Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 29: Ngươi tìm ta có việc gì?



Hôm nayThẩm Nghiên Tịch lén lút chạy khỏi phủ Tể tướng, vốn dĩ muốn tìm gặp đám đồng bọn đang oán trách mình, không ngờ may mắn bắt được gã thần côn làm trì hoãn thời gian. Nàng lo rằng ra ngoài quá lâu, một mình Hương Hương trong phủ Tể tướng sẽ đối phó không lại nên dứt khoát về sớm, chọn một ngày ‘lành’ tiếp tục trở ra sau vậy.

Cũng như lúc thoát ra, nàng theo bức tường rào phía sau phủ Tể tướng trở về, nơi đây rất gần Phù Hương viện của nàng, so với cửa chính ra vào dễ hơn rất nhiều.

“Tiện tỳ nhà ngươi còn không mau tránh ra! Ngươi năm lần bảy lượt muốn ngăn cản chúng ta vào thăm hỏi Nhị tỷ tỷ là có mục đích gì?”

Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Phù Hương viện đang ở trước mặt, tiếng la vừa nãy đúng là truyền ra từ đây, không cần nhìn kỹ nàng cũng có thể đoán được nơi đó đang xảy ra chuyện gì.

Có điều, nghe được giọng nói nũng nịu mang chút xa lạ, không phải là ba vị tỷ muội vừa gặp hôm qua sao.

Những người khác chắc cũng khỏi suy đoán là biết, bởi vì Lục muội mới chỉ bốn tuổi, tuyệt đối mồm mép không thể lanh lợi như vậy, cũng sẽ không nói ra được những lời này.

Đích thị là Ngũ muội Thẩm Nghiên Xu đây!

Sau tiếng quát hỏi của Thẩm Nghiên Xu, Hương Hương vô cùng thẳng thắn đáp, “Tiểu thư vừa uống thuốc đã đi nằm nghỉ, các vị di nương và tiểu thư nếu cần gặp thỉnh sang bên phòng khách ngồi tạm, hoặc lát sau hãy đến thăm. Hôm qua tiểu thư vừa chịu mệt mỏi và kinh hãi, một đêm ngủ không được, phải khó lắm đến tận sáng mới chợp mắt được.”

Di nương và tiểu thư? Sao lại hội tụ đến đây tìm nàng làm gì nhỉ?

Lúc nghĩ đến đây, Thẩm Nghiên Tịch đã nhanh chân quẹo vào lối mòn bên cạnh, dự định leo tường nhảy vào.

Hương Hương vừa dứt lời đã nghe tiếng la của Thẩm Nghiên Xu: “Ta đợi đã hơn một canh giờ, không lẽ Nhị tỷ vẫn còn chưa thức được sao?”

Lại nghe một giọng khác tiếp chuyện: “Chúng ta đợi ở đây cũng lâu rồi, trong phòng nãy giờ cũng không có chút tiếng động, không lẽ Nhị tỷ gặp bất trắc gì? Ngươi thân là nha hoàn thân cận bên Nhị muội, theo lý phải khắc khắc bên cạnh phụng dưỡng chủ tử, sao không mau vào trong xem một chút đi!”

Ngươi mới là gặp chuyện bất trắc ấy, cả nhà ngươi đều gặp chuyện bất trắc thì có!

Hương Hương âm thầm hung hăng hỏi thăm gia phả của di nương này, trên mặt vẫn luôn bình thản, nói: “Tất nhiên nô tỳ chỉ muốn chủ tử yên tâm ngủ một lát thôi. Tối qua chủ tử cả đêm không ngủ, bây giờ ngủ suốt một canh giờ cũng là chuyện bình thường. Đại phu cũng từng nói chủ tử phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, thỉnh các vị di nương và tiểu thư chớ đứng đây ồn ào tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi. Xin mời sang phòng khách ngồi đợi một lát.”

Hay là sớm cút đi cho!

Thẩm Nghiên Xu nhíu mày, gắt gao nhìn Hương Hương chằm chằm, thần sắc lộ vẻ âm trầm khó chịu.

Lại thấy của phòng đóng chặt sau lưng Hương Hương, đột nhiên nói: “Chúng ta cũng chỉ muốn vào vấn an Nhị tỷ một tí, nếu tỷ ấy thật sự ngủ say rồi chúng ta sẽ không quấy rầy rời đi. Ngược lại, tiện tỳ ngươi cứ mãi đứng đây ngăn cản, không lẽ Nhị tỷ căn bản không ở trong phòng?”

Hương Hương lập tức nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Xu nói: “Ngũ tiểu thư nói vậy thì quá đáng rồi. Nếu các người thật sự quan tâm đến tiểu thư nhà ta thì nên để tiểu thư yên tĩnh ngủ một giấc dài. Cả đêm qua tiểu thư trằn trọc không ngủ được, vất vả lắm mới thiếp được một chút tất nhiên không tiện để các ngài vào. Nô tỳ thân là nha hoàn của tiểu thư không thể tự tiện làm chủ để các ngài vào trong. Ngũ tiểu thư nói cứ như là nô tỳ đã mạo phạm đến mọi người, thật sự khiến cho nô tỳ hoảng sợ lắm.”

