Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 28: Ta cũng biết xem tướng mà!



Mặc dù nàng không phải là người tốt, nhưng cũng không muốn làm chuyện ‘đánh vỡ uyên ương’ một cách vô cớ, nếu gã thần côn thanh tú này đã có vợ đẹp con thơ thì cho dù nàng vừa lòng hợp ý đi nữa cũng sẽ không nỡ gạt hắn đem cho Phong Phong để tàn phá đời trai hắn nha!

Đây cũng là nguyên tắc nghề nghiệp của nàng, thế nên nàng mới dày vò hỏi ra một loạt câu hỏi như vậy.

Về phần vấn đề nàng hỏi hắn… ây da… vừa rồi gió quá lớn, dường như hắn còn chưa nghe thấy thì phải.

Diêu thần côn không hề hay biết một phen ‘dụng tâm cực khổ’ của nàng, chỉ cảm thấy người ta đang tra hộ khẩu mình nên có chút sửng sốt, tâm trạng vừa mừng vừa vui, mà cũng có chút chóng mặt không rõ tình huống.

Mới lần đầu gặp mặt mà cô nương đó đã mạnh dạng hỏi đến những vấn đề này… dầu sao cũng có chút to gan quá đi, có muốn thì cũng phải đợi lần tới gặp lại nữa chứ!

“E hèm!” Hắn hắng giọng, chỉnh đốn lại thần sắc của mình, rung đùi đắc ý nói, “Tại hạ họ Diêu, tên Cảnh Trần, hai mươi hai rồi, người Thanh Châu, hiện vẫn chưa có hôn phối.”

Thanh Châu…? Cách kinh thành cũng hơn vạn dặm nha? Chưa có hôn phối tức là đang độc thân, đúng là người thích hợp đây mà!

Thẩm Nghiên Tịch càng mừng rỡ hơn, mạnh tay vỗ lên vai hắn. Trong con mắt kinh ngạc của hắn có vẻ chịu lực không nhỏ, nàng trực tiếp kéo áo trước của hắn không để hắn có cơ hội kịp phản kháng, lôi hắn xoay người bước thẳng vào tửu lâu.

Diêu Cảnh Trần dù có trì độn đi nữa cũng phát hiện có gì đó không phải, mặc dù hắn rất không muốn hoài nghi một cô nương xinh đẹp này đang mang ý đồ xấu muốn gây bất lợi cho mình, nhưng khi một tay nàng đặt lên bờ vai mình, nửa người hắn cứng ngắt không thể tự khống chế được. Hắn cũng không muốn tin cô nương có vẻ ngoài đáng yêu rực rỡ như ánh ban mai này lại...

“Cô nương… cô nương có ý gì vậy? Còn không mau buông tay ra, dù sao nam nữ cũng là thụ thụ bất thân, nếu bị người ta nhìn thấy, thanh danh của cô nương tuyệt đối sẽ bị ảnh hưởng”… “Ây da, cô nương, xin chậm một chút!”

Hắn bị động để nàng kéo vào cửa chính của tửu lâu, giờ phút này, tửu lâu sang bậc nhất kinh thành trong mắt hắn tựa hồ đang phủ một lớp mây đen u ám mờ mịt.

Đây không phải là hắc điếm* chứ?

*Hắc điếm: nhà hàng, quán ăn làm ăn xấu xa, phạm pháp.

Thẩm Nghiên Tịch một khi đã nắm được hắn thì nào có chịu buông? Cũng mặc kệ hắn đang nghĩ gì trong lòng, chỉ lầm lũi kéo hắn vào tửu lâu. Đồng thời, vẻ mặt lúc này của nàng hoàn toàn trái ngược với động tác thô bạo của mình, nàng tủm tỉm cười như ánh mặt trời đang tỏa nắng lộ ra hai hàm răng trắng phếu khiến người ta nhìn đến phải quáng cả mắt.

“Tiên sinh không cần câu nệ, vừa nãy tiên sinh cũng có nói rồi, gặp nhau tức là có duyên, ta và tiên sinh đã có duyên này, chi bằng để tiểu nữ mời người vài ly rượu. Mau đến đây, tuyệt đối không nên khách sáo! Nói thật, tiểu nữ cũng biết chút thuật số, vừa vặn chúng ta có thể trao đổi một phen. Ta thấy tiên sinh hốc mắt hãm sâu, lông mày rủ xuống, da mặt hơi lỏng, đây chính là biểu hiện tuổi chưa già đã suy nhược, giữa ấn đường có chút tím tái, đỉnh đầu có ám mây hội tụ… Chậc chậc, chỉ e là… tiên sinh sắp gặp đại họa rồi!”

Khóe miệng Diêu thần côn co quắp không ngừng, thiếu chút nữa muốn vươn tay tự sờ mặt mình xem có phải thật hay không, chưa già đã thấy được suy nhược ư?

Nhưng câu cuối nàng nói ‘sắp gặp đại họa’ thì hắn rất tin, lòng thầm rơi lệ, lã chã chực khóc ra, ngưng nghẹn nói không nên lời!

Hôm nay đúng là ra cửa quên bấm quẻ, lại gặp phải tình huống như vậy, đúng là nghiệt duyên mà!

Thẩm Nghiên Tịch rất nhanh đã kéo hắn biến mất sau cửa tửu lâu, mà ngay lúc này, có một chiếc xe ngựa đi ngang qua tửu lâu. Trong lòng ai đó có chút cảm giác, vô thức vươn màn nhìn ra, vừa hay bắt gặp hai người biến mất sau cánh cửa, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên khai kim khẩu: “Dừng xe!”

