu vô tận.

"Lão phu nhân và phu nhân có thể yên tâm rồi." Rốt cục bàn tay chẩn mạch cũng rút lại, thái y lập tức đứng lên, nha hoàn cẩn thận đắp lại chăn cho Nhị tiểu thư, Trần thái y tiến đến trước mặt lão phu nhân và Thẩm phu nhân nói:"Nhị tiểu thư cát nhân thiên tướng, tuy lần này bị thương rất nặng nhưng hiện giờ cũng đã tốt lên rất nhiều, chỉ cần tiếp tục uống thuốc điều dưỡng một thời gian thì không còn gì đáng ngại nữa. Chỉ là, từ nhỏ cơ thể của Nhị tiểu thư đã không được như người bình thường, cho dù khỏe lại cũng nên chú ý, không nên để bản thân quá mệt nhọc."

Lão phu nhân nghe đến liền gật gật đầu, vẻ mặt cũng vui vẻ hơn, nói: "Vất vả cho Trần thái y rồi, đứa cháu gái này của ta từ nhỏ đã rất yếu ớt, thiếu chút nữa là đã… Ây … chuyện đã qua rồi, bằng không ta cũng không cam lòng cho cháu nó rời xa người thân, từ nhỏ phải sinh trưởng ở bên ngoài, nhiều năm qua không biết đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, trước mắt thấy con bé đã khỏe lại mới cho đón về, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Âyzz…!"

"Lão phu nhân chớ buồn, tục ngữ có nói, đại nạn không chết tất có hậu phúc về sau, Nhị tiểu thư gặp bao nhiêu gian truân, lại trải qua sinh tử đau khổ, bước qua được rồi, cuộc sống về sau nhất định hạnh phúc vô ưu."

Nụ cười của lão phu nhân còn tươi tắn hơn nhiều, Thẩm phu nhân ở bên cạnh ánh mắt chợt lóe lên, nụ cười cũng vô cùng dịu dàng, thân chinh hành lễ: "Cũng nhờ Trần thái y y thuật xuất chúng, về sau sẽ còn tiếp tục làm phiền người."

Trần thái y liên tục đáp lễ, "Phu nhân nói quá lời rồi, chữa bệnh vốn là bổn phận của vi thần, thực sự không dám nhận lễ của phu nhân đâu. Nhị tiểu thư tạm thời có thể yên tâm rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được. Vi thần xin cáo lui trước, ngày mai sẽ đến chẩn mạch cho Nhị tiểu thư."

"Vậy phiền Trần thái y rồi." Rồi quay đầu nói với nha hoàn, "Tử Châu, thay ta tiễn Trần thái y."

"Tuân! Trần thái y, thỉnh!"

Trong phòng rốt cục đã được yên tĩnh trở lại, lão phu nhân và Thẩm phu nhân đứng lên tiến đến giường xem Thẩm Nghiêm Tịch, thấy khóe mắt nàng đã khép lại, đích thực đã ngủ rồi.

Thấy nàng đã yên giấc, ánh mắt lão phu nhân cũng sáng lên, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn một chút,"Đi thôi, đừng quấy rầy Nhị tiểu thư nghỉ ngơi."

Nói xong thì nha hoàn cũng đỡ bà ra ngoài, từ rất xa còn vang lên tiếng dặn dò, còn Thẩm phu nhân vẫn đứng trước giường, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thẩm Nghiên Tịch, ánh mắt thoáng mờ mịt, không biết lúc này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, một lát sau thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi, cũng không kịp nhìn thấy đôi mắt nàng từ từ mở ra, đôi ngươi sáng tinh anh như có thể hút hồn người khác, nàng chau lại đôi mày thanh tú, tựa như gặp được một ẩn số khó hiểu.

"Ta cảm thấy… ánh mắt của vị Thẩm phu nhân kia nhìn ta cứ là lạ sao ấy, cho dù bà ta bên ngoài đều biểu hiện mọi sự ân cần và thương yêu nhưng chút ít gì cũng mang lại cảm giác giả dối."

Cả gian phòng trống trải chỉ còn lại mỗi Thẩm Nghiên Tịch đang lẳng lặng nằm trên giường, chợt phát ra một câu như vậy vừa như lầm bầm lầu bầu, lại như đang nói ra cảm nghĩ của mình với ai đó, bầu không khí có chút quỷ dị.