“To gan! Ai cho phép ngươi nói chuyện với bổn tiểu thư như vậy? Đúng là nha đầu trưởng thành trong chốn quê mùa, không hề biết chút quy củ, đừng tưởng rằng có Nhị tỷ che chở thì kẻ tiện tỳ như ngươi có thể không phân biệt tôn ti trật tự, cả gan mạo phạm chủ tử!”

Lời này không khác gì mượn dâu mà mắng hòe, Hương Hương không khỏi tức giận, chằm chằm nhìn Thẩm gia Ngũ tiểu thư đường đột đến đây còn nói ra cái gì tôn ti trật tự, trong mắt ý lạnh tràn ngập, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng đã khiến cho lồng ngực Thẩm Nghiên Xu rớt hai nhịp, tựa như mũi dao vừa xẹt qua, lạnh đến khó tả.

Thẩm Nghiên Xu vô thức lùi về sau một bước, vuốt ngực cả giận chỉ thẳng mặt Hương Hương: “Ánh mắt ngươi như vậy là có ý gì? Chỉ là một tên tiện tỳ mà cũng dám vô lễ với bổn tiểu thư sao, đúng là chán sống rồi mà!”

Nói hồi liền bước lên, cao cao giương tay chuẩn bị chào hỏi mặt phải của Hương Hương.

“Dừng tay… Khụ khụ!”

Ngay lúc Thẩm Nghiên Xu định phất tay đánh người, ánh mắt Hương Hương đã lóe sáng tột cùng chuẩn bị đón mặt nhân lấy, nếu né tránh thì sẽ càng dây dưa lâu hơn, thời điểm này chủ tử còn chưa về, không tốt để tiếp tục lôi kéo với các nàng. Lúc này, cánh cửa sau lưng từ từ mở ra, giọng nói của Thẩm Nghiên Tịch theo sát vang lên.

Đương nhiên rồi, Thẩm Nhị tiểu thư là một kẻ mang bệnh trong người, một câu nói ‘Dừng tay’ thôi cũng đủ khiến nàng ho khan không dứt được, ho đến độ như tâm can cũng có thể đứt ra, mới đứng ở cửa đã thấy lung lay không vững, tựa hồ trong nháy mắt có thể ngã xuống ngay lập tức.

Hương Hương thoáng chốc đã quay người sang, ánh mắt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cuống quýt đỡ Nhị tiểu thư đang lảo đảo, một bên vỗ nhẹ lưng nàng cùng nàng tiến vào phòng, một bên thao thao bất tuyệt: “Tiểu thư thức dậy làm gì? Có phải là nô tỳ đã làm ồn đến người? Mau mau trở về nằm nghỉ đi, đừng đứng lâu kẻo lại bị cảm lạnh, cơ thể người mới khỏe được một ít thôi, không nên lao lực mà.”

Đảo mắt, Nhị tiểu thư đã được đỡ vào trong phòng, để lại một đoàn di nương, tiểu thư và nha hoàn đứng ngoài cửa, nghe Hương Hương đang nói cùng với những tiếng ho khan trộn lẫn, ai nấy cũng ngẩn ngơ, lại có chút kinh ngạc, lung túng và không dám tin. Đặc biệt là Thẩm Nghiên Xu, tư thái của cô nàng là khác người nhất.

Bàn tay nàng còn đang giơ cao, đột nhiên dừng lại ở không trung, đến cả khuôn mặt dữ tợn được định dạng hoàn chỉnh cũng đều không kịp thu lại.

Sao lại như vậy? Không phải đã nói từ sớm Nhị tỷ đã không ở trong phòng sao?

Vậy bây giờ người sờ sờ đứng đây là sao? Rõ ràng người đang ở bên trong, mà các nàng lại đến đây náo nhiễu sự nghỉ ngơi của tỷ tỷ, phá giấc ngủ của nàng rồi!

Sắc mặt Thẩm Nghiên Xu hết xanh đến hồng, quay đầu nhìn các di nương và tỷ tỷ, rốt cục thoáng hồi thần, hạ tay xuống, vẻ mặt thay đổi, nhấc làn váy cùng bước vào phòng.

Trong phòng, Hương Hương vừa đỡ Thẩm Nghiên Tịch ngồi xuống rồi rót trà hầu hạ, trên người Thẩm Nghiên Tịch chỉ vẻn vẹn bộ quần áo trong, khoác hờ lớp quần áo ngoài, được Hương Hương tỉ mỉ chăm sóc nên đã ngưng ho, sắc mặt cũng dần dần hồng trở lại một ít.

Nghe tiếng vang, Thẩm Nghiên Tịch quay đầu nhìn ra, đặc biệt là Thẩm Nghiên Xu, nhìn một lúc lâu tựa hồ mới nhận ra, cố gắng kiềm nén sự mệt mỏi suy nhược, mỉm cười nói: “Không phải là Ngũ muội sao? Không biết hôm nay gấp rút đến gặp ta là có chuyện gì quan trọng?”

Vẻ mặt Thẩm Nghiên Xu lập tức ngẩn ra, ánh mắt có chút không biết trả lời như nào, sau lưng nàng, những người khác vừa cùng bước vào nghe được cũng hơi khựng bước, ngượng ngùng tiến lui không xong.

Nên trả lời như thế nào cho phải đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.