Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 1: Chân tình nhất



Edit: voi còi

”Ông trời nha, đây là có chuyện gì? Tam tỷ sao có thể bị người của vương phủ nâng trở về?”

Lâm Mị theo trong đau nhức chuyển tỉnh lại, nghe thấy chính là giọng nói êm ái này lải nhải.

Trong đầu ông một chút, lượng lớn ký ức xa lạ hiện lên, thời gian nháy mắt tất cả đều bị nàng hấp thu. Lâm Mị kinh hỉ phát hiện, nàng vậy mà xuyên việt trùng sinh đến một triều đại xa lạ, trên người thứ xuất tiểu thư trùng tên trùng họ.

Đã hiểu tình cảnh của mình, lúc này Lâm Mị mới quan sát đến hoàn cảnh vị trí của mình.

Voi coi- lqd

Người đang nói chuyện chính là thứ muội Lâm Thiến Khanh của nguyên chủ do di nương khác sở sinh. Chỉ thấy nàng thân mặc một bộ cẩm y gấm màu đỏ nhạt thêu viền như ý mưa bụi (k có bản raw nên ta chẳng biết miêu tả thế nào), váy màu hồng nhạt thêu hồ điệp eo buộc đai lưng do hạt châu kết thành chuỗi rủ xuống nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, áo khoác bằng lụa mỏng thêu trúc xanh ở viền. Đầu vấn phong lưu búi tóc cài trâm phỉ thúy cùng san hô, khuyên tai hồng ngọc bát bảo hồ điệp.

Thanh thanh tú tú, thực sự là thanh tú tựa như sen hé nở trên mặt nước, kiểu như trăng thu.

”Tam tỷ... Tam tỷ nhưng xem như là tỉnh a. Tỷ đây là thế nào? Sao lại để người của Vương phủ nâng trở về thế? Cô nương gia chưa lập gia thất (chưa lấy chồng), sao có thể lẻ loi một mình đi vương phủ đâu? Vậy danh tiết... Tam tỷ, thế nhưng tỷ cùng Chu công tử có hôn ước.” Lâm Thiến Khanh dùng khăn tay hơi che miệng mỏng hơi đánh chút son hồng, lời ra khỏi miệng, nàng mới ý thức được chính mình hình như là không cẩn thận nói ra khỏi miệng rồi.

Lâm Thiến Khanh còn khẩn trương trộm liếc liếc mắt nhìn Chu Bảo Trạch bên cạnh sắc mặt đang đen lại.

”Tứ tiểu thư, ngày đó Lâm đại nhân cùng gia phụ đính hôn, chỉ nói là cùng Lâm gia tiểu thư đính hôn, cũng không phải là Lâm tam tiểu thư.” Người nói chuyện chính là Chu Bảo Trạch cùng Lâm Mị có hôn ước.

Lâm Mị xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Chu Bảo Trạch, quả thật là tuấn tú lịch sự. Chỉ tiếc, hại chết nguyên chủ hắn cũng có một phần công lao.

Nhìn thấy Lâm Mị nhìn qua, mặt Chu Bảo Trạch lộ vẻ khinh thường, cô nương gia nhà ai chưa thành thân lại bị nam nhân xa lạ nâng trở về? Đây còn thể thống gì?

Chu gia hắn tuy nói là thương tịch (nhà buôn bán), thế nhưng, gia đại nghiệp đại (nhà giàu sự nghiệp lớn). Năng lực của hắn càng trác việt (giỏi giang), là người cầm quyền đời sau.

Kể từ khi biết chính mình hồi bé bị vui đùa định thân như vậy, hắn liền cảm thấy hoang đường vô cùng.

Vì vậy, thừa dịp lần này ở kinh đô có sinh ý phải xử lý, cũng thuận tiện qua đây tìm tòi.

Cố ý đi tung ra tin tức, hắn ở trong nhà cũng không được sủng ái, nơi chốn bị đánh áp, không ngờ Lâm Mị vốn có hôn ước cùng hắn vậy mà lại xa lánh hắn.

Ngược lại là thứ muội Lâm Thiến Khanh của Lâm Mị quan tâm đầy đủ với hắn, hỏi han ân cần với hắn, thậm chí còn muốn xuất ra tiền tài vốn nhỏ bé của nàng đến giúp đỡ hắn.

Từ nhỏ hắn liền cùng phụ thân vào nam ra bắc, đương nhiên là thấy hơn cái loại người nịnh nọt.

