Hắn lười biếng vẫy vẫy tay về phía bốn thiếu niên, ý bảo bọn họ đến gần hơn một chút, lúc này mới mở miệng: "Bốn người các ngươi, ngày thường mắt sáng như đuốc, có thể nhìn ra nàng đã hạ độc khi nào? Hạ độc ở đâu?"
Bốn thiếu niên đúng thật đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, bọn họ thử thăm dò phân tích: "Nàng đã hạ độc ở trên cá? Trong canh? Trên nhánh cây nướng cá? Cũng có thể là những bình gia vị đó......"
Đế Phất Y lắc lắc ngón tay, chỉ trả lời bọn họ một chữ: "Không!"
Nếu nha đầu này độc hạ ở những nơi đó, sớm đã bị hắn bắt được!
Có một vị thiếu niên đột nhiên nhanh trí: "Nàng đã hạ độc ở trong không khí!"
"Cũng không phải."
Bốn thiếu niên lại liên tiếp suy đoán rất nhiều chỗ, nói ra hết tất cả mọi khả năng, nhưng cuối cùng đều bị chủ tử bọn họ phủ quyết.
Cuối cùng bọn họ thật sự đoán không ra, đành phải hai mặt nhìn nhau.
Đế Phất Y thấy một đám bọn họ nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, lúc này mới khoan thai đứng dậy, nhân tiện giải thích nghi ngờ của bọn họ: "Nàng hạ độc ở trong tiếng ca."
Bốn thiếu niên: "......" Ca hát cũng có thể hạ độc? Thật là mới mẻ!
Đế Phất Y lắc đầu, một lần nữa lại nhẹ nhàng giảng giải: "Thật ra đó cũng không hẳn là độc, mà là một loại cổ, tiêu dao ngư thuỷ cổ."
Bốn thiếu niên vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, rất hiển nhiên bọn họ chưa từng nghe nói tới.
Đế Phất Y thở dài: "Đơn giản mà nói, thật ra rượu và cá đều không độc, nhưng cá này sau khi trải qua quá trình nấu nướng đặc biệt của nàng, một khi trộn lẫn với rượu, nó sẽ sinh ra một loại cổ độc. Nhưng nếu loại cổ này không trải qua tiếng ca thúc giục của nàng, nó sẽ không độc và vô hại. Ca khúc của nàng mới là thủ phạm thúc giục cổ này biến dị! Bổn tọa nói như thế, các ngươi đã hiểu chưa?"
Bốn thiếu niên tâm phục khẩu phục: "Hiểu!"
Không hổ là Tả thiên sư, kiến thức rộng rãi như vậy, cổ độc lạ như vậy cũng biết!
"Thuộc hạ vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới cổ này, cổ này có tên thật kỳ lạ." Một vị thiếu niên thở dài.
"Kỳ lạ? Ngươi không cảm thấy rất tượng hình?" Đế Phất Y nhướng mày.
"Ồ, nó thật sự mang tính tượng hình." Thiếu niên kia nói theo hắn một câu.
Đế Phất Y mỉm cười: "Đó là tên bổn tọa vừa mới nghĩ ra, tất nhiên là thích hợp."
Thì ra tên cổ này là do Tả thiên sư vừa mới nghĩ ra! Bốn thiếu niên nói không nên lời.
Nhưng bọn họ thật ra còn có chút tò mò: "Chủ thượng, ngài nói cổ độc này có thực sự lợi hại giống như nàng đã nói hay không? Tiểu cô nương đang hù người đúng không?"
Đế Phất Y thở dài: "Điều này —— chỉ khi các ngươi thử nó thì sau này mới biết."
Bốn thiếu niên: "???"
Trong lòng bọn họ bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không hay, mạnh bạo hỏi một câu: "Chủ thượng có ý gì?"
"Thật ra bổn tọa cũng rất tò mò đối với cổ độc này, cho nên mới vừa rồi khi bổn tọa bức độc này ra ngoài đã cải biến chúng một chút. Không cần tiếng ca thúc giục, chỉ cần hoá chúng thành khí thể, nếu bị người ngửi phải thì sẽ trúng độc. Hiện tại bốn người các ngươi có cảm giác gì không?"
Bốn thiếu niên: "!!!"
Bọn họ vốn đang đứng, giờ phút này hai chân lần lượt nhũn ra, giữa ngực và bụng có một dòng khí cổ xa lạ đang chậm rãi kích động. Lúc đầu dòng khí cực yếu, khiến người căn bản không thể nào phát hiện. Nhưng sau vài khoảnh khắc, dòng khí kia bỗng nhiên tăng cường, giống như quái thú ngủ đông thức tỉnh ở trong cơ thể. Cảm giác như có vô số tiểu trùng vui sướng chui tới chui lui ở bên trong, vừa ngứa vừa đau, còn có cảm giác tê dại nói không nên lời, theo xương cùng nhau hướng về phía trước —— Cảm giác kia không phải giống như mất hồn bình thường!
Bốn thiếu niên xanh mặt!
Đế Phất Y đứng dậy: "Ồ, hiện tại cảm giác của các ngươi chính là cảm giác vừa rồi của bổn tọa, chẳng qua bổn tọa mạnh hơn các ngươi bốn lần. Các ngươi thân thể yếu nhược, bổn tọa không đành lòng để một người nhận hết, vì thế chia làm bốn phần, cho bốn người các ngươi có nạn cùng chịu một chút."