Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 183: Chủ nhân, tiếp theo đi đâu?



Ăn uống no đủ, nàng lại lấy một bộ thiết bị dịch dung ra từ trong túi trữ vật.

Kích thước nhỏ nhắn là điều bất lợi với nàng, hơn nữa trên trán có một đốm đỏ lớn, khi dịch dung cần phải dùng màu đậm che lấp. Vì vậy nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hoá trang thành một tiểu thôn cô rám nắng.

Nàng nhìn vào trong gương, hình ảnh tiểu cô nương dáng vẻ quê mùa, một đôi mắt nhút nhát sợ sệt, không còn vẻ long lanh duyên dáng như trước.

Cố Tích Cửu vừa lòng cười cười, cảm thấy bản thân mình quả nhiên có tầm nhìn xa, vẫn luôn mang theo tất cả dụng cụ dịch dung ở trong túi trữ vật dự phòng. Nếu không, hôm nay thật đúng là phiền toái.

"Chủ nhân, chúng ta đi đâu bây giờ?" Giọng nói của Thương Khung Ngọc bỗng nhiên truyền đến.

"Di, ngươi sống lại rồi sao?" Cố Tích Cửu liếc nó, tiểu hỗn đản này giả chết lâu như vậy, lúc này dường như đã hồi sinh.

"Chủ nhân, không phải ta không trung thành, đó là vì linh khí của ta bỗng nhiên bị phong bế, không biết vì sao lại mất đi tri giác......" Thương Khung Ngọc nói với giọng có chút ủy khuất.

Trong lòng Cố Tích Cửu vừa động! Trong đầu hiện lên bóng dáng Tả thiên sư Đế Phất Y.

Nhất định là Tả thiên sư biến thái kia giở trò quỷ!

Người kia quả thực không phải là người!

Cố Tích Cửu cũng là người giỏi đọc tâm người, đôi mắt cũng rất độc. Người bình thường nàng chỉ cần nói chuyện với nhau vài câu, nàng có thể biết được chiều sâu và tính cách của đối phương, nhưng người này nàng lại nhìn không thấu.

Bản năng của nàng cảm giác được đối phương cực kỳ nguy hiểm! Với bản lĩnh hiện tại của nàng, có thể không trêu chọc hắn vẫn hơn.

"Chủ nhân, tiếp theo chúng đi đâu? "Thương Khung Ngọc lại hỏi một câu.

"Rời khỏi quốc gia này, đi tới quốc gia khác."

Với tình hình hiện tại, nàng chỉ có thể tạm thời rời khỏi Phi Tinh Quốc, tránh xa rắc rối một chút.

"Ta luôn có cảm giác Tả thiên sư kia sẽ không để yên như thế." Thương Khung Ngọc lo lắng sốt ruột.

Cố Tích Cửu vỗ vỗ vòng tay trên cổ tay, mỉm cười quyến rũ: "Hắn không cam lòng thì như thế nào? Ta có công phu thuấn di, hắn có bản lĩnh thì cứ tới bắt ta!"

"Ha ha......" Cố Tích Cửu vừa nói xong một câu, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười khúc khích giống như gió Xuân, mang theo một chút từ tính, tựa như tiếng trời.

Cố Tích Cửu biến sắc, vung tay lên cầm lấy một cái đĩa ném về phía tiếng cười vừa mới phát ra!

"Bộp!" Đĩa rơi xuống đất, phát ra tiếng vang!

May mắn thay mặt sàn được trải thảm rất dày, đĩa rơi xuống sàn không bị vỡ nát.

Ngay nháy mắt đĩa rơi xuống sàn, Cố Tích Cửu cũng thừa cơ thuấn di rời đi, chớp mắt biến mất ở trong đại điện.

"Ai?!" Cung nhân bên ngoài điện nghe thấy động tĩnh, vội vàng đẩy cửa tiến vào.

Cung nhân nhanh chóng dạo quanh một vòng ở trong điện, không phát hiện một bóng người nào, nhưng lại phát hiện trà và hai đĩa điểm tâm đã biến mất một cách kỳ lạ......

Cung nhân biến sắc, tiếp tục tinh tế kiểm tra lần nữa. Tuy nhiên, trong điện không hề bị mất trộm thứ gì.

Tẩm cung hoàng đế bị người xông vào, đây là tội thất trách lớn có thể rơi đầu.

Cung nhân tất nhiên không dám bẩm báo lên trên, vội vàng pha trà và chuẩn bị điểm tâm lần nữa, khiến cho cả đại điện khôi phục lại trạng thái ban đầu. Lo sợ trong đại điện có thêm mùi người lạ, cung nhân lại đốt một chút Long Tiên Hương......

Cung nhân này tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, trước khi có một đợt người tới kiểm tra, nàng đã khôi phục toàn bộ nơi này trở lại bình thường, không thể nhìn ra có bóng dáng người lạ tiến vào.

Cố Tích Cửu thuấn di liên tiếp vài lần, cuối cùng xuất hiện ở một ngôi nhà bị bỏ hoang.

Trong vườn cỏ dại đã mọc cao khắp nơi, Cố Tích Cửu đứng ở giữa đám cỏ, thân thể nho nhỏ gần như đều bị bao phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.