Hoa Vô Ngôn thở dài một tiếng: "Đây là lần đầu tiên có một hài tử nhỏ như vậy công khai thừa nhận mình là thiên bẩm. Rất có dũng khí, khí chất cũng không tệ."
Ánh mắt Thiên Nguyệt Nhiễm phía sau mặt nạ cũng quét qua Cố Tích Cửu đánh giá một lượt, ánh mắt của hắn rất có xâm lược tính, gần như có thể nhìn thấu tận xương cốt của Cố Tích Cửu. Sau khi nhìn một lát, hắn có chút kinh ngạc: "Chẳng phải nói, nàng là phế vật linh lực hay sao? Sao bổn tọa có thể nhìn thấy linh lực trong cơ thể nàng đã đạt tới cấp hai?"
Ánh mắt người này thật ra rất sắc bén!
Cố Tích Cửu chỉ hơi nhấp môi không nói gì.
"Trước đó gân mạch nàng bị tắc nghẽn, bổn tọa dùng một chút dược vật, giúp nàng mở ra." Đế Phất Y nói với giọng nhàn nhã.
Hoa Vô Ngôn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Đế Phất Y, ánh mắt mơ hồ có chút phức tạp, há miệng ra giống như muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc lại không nói ra.
Thiên Nguyệt Nhiễm nhướng mày, tò mò nhìn Đế Phất Y: "Chắc là gân mạch của nàng bị tắc ngẽn không giống như bình thường, đúng không? Nếu không, với thực lực của tướng quân phủ, sớm đã giúp nàng mở ra, sẽ không khiến nàng phải gánh ác danh phế vật. Có thể thấy được nó cực kỳ khó trị. Dược vật Đế huynh cho nàng dùng không phải là loại dược bí mật ngươi chưa từng tiết lộ đấy chứ? Từ khi nào ngươi bỗng trở nên hào phóng như vậy?"
Hắn chẳng những mang mặt nạ chính trực, khi nói ra cũng rất thẳng thắn, không chút vòng vo.
Bởi vì điều này, hắn sinh ra một sự tò mò rất mạnh mẽ đối với Cố Tích Cửu. Hắn xoay vòng quanh nàng hai vòng: "Cô nương này có điều gì đặc biệt khiến ngươi coi trọng như thế?"
Đế Phất Y cười: "Vậy ngươi có muốn được bổn tọa đặc biệt coi trọng nữa hay không?"
Thiên Nguyệt Nhiễm dường như nghĩ tới điều gì, rùng mình một cái, xua tay: "Không! Xin miễn cho kẻ bất tài này!"
Hoa Vô Ngôn ở bên cạnh hơi mỉm cười, dường như có chút vui sướng khi người gặp họa: "Được Phất Y coi trọng không phải là ngẫu nhiên. Trước khi ngươi nhận được sự coi trọng đó, ngươi sẽ bị người lột da. Ta còn nhớ rõ năm đó ta được Phất Y "coi trọng", ta gần như đã mất cái mạng nhỏ này, bây giờ nghĩ lại vẫn còn có chút lạnh cả sống lưng."
Ba người bọn họ ở nơi đó nhớ lại những ký ức trong quá khứ, bỏ qua Cố Tích Cửu.
Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, Cố Tích Cửu có thể đưa ra hai kết luận: Một, ba người ngày có quan hệ khá tốt. Hai, Đế Phất Y ngày thường rất thích trêu khăm người khác, nhưng hắn luôn có giới hạn, sẽ không thật sự đùa chết người.
Hắn thậm chí cũng chơi khăm với đối thủ đối đầu của mình, ví dụ như Hữu thiên sư.
Nếu như đêm qua hắn đánh nghiêm túc, nói không chừng thật sự có thể đánh chết Thiên Tế Nguyệt!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thả cho Thiên Tế Nguyệt một con đường sống......
Cố Tích Cửu nhớ lại khoảng thời gian mình ở bên cạnh Đế Phất Y, dường như phương thức cũng giống như thế.
Hoa Vô Ngôn dường như cuối cùng cũng nhớ tới nhân vật chính là nàng, hơi mỉm cười về phía nàng: "Nhất định Cố cô nương cũng bị hắn trêu cợt, đúng không? Hắn luôn "đặc biệt coi trọng" những người có khả năng là đệ tử thiên bẩm. Cố cô nương không cần để ở trong lòng."
Cố Tích Cửu cũng mỉm cười đáp lại: "Ta đương nhiên sẽ không để trong lòng. Thì ra Tả thiên sư đại nhân đối đãi với ta cũng giống như đã từng đối đãi với hai vị tông chủ. Đây là vinh hạnh của ta, ta rất vui. "
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã lên tới trên đỉnh đầu. Nàng lại nhìn về phía Đế Phất Y: "Không còn sớm nữa, có phải nên bắt đầu rồi hay không? Ta cảm thấy, chờ sau khi xử lý xong chuyện của ta, ba vị tiếp tục ôn lại chuyện cũ cũng không muộn."
Đế Phất Y: "......"
Hoa Vô Ngôn: "......"
Thiên Nguyệt Nhiễm: "......"
Từ sau khi lên Khải Thiên Đài này, Đế Phất Y vẫn làm việc theo phép công, gần như không nói chuyện với nàng, thậm chí cũng không nhìn nàng.
Hiện tại ánh mắt hắn rốt cuộc chuyển tới trên khuôn mặt nàng, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó từ trong ánh mắt của nàng.