Lâm Mị con buôn tại sao có thể cùng Lâm Thiến Khanh đơn thuần ngây thơ so sánh với?

Nếu như thú thê, hắn đương nhiên là muốn thú Lâm Thiến Khanh toàn tâm toàn ý yêu hắn, mà không phải là Lâm Mị coi trọng tiền tài.

Mà buồn cười nhất chính là, sau khi Lâm Mị biết hắn không có tiền, trong lúc vô tình hắn đưa ra muốn cùng bằng hữu có sinh ý trong kinh đô gặp mặt, nàng vậy mà mặt dày mày dạn còn muốn đi theo hắn đến đó trước.

Một nữ tử khuê phòng, vậy mà vì tiền tài làm ra hành vi không biết kiểm điểm như vậy, càng làm cho hắn xem thường.

Những thứ ấy là bạn tốt của hắn, dưới sự bày mưu đặt kế của hắn, đương nhiên là trêu chọc Lâm Mị một phen.

Vì kết giao những bằng hữu có tiền ấy, Lâm Mị cũng thật là liều mạng.

Trời vào đông giá rét, nàng cũng dám nhảy vào trong hồ nước đóng băng. Vì thế, Lâm Mị bệnh nặng một hồi, đi nửa cái mạng, lúc này mới vừa lui sốt một chút, không ngờ lại chạy ra, đi vương phủ kiếm tiền.

Vì bạc, Lâm Mị nhưng thật là không muốn sống nữa!

Nhìn nhìn, đây không phải bị người vương phủ nâng trở về thôi.

Tiền của Vương phủ dễ kiếm như vậy sao?

Hiện nay Thất vương gia được bệ hạ thịnh sủng, trên sa trường khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, người đời gọi Quỷ Kiến Sầu Âu Ngạn Hạo, thế nhưng vui giận thất thường, giết người như ma.

Lâm Mị còn có thể sống được trở về, liền tính nàng mạng lớn!

”A? Là thế này phải không?” Lâm Thiến Khanh không hiểu nhìn Chu Bảo Trạch, vẻ mặt mờ mịt.

”Đó là tự nhiên.” Chu Bảo Trạch xem thường trừng mắt nhìn Lâm Mị một cái, đảo mắt, tình tứ nhìn về phía Lâm Thiến Khanh: “Ngày đó lúc gia phụ cùng Lâm đại nhân đính hôn, là phu nhân cùng với hai vị di nương khác cũng đều ở đó, nói là ta cùng với Lâm gia tiểu thư đính hôn.”

”Nhị di nương sinh ra nhị tiểu thư đã bị phu nhân đem đến bên người. Tự nhiên người cùng ta định thân là một trong hai ngươi tam tiểu thư hoặc tứ tiểu thư.” Chu Bảo Trạch còn là tương đương có tự mình hiểu lấy.

Bản thân hắn là xuất thân thương tịch, Lâm đại nhân là trọng thần trong triều, tự nhiên sẽ không đem nữ nhi dòng chính (con vợ cả) gả cho Chu gia hắn.

Có thể tuyển trạch cũng chỉ có hai vị tiểu thư thứ xuất này.

”Lần này đến đây, ta chính là phải đem vòng ngọc uyên ương mà ngày đó hai nhà đính hôn đưa cho người trong lòng.” Chu Bảo Trạch nói, từ trong lòng móc ra vòng ngọc uyên ương làm công tinh mỹ, thâm tình nhìn kỹ Lâm Thiến Khanh: “Tứ tiểu thư, không biết nàng có thể nhận lấy vòng ngọc của tại hạ hay không.”

”Này, này...” Gò má Lâm Thiến Khanh ửng đỏ, trong mắt hơi nước hiện lên, ngượng ngùng dùng khăn tay che mặt mình: “Chuyện này, tự nhiên là phụ thân cùng mẫu thân làm chủ. Sao ta có thể lén nhận vòng ngọc này?”

”Ngày đó lúc gia phụ cùng Lâm đại nhân đính hôn, chính là để ta ngày sau dựa vào vòng ngọc uyên ương tới tìm người, người có vòng ngọc của ta trong tay liền là thê tử của tại hạ.” Chu Bảo Trạch nghiêm túc nói: “Tứ tiểu thư, tại hạ tâm duyệt (yêu) tứ tiểu thư, không biết tứ tiểu thư có thể nhận lấy vòng ngọc uyên ương này hay không?”

