Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 186: Chiếu xuống cho ngươi xem



"Chủ nhân, đây là hương mạn đà la, sau khi chà nó ở trên lưng, có thể rửa sạch định vị phù." Giọng nói của Thương Khung Ngọc vang lên ở trong đầu Cố Tích Cửu.

Vừa rồi ở trong ruộng ngô, Thương Khung Ngọc kịp thời thức dậy, nói rằng nó đã phát hiện ra định vị phù và phương pháp loại bỏ nó ở trong đầu nàng, thúc giục nàng nhanh chóng thuấn di tới nơi này, vì vậy nàng đã liều một phen.

Người kia quá biến thái! Nếu nàng nằm ở trong tay hắn, không biết sẽ có kết cục thế nào, vì vậy miễn là nàng có một chút hy vọng, nàng sẽ nỗ lực thử nó.

"Vị trí nào sau lưng?" Cố Tích Cửu dò hỏi.

"Trung tâm của tâm huyệt."

Cố Tích Cửu: "......" Vị trí kia nàng không thể với tới! Cánh tay uốn cong thành bánh quai chèo......

Kiếp trước, nàng từng trải qua quá trình rèn luyện thân thể, tính mềm dẻo của cánh tay khá cao, bàn tay có thể quét hết toàn bộ phía sau lưng. Nhưng hiện tại ——

Nàng suy nghĩ một lúc: "Tiểu Thương, tới, biến thành cái khăn tắm cho ta."

Thương Khung Ngọc uy vũ không chịu khuất phục: "Chủ nhân, ta chỉ có thể biến thành đồ cứng, quá mềm không biến ra được." Cho dù có thể biến ra thì nó cũng không thay đổi, không thể dùng thân mình nó cọ xát tiếp xúc phía sau lưng chủ nhân......

Nó cảm thấy có chút tan nát! Nó là công* —— (*giống đực ^_^)

Hơn nữa nó là thần ngọc rất có khí tiết, mặc dù vẫn luôn nằm ở trên cổ tay chủ nhân, nhưng thời điểm chủ nhân ngủ hoặc là tắm rửa, nó đều phong bế năm thức, không nhìn không nghe.

Cố Tích Cửu dứt khoát xé một góc váy, sau đó bôi "cánh hoa" kia trên mảnh vải tự chế này, tiếp đó lại cởi áo phía trên ra, lộ ra phía sau lưng trần trụi, đôi tay lôi kéo mảnh vải đã bôi cánh hoa tương ứng lên huyệt đạo, bắt đầu chà xát ——

Lúc này mặt trời đã lặn, chỉ còn lại những đám mây đầy màu sắc ở đường chân trời.

Nơi này thật sự hoang vắng, không có dấu hiệu của người sống quanh đây. Cố Tích Cửu đang ngâm nửa người ở trong nước, những "cánh hoa" trôi nổi xung quanh mặt nước. Nàng vui vẻ chà lưng, không sợ người khác nhìn thấy thân thể của mình.

"Hết chưa?" Sau khi chà xát hơn mười lần, Cố Tích Cửu hỏi Thương Khung Ngọc.

"Đã mất một nửa, theo lý sẽ bị mất hiệu dụng." Thương Khung Ngọc trả lời.

Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có định vị phù này, tên biến thái kia muốn tìm nàng càng thêm khó khăn!

Ngay cả khi hắn suy đoán nàng sẽ tới tắm rửa ở trong hồ này, hắn cũng tìm không ra. Rốt cuộc, hồ này quá lớn, diện tích gần bằng hồ Bà Dương. Từ vị trí của nàng nhìn ra, căn bản không thể nhìn thấy bờ......

"Vậy định vị phù trông như thế nào?" Cố Tích Cửu cắn răng, nàng muốn học kỹ năng này, sau này có thể nghĩ cách vẽ ở trên người tên biến thái kia!

"Nó trông giống như một cây thảo mộc." Thương Khung Ngọc cân nhắc trả lời, còn nói thêm một câu: "Cỏ đuôi chó."

Cố Tích Cửu: "......"

"Ngươi có thể vẽ nó cho ta nhìn hay không?"

Thương Khung Ngọc ngạo kiều: "Không cần vẽ, ta sẽ chiếu nó xuống cho ngươi nhìn xem." Vòng tay rơi khỏi cổ tay Cố Tích Cửu, bay ra phía sau lưng nàng. Có một tia sáng bất chợt loé lên, sau đó nó liền bay đến trước mặt Cố Tích Cửu, hóa thành lắc tay vốn có, ở giữa có một viên ngọc bích, phía trên đó hiện ra một hình ảnh rất rõ ràng......

Thì ra Thương Khung Ngọc còn có chức năng chụp ảnh!

Cố Tích Cửu nhìn về phía bức ảnh kia, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy được định vị phù. Ngoại hình của nó thật sự rất giống với cỏ đuôi chó, phía trên có tự phù* màu đỏ nhạt đang lưu chuyển. Tự phù này trước đây nàng chưa từng nhìn thấy, nó giống như Phạn văn nhưng lại không phải Phạn văn. Nàng không thể nhận biết dù là một chữ. (Tự phù: chữ được viết trên bùa)

Bởi vì nàng đã chà mất một nửa, vì thế rất nhiều chữ đã bị biến mất.

Nàng cố gắng phóng đại nhưng vẫn không thể nhìn ra nét bút, không thể không thở dài. Nếu nàng sớm biết như thế, nàng nên chụp ảnh trước khi rửa sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.