Xe ngựa lập tức dừng lại, Ảnh Tam kéo xe phía trước quay đầu cung kính hỏi, “Chủ tử có gì dặn dò chăng?

Lòng hắn thấy rất lạ, đột nhiên chủ tử nói muốn đến phủ Tể tướng thăm hỏi, bây giờ đột nhiên lại đòi ngừng xe?

Ây da, chắc vương phi chờ đợi cũng sốt ruột lên rồi, những vạn lượng hoàng kim mà.

Quân Thương ngồi trong xe ngựa không lên tiếng nữa, chỉ bốc cao rèm cửa sổ, ánh mắt tinh tế nhìn qua cửa chính của tửu lâu, ánh mắt tĩnh mịch không biết đang nghĩ cái gì, một lát sau mới hạ rèm, “Hồi phủ!”

“Ực… sao… sao… ạ?”

Ảnh Tam hoảng sợ ngây người, cả kinh mở to hốc mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn ra sau lưng.

Hồi phủ? Chủ tử không muốn gặp Vương phi nữa sao?

Tại sao vậy? Hắn còn nhớ rất rõ những lời Vương phi nói, thật sự rất muốn Vương phi nhìn thấy chủ tử dùng thân phận thật của mình xuất hiện trước mặt nàng một lần nha! Nhất định sẽ rất đặc sắc đấy!

Nhưng hắn không dám cãi lệnh, đành thất vọng oán than đổi hướng xe ngựa, trở về phủ Kỳ vương.

Cuộc gặp gỡ vô tình này Thẩm Nhị tiểu thư thật sự cũng không hề hay biết, hiện tại nàng chỉ lo chuốc rượu cho gã thần côn thanh tú, món mồi ngon mà nàng vừa mới tóm được, liên tục rót rượu! Rõ ràng thấy được vẻ mặt ửng đỏ báo hiệu đã say của hắn, hai tròng mắt mê ly, nàng sờ sờ cằm, lát sau đuôi mắt cong lên như cười.

Chỉ mới uống có ba chén mà hắn đã say túy lúy rồi, đúng là ngoài ý muốn của nàng quá. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lờ mờ mông lung lúc say của hắn, thật khiến người ta muốn nhỏ nước dãi a, Phong Phong nhất định sẽ rất thích đây!

Nàng tủm tỉm cười đẩy ly rượu vào tay hắn, cho tới bây giờ Diêu thần công một ly đã say, sớm đã không phân biệt được đông tây nam bắc nữa, càng say càng cảm thấy mùi rượu rất hấp dẫn, không chút suy nghĩ đổ trọn ly thứ tư vào miệng, đầu lác lắc nheo mắc nhìn bóng người lắc lư đang ngồi đối diện. Cuối cùng, chút thần trí còn sót lại nhanh chóng tản mác đi đâu mất, sau đó ‘ầm’ một cái nằm sấp trên bàn.

Cửa kề mở ra, một nam tử mặc áo lam bước vào đến phía sau nàng, không chút tiếng động cánh cửa được khép lại. Hắn nhìn nhìn Diêu thần cô bất tỉnh nhân sự, nhẹ giọng nói: “Người này thường xuyên ở trên đường lôi kéo người ta xem tướng đoán mệnh, nhưng lần nào cũng biến mất rất nhanh, tạm thời còn chưa biết được hắn thường trú ngụ ở nơi nào.”

“Vậy à?” Đuôi lông mày Thẩm Nghiên Tịch hơi nhíu lên, trong mắt lộ rõ tinh anh, lầm bầm nói, “Ngươi nói xem, hắn đột nhiên chạy đến trước mặt ta đòi xem số đoán tướng cho ta, là có mục đích gì nhỉ? Ta cảm giác hắn đột nhiên tìm đến ta không phải là một sự ngẫu nhiên, nhưng nếu nói là đang mang mục đích gì thì tựa hồ lại không giống lắm.”

“Nàng định xử trí người này như thế nào?”

Nàng vỗ tay cười khẽ, “Còn thế nào nữa! Mang đến cho Phong Phong đi, ta tin hắn nhất định rất thích đấy.”

Tựa hồ nghĩ tới đây cũng rất là buồn cười, hắn cũng nhếch miệng cười theo, nhìn nhìn tên thần côn, ánh mắt có chút thương cảm, rồi nhìn sang Thẩm Nghiên Tịch, “Hôm nay nàng không đi thăm mọi người sao?”

Nàng gật đầu, tức giận nói: “Bị trì hoãn lâu quá, hôm nay xem ra không thể đi rồi! Trong đám chúng ta, Phong công tử là ồn ào nhất, được ta cho một lễ vật tốt như vậy chắc hắn cũng chịu khó yên phận vài hôm.”

“Cũng đúng.” Ngừng một lát, hắn lại hỏi, “Trong phủ Tể tướng có ổn không?

Chuyện của Tứ tiểu thư Hầu phủ đã vang khắp kinh thành, nghe nói hôm qua nàng cũng có đển phủ Tĩnh Bình Hầu, có phải đã chịu ủy khuất gì không?”

“Ngươi cảm thấy ta giống kiểu người sẽ để cho mình phải chịu uất ức sao? Có điều, nói đến chuyện này ta cũng có chút ngoài ý muốn nha, lát sau ngươi hãy đi hỏi A Hoa một tiếng, gần đây có để thuốc gì lưu lạc đến phủ Tĩnh Bình Hầu không.”

“Thuốc gì?”

“Mị tình dược!”

Thanh Diễm hơi ngẩn ra, sắc mặt biến đổi ngay, “Cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.