”Ta, ta...” Lâm Thiến Khanh đầy mặt đỏ bừng, xấu hổ mang mị, hiển nhiên cũng là tâm duyệt Chu Bảo Trạch.

Vẫn nằm ở trên băng ca, ngũ tạng lục phủ đau đến hình như có lửa đốt Lâm Mị sớm đã bị hai người kia triệt để quên lãng.

Lâm Mị cúi đầu, chậm rãi gợi lên khóe môi.

Nàng vậy mà thoát khỏi mạt thế khủng bố, xuyên việt tới thế giới có thức ăn bình thường.

Ngũ tạng lục phủ trận trận kịch liệt ăn mòn đau đớn, đó là nguyên chủ dùng xong độc vật bị thương nội tạng.

Bỉ chi thạch tín, ta chi mật đường.(người coi là thạch tín, ta coi là đường, ý nàng ấy là thích)

Ở mạt thế dị năng của nàng liền là độc, cắn nuốt càng nhiều độc vật, năng lực của nàng càng cao. Không ngờ một khi xuyên việt, khi tinh hạch vỡ vụn lại đem dị năng này cùng nhau mang tới.

Nàng thật là phục nguyên vì cái gọi là vị hôn phu này mà chết, đây chính là người yêu mà nguyên chủ theo đuổi sao?

Thực sự là buồn cười.

Nguyên chủ thích bị bắt nạt, đó là chuyện của nguyên chủ, thế nhưng bây giờ là Lâm Mị nàng mà không phải là Lâm Mị kia, nghĩ ở đầu của nàng giẫm đạp, cũng phải nhìn có bản lĩnh kia hay không.

Chu Bảo Trạch không phải gạt nguyên chủ hắn ở trong nhà không chịu sủng sao?

Vậy chất vải y phục mặc trên người hắn, ngang hông treo ngọc bội nói như thế nào? Một nhi tử không được sủng sẽ dùng đồ quý trọng như vậy sao?

Chân chính không được sủng hẳn là nàng như vậy, từ đầu đến chân không có một trang sức, la quần mặc trên người đều là sắp giặt rách, nhìn không ra màu sắc mới đúng.

Lâm Mị vẫn dưỡng ở trong thiên viện hẻo lánh, đâu thấy qua vật gì tốt, tự nhiên nhận không ra một thân giá trị này của Chu Bảo Trạch, cũng tin hắn nói hắn không được sủng, không có tiền tài.

Thế nhưng, Lâm Thiến Khanh tuyệt đối bất đồng, nàng theo tam di nương thế nhưng một bước lên trời, sao lại nhìn không ra Chu Bảo Trạch ăn mặc chi phí giá trị bao nhiêu?

Chu Bảo Trạch này thật là mắt bị mù, cho nên nhìn không ra nàng cùng Lâm Thiến Khanh mặc có bao nhiêu bất đồng sao?

Cứ như vậy, hắn còn muốn theo đuổi chân tình?

Tốt, nàng liền cho hắn một phần yêu tình thâm ý nặng đích thực, nhìn hắn có thừa nhận được không!

”Chu công tử, ngươi nói, ngươi tâm duyệt tứ muội?” Giọng nói run rẩy, sợ hãi vang lên, hình như là thú nhỏ trong bụi cỏ bị hoảng sợ phát ra gào thét.

Lâm Thiến Khanh cùng Chu Bảo Trạch lưỡng tình tương duyệt tình thâm ý nặng lúc này mới chú ý tới, không biết lúc nào, Lâm Mị đỡ cáng cứu thương chậm rãi đứng lên, thân thể có lẽ là quá suy yếu, lung lay nghiêng ngả, đỡ bên cạnh bàn, mới miễn cưỡng đứng vững.

Thân thể đơn bạc, phảng phất tựa như là một trận gió thổi qua liền muốn ngã xuống.

Đôi mày tinh xảo của Lâm Thiến Khanh hơi nhíu lại.

Gương mặt này của tam tỷ, yêu mỵ giống mẫu thân hạ cửu lưu, thật là chưa từng thấy, lại đôi mi thanh tú tinh xảo, chớ nói chi là đôi mắt hoa đào câu người kia, trong ngày thường ánh nước liễm diệm, ánh mắt tựa say không say, điềm đạm đáng yêu, có thể nói là một cành hoa lê mang mưa xuân.

Di nương đã nói, Lâm Mị là theo di nương của nàng ta giống như nhau đều là dụ dỗ tử quyến rũ nam nhân!

