Người này rõ ràng đã thu liễm khí thế trên người, nhưng loại uy thế từ trong xương cốt vẫn khiến người không dám coi khinh, càng không dám trêu chọc.
Phu xe cũng là người thức thời, vừa thấy khí thế người này liền biết, người này tuyệt đối không phải hắn có thể chọc đến!
Đôi mắt dưới mũ có rèm của đối phương nhìn chằm chằm khiến hắn sởn tóc gáy, trái tim đập mạnh giống như tiếng trống!
Phu xe sợ hãi nói: "Cô nương kia...... cô nương kia không phải đang nghỉ ngơi ở bên trong hay sao? Khi nàng lên xe đã nói rất buồn ngủ, muốn được nghỉ ngơi, nói tiểu nhân đừng quấy rầy nàng...... Sao vậy? Nàng không ở bên trong?"
Người nọ: "......"
Trong tay người nọ đang cầm một chiếc áo choàng, một chiếc áo khoác ngoài của nữ hài tử.
Giờ phút này người nọ đang nắm chặt áo choàng kia, đầu ngón tay đều có chút trắng bệch.
Bên trong chăn đệm lạnh lẽo, chỉnh tề, rất hiển nhiên nữ hài tử trong thùng xe đã rời đi từ lâu.
Người nọ chỉ tìm thấy áo choàng này ở bên trong. Đây là chiếc áo khoác của nàng, trên đó còn còn sót lại mùi hương trên người nàng, rất dễ ngửi nhưng lại khiến trái tim hắn đau đớn!
Tích Cửu! Nàng đang trốn tránh ta sao?
Ta chung quy sẽ không hại nàng, ta chỉ muốn mang nàng về núi Thiên Vấn, để nàng nhìn xem nơi đó, để nàng có thể nhìn thấy những gì ta đã làm cho nàng.
Tích Cửu, đời trước chúng ta đã bỏ qua nhau, một đời này ta tất nhiên sẽ không buông tay. Nàng tới đây đã cho ta thêm một lần cơ hội......
Hắn giơ tay thả một con truy tung điểu bảy màu sặc sỡ: "Tiếp tục tìm!"
Hắn đang muốn xoay người quay lại xe của mình, trong không trung lại có một tiếng chim hót, một con chim xanh biếc bay tới, xoay xung quanh hắn, kêu ríu rít một hồi, sau đó phun ra một quả phù chú trong suốt, đáp xuống ở trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn mở phù chú ra, một giọng nói yêu kiều giòn giã truyền ra từ phù chú: "Sư phụ, Tích Tích có việc bẩm báo với sư phụ. Cố Tích Cửu mấy ngày trước đã dùng quỷ kế nên may mắn thắng đồ nhi. Mấy ngày nay đồ nhi vẫn luôn điều tra nàng, chỉ sợ nàng đã bị tà ma ngoại đạo bám vào người......" Giọng nói kia đúng là của Cổ Tích Tích.
Phía sau dường như còn có rất nhiều lời nói nữa, nhưng hắn lại không có tâm tư nghe hết, vẩy tay một cái, giọng nói trong phù chú kia bị gián đoạn, trực tiếp hóa thành tro bụi biến mất.
Người đội mũ có rèm kia chính là Long Tư Dạ, hắn lấy ra một quả phù chú khác, lạnh lùng nói một câu: "Chuyện của nàng ngươi không cần tiếp tục hỏi đến! Không được có ý đồ với nàng! Ngươi học nghệ không tinh còn trách người khác, quay về núi suy ngẫm ba năm." Phù chú kia là lưu thanh chú, có thể truyền thanh âm tới đối phương.
Hắn đưa phù chú kia cho con chim xanh, chim xanh ngâm miệng một cái, vỗ vỗ cánh bay đi.
Hắn nghiêng người và lên xe ngựa, con ngựa trắng như tuyết hí lên một tiếng thật dài, kéo theo xe ngựa chạy như bay rời đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Phu xe chu huân: "......"
Phu xe giống như đang nằm mơ trở lại trên xe của mình, không nhịn được lầm bầm lầu bầu: "Trời ơi, ta vừa nhìn thấy tông chủ Thiên Vấn Tông, hắn còn nói chuyện với ta...... Vị cô nương kia rốt cuộc là người nào vậy? Không ngờ lao động vị tông chủ này tự thân xuất mã tìm kiếm......"
Phu xe không nhịn được lại chạy đến nhìn nhìn trong xe, lục soát hết mọi xó xỉnh ngóc ngách của thùng xe, nhưng không tìm được chút manh mối.
Xem ra vị tiểu cô nương không lưu lại gì ngoài chiếc áo choàng, và chiếc áo kia cũng không giống như nàng đã để quên trên xe, mà giống như cố ý ném ở trên xe để hấp dẫn người chú ý......
Vậy tiểu cô nương kia rốt cuộc đã rời đi như thế nào?
Đây là điều khiến phu xe khó hiểu nhất.
Sau khi nàng lên xe, xe ngựa này vẫn luôn bay nhanh, hơn nữa thùng xe chỉ có một cửa phía trước. Nếu tiểu cô nương rời đi, không có khả năng giấu diếm được đôi mắt của hắn. Nhưng người đã mất tích, quả thực giống như biến mất từ không khí mỏng!