Rất nhanh đã qua ba ngày, trong ba hôm này, chuyện tình của Kim Tiểu Dung vẫn là đề tài nóng sốt trên dưới đường to. ngõ nhỏ của kinh thành, kéo theo không ít những lời đồn đãi nhảm nhí, dù là Hầu phủ hay Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ đều có chút bất lực. Những tấu chương tố cáo phủ Tĩnh Bình Hầu gần như chất đầy ngự án của Hoàng thượng, đến cả Tể tướng luôn có quan hệ mật thiết với Tĩnh Bình Hầu cũng bị vạ lây không ít. Vừa hay lúc này, ông đột nhiên lại nhàn rỗi đến mức muốn gặp đứa con gái nhiều năm không gặp, nữ nhi ốm yếu đã hồi kinh nhiều ngày qua.
Thẩm Nghiên Tịch cũng tự biết, lời đồn đãi bên ngoài đã nhiều như vậy, chuyện trong triều đình mặc dù nàng không rõ ràng lắm nhưng ít nhiều cũng suy đoán được, nhưng mà những chuyện này thì liên quan gì đến nàng chứ? Trước giờ nàng đều không thích để ý những chuyện không đâu, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng còn không muốn ở lại trong cái phủ Tể tướng này!
Ây da, có đôi khi xuất thân quá tốt cũng là một gánh nặng nha! Cái gọi là nhà, là quyền thế thực sự quá lớn, không thể không khiến nàng kiêng kỵ, làm gì đều phải suy tư hết lần này đến lần khác, cẩn trọng từng ly từng tý chứ đừng nói là bước chân ra ngoài cửa.
Nàng ngồi ở phòng khách, mi mắt khép hờ rũ xuống, tựa hồ đến cả lặng lẽ ngẩng đầu ngắm vị phụ thân ngồi phía trên một cái cũng không dám, ngón tay không ngừng nắm chặt khăn tay vặn đi vặn lại như bánh quai chèo.
Thẩm Chi Hối ngồi ở ghế trên, tuy tuổi gần bốn mươi nhưng ông không có mập ú, thêm một cái bụng bự như Thẩm Nghiên Tịch tưởng tượng, thân hình ông cao dài, khí chất nho nhã, một thân áo choàng xanh làm bình thường, bộc lộ tư thái thư sinh nho sĩ, lại thêm nhiều năm ngồi ở vị trí tôn quý cao sang, thêm vào thứ sức quyến rũ đẹp mắt mà biết bao nữ tử truy phủng.
Hắn nâng tách trà hớp nhẹ một ngụm, ngẩng đầu nhìn con gái mình đang cúi thấp đầu, vẻ mặt ông trở nên khó lường, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt kia hờ hững không chút tình cảm, hoàn toàn không giống đang nhìn đứa con gái ruột thịt của mình, tựa hồ đang ước định giá trị của một món vật phẩm trước mắt mà thôi.
Thẩm Nghiên Tịch phát giác được ánh mắt này, nàng không hề bị lay động, hoàn toàn một tư thái của một cô gái đang khiếp đảm, trong lòng lại thầm dự đoán hôm nay người phụ thân đợi mãi mới gặp này rốt cục là vì chuyện gì.
Lúc này không phải hắn rất bận sao? Phủ Tĩnh Bình Hầu lần này xảy ra một chuyện lớn như vậy, lẽ nào không ảnh hưởng gì đến người thân là muội phu của Hầu gia như ông ta sao? Thậm chí còn ở chung hệ phái của ông, sao hắn không vội vàng đi xử lý đại sự của mình, đột nhiên chạy đến đây thăm hỏi nàng làm quái gì? Hơn nữa, ánh mắt này đâu phải yêu thích gì khi nhìn nàng chứ.
Bầu không khí sãnh khách trầm ngưng, ông ta không nói gì, nàng cũng không dám nói lời nào, hơn nữa ngồi bên dưới càng lúc càng bồn chồn, lung lay như sắp ngất đi vậy.