”Tam tỷ, hôn sự này hay là muốn mời phụ thân mẫu thân làm chủ đi? Chúng ta cô nương gia làm sao tự mình làm chủ đâu?” Lâm Thiến Khanh xấu hổ khuyên nhủ.

Chỉ là sắc mặt nàng ta ửng đỏ, thế nhưng làm cho lực thuyết phục trong lời nói của nàng ta giảm đi rất nhiều.

”Chu công tử, ta không có nhớ lầm, vòng ngọc uyên ương kia là một đôi. Trong tay ngươi có một cái, một cái khác ở trong tay của ta, chẳng lẽ cùng ngươi có hôn ước không phải ta sao?” Lâm Mị quay đầu, khóe mắt hoa đào phiếm hồng, mâu quang liễm diệm làm cho tâm thần người dập dờn.

Chỉ là, Lâm Mị càng là mỹ được rung động lòng người càng là khiến cho Chu Bảo Trạch cảm thấy buồn nôn, không phải là bởi vì lớn lên một bộ túi da hại nước hại dân sao?

Đã nghĩ dựa vào dung mạo như vậy đi mê hoặc nam nhân, chu toàn giữa nam nhân, thực sự là đê tiện!

”Chuyện này tự nhiên là muốn ta tới chọn, chẳng lẽ Lâm đại nhân chưa cùng ngươi nói sao? Nào có nói một nữ nhi gia tự mình lựa chọn nam nhân?” Chu Bảo Trạch chỉ trích Lâm Mị không đếm xỉa liêm sỉ muốn chính mình chọn rể.

Lâm Mị run rẩy đôi môi, run giọng hỏi: “Được, nếu là nhị nữ (hai nữ) chọn một, ta muốn hỏi Chu công tử một chút, vì sao phải chọn tứ muội, mà không phải là ta?”

”Bởi vì ta muốn một phần tình không dính bất kỳ tạp chất nào, không được sao?” Chu Bảo Trạch nghe thấy Lâm Mị hỏi như thế, núi lửa trong lòng trực tiếp bị kích nổ.

”Ta nói ta ở trong nhà không được sủng, sẽ không kế thừa gia sản, ngươi là làm thế nào? Muốn cùng ta ở trên sinh ý bằng hữu kết bạn, vì lấy lòng bọn họ, ngọc bội của bọn họ rơi vào trong hồ nước ngươi cũng dám nhảy xuống. Hiện tại đâu? Thất vương gia vừa truyền ra tin tức, muốn số tiền lớn tìm người thí nghiệm thuốc, ngươi liền chạy đi. Ngay cả mệnh cũng không muốn! Nữ nhân như ngươi tham tiền lợi thế như vậy, tại sao ta muốn thú về nhà?”

Mặt Chu Bảo Trạch lộ vẻ chế nhạo tiếu ý, lớn tiếng quát.

”Trái lại tứ tiểu thư, biết được tình huống của ta, nghĩ muốn xuất ra để dành nhỏ bé của nàng, giúp đỡ ta. Một bên là tình thâm ý nặng một bên là con buôn vô tình, ngươi nếu là ta, ngươi sẽ chọn cái nào?” Chu Bảo Trạch cười lạnh nhìn chằm chằm Lâm Mị, giống như là đang nhìn con chuột trong cống ngầm dơ bẩn vậy.

Sau khi Lâm Mị nghe xong, thân thể lung lay, nhẹ giọng hỏi: “Liền vì cái này?”

”Vậy còn chưa đủ sao?” Chu Bảo Trạch buồn cười hỏi: “Lâm Mị, ngươi có thể có chút tự mình hiểu lấy hay không?”

”Nếu Chu công tử đã có quyết đoán, chiếc vòng ngọc uyên trong tay ta kia, ta lập tức mang tới trả lại cho Chu công tử.” Lâm Mị thấp con ngươi nhỏ tiếng.

”Vậy đa tạ tam tiểu thư thành toàn.” Chu Bảo Trạch kiêu căng nói, tính nàng thức thời, không đến huyên náo được quá khó coi.

Lâm Mị bỗng ngẩng đầu, cười, vốn là dung nhan khuynh thành, lúc này cười rộ lên càng ngày càng tươi đẹp rung động lòng người.