Yên lăng thật lâu, rõ ràng trong căn phòng không có người thứ hai, nhưng lại chợt vang lên tiếng đáp lời của một ai khác, giọng đầy khinh thường châm chọc, "Nếu thật lòng thương yêu ngươi sao có thể để ngươi một mình lang bạt bên ngoài bao nhiêu năm như vậy?"

"Vấn đề là ở đâu?" Nàng nằm trên giường, ngay cả con mắt cũng không mở ra, lầm bầm giống như đang nói mớ, nhẹ nhàng lạnh nhạt, nhưng rõ ràng lộ ra sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Thật sự nàng có chút không hiểu, trong phủ Tể tướng này, bất luận kẻ nào đối với nàng có dụng ý khác hoặc tâm mang bất chính thì nàng cũng không có gì bất ngờ, duy chỉ mỗi Thẩm phu nhân thì…

Không phải nói tình thương của người mẹ là vĩ đại nhất sao? Vì sao nàng không hề cảm nhận được chút tình mẫu tử ấm áp trên người vị Thẩm phu nhân này? Nhìn qua thì bà rất giống là đang quan tâm nàng, còn đích thân chăm sóc, nhưng mà…

Nói gì thì nói, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương vô biên của người mẹ, lần này bị xuyên không về đây, dầu có muốn thừa nhận hay không, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút mong đợi, bất quá số mệnh đã định sẵn là nàng phải thất vọng rồi.

Trong phòng lại một mảng tĩnh lặng, ngay cả bầu không khí như cũng theo đó muốn ngưng đọng, không biết đã qua bao lâu, giọng nói kia lại vang lên lần nữa, không còn sự châm chọc khinh thường, mà là lạnh buốt cực điểm, "Người có tiền làm gì có tình thân!"

Ngừng một lát, tựa hồ như muốn an ủi nàng,"Tuy là huyết mạch thân cận, nhưng thuở nhỏ đã không ở bên người, tình cảm ít nhiều cũng sẽ phai nhạt, sao có thể sánh được với hài tử nuôi dưỡng bên mình bao nhiêu năm. Đột nhiên gặp lại nhau ắt cũng có chút gượng gạo, huống chi trong mỗi một gia đình quyền thế tựa hồ thời thời khắc khắc đều không ngừng tranh đấu tính kế, lại phải thể hiện thứ tình thân bù đắp với ngươi, ít nhiều cũng phải tốn chút tinh lực."

Đối với những người này mà nói, nàng không khác gì một người xa lạ mới tiến vào. Cửa lớn nhà cao tình thân vốn đạm bạc, huống chi là một đứa con đã xa cách nhiều năm chưa từng hỏi đến hay xuất hiện, hiển nhiên không thể tránh khỏi sự lạnh nhạt nhất thời, nếu không phải có một nguyên nhân đặc biệt nào đó, nhất định cũng sẽ không ai nhớ tới nàng.

Thẩm Nghiên Tịch khẽ nhướng môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, có chút nhu hòa ấm áp, "Yên tâm đi, ta cũng không có ôm hy vọng gì, hiện tại chỉ là có chút buồn và cảm thán thôi. Kỳ thật, như vậy không phải càng tốt sao? Làm nên chuyện gì đó cũng không cần phải để tâm quá nhiều."

"Hừ!"

"Ngươi về đi, ở đây ta có thể ứng phó được."

" Dù sao cũng là phủ viện của Tể tướng, kim tôn ngọc quý, quyền thế ngập trời, nắm quyền sinh sát trong tay, có cần ta xếp đặt một ít người ở đây?"

"Không cần, có Hương Hương ở bên ta là đủ rồi."

Không khí có chút ngưng đọng, hiển nhiên là rất không hài lòng với câu trả lời này. Một lát sau hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa, cũng im hơi lặng tiếng, không biết là hắn đang trầm mặc im lặng hay là đã rời đi.

Trong phòng không còn tiếng nói nữa, Thẩm Nghiên Tịch nhắm mắt lại, một lát sau nhịp thở cũng đã đều đặn tựa hồ thật sự đã ngủ thiếp rồi. Trong lúc này, cửa phòng vốn đóng chặt đột nhiên kéo dài một tiếng được đẩy ra, một nữ tử mặc váy hồng phất phơ mang đôi giày thêu phủ vải sa tanh bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.