"Con trở về cũng đã nhiều ngày rồi, vi phu liên tục vì chuyện… quốc sự nên cũng không thể rút được thời gian đến thăm con, cơ thể đã khá hơn chưa? Ở đây đã quen chưa?"
Rốt cục ông ta cũng hạ tách trà xuống, mở miệng, giọng nói bình thản tựa hồ như một lời thăm hỏi khách sáo bình thường, nhưng cũng không nghiêm khắc, nhưng bả vai của Thẩm Nghiên Tịch vẫn rung động như bị kinh hãi, cơ hồ có thể nhảy dựng lên nếu không phải đang ‘suy yếu’ như vậy.
"Vẫn… tốt… rất.. tốt. Đã phiền phụ thân nhớ thương, đã… Ực… cơ thể con… đã … tốt lên … nhiều rồi."
Thẩm Chi Hối chau mày, con gái ông mà nhát gan nhu nhược đến vậy sao?
Giọng nói trầm thấp đi, "Con đang sợ gì chứ? Chẳng lẽ vi phu có thể ăn thịt con chăng? Tính tình con như vậy, sau này gả vào Kỳ vương phủ làm Vương phi, như nào có thể đảm đương chuyện nhà, sao có thể hỗ trợ Thất điện hạ quản lý trạch viện?"
Cả người Thẩm Nghiên Tịch run lên, bả vai rụt lại khiếp đảm đến đáng thương, hàng lông mi đã luốm phuốm nước mắt, lã chã chực khóc như vừa gặp chuyện ủy khuất kinh thiên động địa vậy.
Chỉ bằng bộ dáng này đã đủ khiến cho Thẩm Tướng gia chau mày dữ dội hơn, cả giận nói: "Bộ dạng mảnh mai không được phóng khoáng như vậy sao có thể đảm đương chức vị Vương phi? Há có thể mang lại niềm vui cho Thất điện hạ? Đừng tưởng rằng chỉ cần có hôn ước là có thể vững vàng ngồi chiếc ghề Vương phi này. Nếu không được điện hạ yêu thích, dù có làm Vương phi cũng vô dụng!"
Lúc hắn nói mấy câu này, nước mắt đã lộp rộp rơi trên mu bàn tay của Thẩm Nghiên Tịch, nàng cuống quýt lau sạch sẽ, khuôn mặt trắng bệch chột dạ, tựa hồ một giây sau có thể ngất đi ngay, khiến cho cổ họng của Thẩm Tướng gia uất nghẹn, lồng ngực căng lại, chịu khó nuốt lại cơn tức vào trong bụng, phát tiết không được càng khó chịu hơn.
Sao ông lại có người con gái vô dụng như vậy? Hắn chỉ mới nói vài câu mà đã bị dọa đến như vậy, tựa như vừa bị hắn ngược đãi, đánh thẳng vài phát vào mông nữa. Tính cách như vậy làm sao lọt được vào tầm mắt của Thất điện hạ? Cơ thể lại yếu ớt như một con ma ốm trường kỳ, đúng là phế vật mà!
Nhưng mà…
Hắn nhìn nữ nhi bị mình hù dọa đến run rẩy, từ từ nén xuống cơn giận trong lòng, thần sắc đầy âm mưu toan tính, Thẩm Nghiên Tịch cẩn trọng liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm nhận được bộ mặt trầm tư tính kế nên vội vàng cúi đầu nheo mắt lại, sâu trong đó xẹt qua chút ý vị sâu xa cùng hàn quang lạnh thấu xương.
Cũng không biết ông ta đang nghĩ gì, vẻ mặt khó lường không muốn tiếp tục khiển trách hay giáo lý, sắc mặt và giọng nói đều hòa hoãn lại, than nhẹ một tiếng, "Thôi bỏ đi, từ nhỏ con sinh trưởng bên ngoài, sức khỏe lại không tốt, ta cũng không nên đối với con trách móc quá nặng nề."