Bỗng nhiên vươn tay vào ngực, móc ra một xấp ngân phiếu, hung hăng đập về phía Chu Bảo Trạch: “Lúc trước không phải ngươi nói, ngươi muốn kiếm đủ một vạn lượng bạc trắng tự lập môn hộ (tự kinh doanh, ra ở giêng) sao? Đây là một vạn lượng ngân phiếu, một xu không thiếu, quý phủ Thất vương gia cho, bất luận ngân hàng tư nhân nào cũng có thể đổi tiền mặt!”

”Ta vì ngươi có thể tự lập môn hộ, đi lấy lòng bằng hữu của ngươi. Vì lấy lòng bọn họ, ta ở trời đông giá rét nước đóng thành băng, nhảy vào trong nước kết băng, ở đáy hồ tìm ngọc bội cho bọn hắn. Ta phát sốt thiếu chút nữa chết rồi, chính là vì để cho bọn họ có thể ở thời gian ngươi cần, giúp ngươi một phen. Sau này lúc ngươi tự lập môn hộ, có thể cùng bọn họ bù đắp nhau, có thể làm ăn với ngươi!”

”Vì ngươi, ta đi vương phủ đi thử dược, đau đến ngũ tạng lục phủ hình như là bị đao cắt lửa đốt, chết đi sống lại, chính là vì tiền thù lao sau khi thí nghiệm thuốc thành công!”

”Ta vì ngươi, mặt không biết xấu hổ, không muốn khuê dự, không muốn tính mạng, xuất đầu lộ diện, bị bằng hữu của ngươi trêu chọc, bị người hèn hạ... Kết quả là, ngươi nói với ta ta là con buôn, ta vô tình! Chu Bảo Trạch, ta thật là cám ơn ngươi, để ta biết, thì ra ngươi muốn là một phần chân ái!”

”Thực sự là buồn cười, ta còn tưởng rằng là ngươi cùng ta có hôn ước, toàn tâm toàn ý đối với ngươi. Thì ra là ta hiểu lầm! Ngươi với tứ tiểu thư chân tình của ngươi đi thành thân đi! Ngàn vạn đừng tới quan tâm ta nữ nhân con buôn vô tình!”

Ngân phiếu nhẹ bay đập vào trên mặt Chu Bảo Trạch nặng như nghìn cân, Lâm Mị một tiếng một tiếng lên án, như mũi tên nhọn xuyên tim. Khiến hắn ngốc đứng ở tại chỗ, như bị sét đánh.

Hắn vẫn luôn cho rằng Lâm Thiến Khanh mới là người vô tư thuần khiết nhất yêu hắn nhất.

Không ngờ, ở thời gian hắn không biết, Lâm Mị vậy mà đã vì hắn làm nhiều như vậy.

Không muốn khuê dự, không muốn tự tôn, thậm chí có thể không muốn tính mạng!

So sánh cùng Lâm Mị, Lâm Thiến Khanh làm được lại xem là cái gì?

Chẳng qua là chút bạc vụn trong ngày thường còn lại của nàng, còn có một hai câu nói quan tâm.

Mà Lâm Mị vậy mà vì một phần hôn ước không xác định, nhưng lại làm cho hắn đến trình độ như vậy!

Không phải hắn muốn là chân tình như vậy sao?

Nếu như nói chân tình đích thực vô tư nhất, trên đời còn có ai so với chân tình của Lâm Mị càng vô tư hơn?

Chu Bảo Trạch muốn mở miệng, thế nhưng giọng nói bị kiềm lại không phát ra một điểm thanh âm, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lâm Mị khóe mắt phiếm hồng, đẹp đến mức tận cùng vừa thương xót tới cực hạn.

Nàng sao có thể yêu hắn như vậy?

Thâm trầm trả giá như vậy, lại bị hắn hèn hạ, hắn, hắn...

Chu Bảo Trạch chỉ cảm thấy hai lỗ tai nổ vang đại não một mảnh trống rỗng.

Ngân phiếu từng tờ từng tờ một, rơi lả tả trên mặt đất, đóng con dấu đỏ thẫm, chính là chế nhạo chê cười lớn nhất với hắn.

Lâm Mị mắng xong, xoay người chạy như bay về viện của mình, để lại hai người sắc mặt biến hóa tâm tình khác nhau, ở trong phòng ngơ ngác xuất thần, lặng ngắt như tờ.

Lâm Mị về tới trong phòng đơn sơ của mình, chậm rãi gợi lên khóe môi, khinh mạn nhỏ tiếng: “Chu Bảo Trạch, thích phần "chân tình" này ta đưa cho ngươi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.