Kỹ năng diễn xuất này, ngay cả chính nàng cũng phải tự vỗ tay khen hay, chỉ tiếc là nơi đây không có giải Oscar để trao thưởng cho nàng.
Mà hiển nhiên khuynh tình diễn xuất này của nàng khiến cho Thẩm Chi Hối vô cùng hài lòng, tựa hồ là hắn đã tìm ra được giá trị của đứa con gái phế vậy này, dường như đã tìm cách xử lý, sắc mặt giãn ra, ánh mắt ôn hòa, than nhẹ, "Con cũng đừng trách phụ thân nói nặng. Thật sự là con không giống những người khác, e là không bao lâu sẽ phải gả vào phủ Kỳ vương rồi. Thân là Vương phi, bộ dáng sao có thể rụt rè không phóng khoáng như vậy?"
Thẩm Nghiên Tịch lại ‘cảm động’ rồi, trong lòng tức giận mắng ‘hừ’, ngoài miệng lại nói: "Con cũng biết là phụ thân chỉ muốn tốt cho con, sao lại oán trách được? Chỉ là… Chỉ là … con… từ nhỏ đã như vậy, thật sự không biết thế nào mới tốt, chỉ sợ… không xứng đôi với Thất điện hạ."
Sắc mặt Thẩm Chi Hối càng ôn hòa hơn, nói ra: "Con cũng không cần lo lắng quá, nói như nào cũng là đích tiểu thư của Thẩm gia, còn là Hoàng thượng đích thân ban hôn, sao lại không xứng với Thất điện hạ? Có gia đình mẹ đẻ chống lưng, chắc chắn đến lúc đó Thất điện hạ cũng không dám trách móc nề hà hay lạnh nhạt con đâu."
Đây là ý gì? Khích lệ nàng vươn lên gả vào phủ Kỳ vương là hoàn toàn xứng đôi vừa lứa với Thất điện hạ? Không phải hắn và Thái tử chung một phe sao? Thế cục giữa Thái tử và Thất điện hạ bây giờ như nước với lửa không phải sao? Không phải là nên đối với đứa con gái tương lai trở thành Kỳ vương phi nên lạnh nhạt đi sao, thậm chí còn phải lo ngại mới đúng chứ?
Tâm tư nàng như sóng trào, âm thầm nhìn hắn một cái rồi ấp úng cúi đầu, bộ dạng lại khúm núm.
Thẩm Chi Hối lại nói: "Hoàng thượng rất quan tâm đến hôn sự của Thất điện hạ, chắc vài hôm nữa sẽ có thánh chỉ ban hôn thôi, đến lúc đó không mất bao lâu nữa con sẽ phải xuất giá thôi. Con không cần sợ, tuy nói tính cách của Thất điện hạ hơi quái gở , nhưng sau khi con xuất giá, trên dưới Thẩm gia này sẽ là hậu thuẫn của con, nếu có ai dám ức hiếp con thì hãy nói lại với phụ thân mẫu thân một tiếng là được!"
"Vâng."
Nói đùa gì vậy, nàng còn chưa kịp nghĩ đến cách từ hôn mà Hoàng thượng đã mau chóng muốn định hôn kỳ rồi sao?
Lòng nàng kêu lên, đến lúc đó có thể đào hôn sao?
Có liên lụy đến Thẩm gia hay không nàng không quan tâm lắm, nhưng đối mặt với ngàn dặm truy sát, thậm chí sẽ liên lụy đến đồng bọn của mình nữa, nàng cũng có chút lo lắng rồi!
Dù sao, dân không thể đấu lại với cửa quan, huống chi là Hoàng gia.
Xem ra… nàng vẫn phải sớm nghĩ ra giải pháp, tỷ dụ là… lén bẻ gãy cổ con chó đực Thất điện hạ, ‘crack’ một phát là xong chứ gì?