Trùng hợp là nhi tử Cố Thiên Triều của bà ta đã đi ra ngoài làm việc, nếu hắn ở nhà thì bà ta có thể sống tốt hơn một chút.
Phong thuỷ đã thay đổi, bà ta rốt cuộc cũng nếm trải những khổ sở mà La Tinh Lam đã chịu đựng năm đó.
Nhưng sự khác biệt chính là, năm đó Cố Tạ Thiên vẫn yêu quý La Tinh Lam. Sở dĩ ông giam lỏng bà ấy là vì muốn bà ấy trở nên ngoan ngoãn hơn, tuy nhiên trong lòng thực sự vẫn không từ bỏ được bà ấy.
Cho dù khi ở bên Lãnh Hương Ngọc, trong mơ thỉnh thoảng ông vẫn gọi tên La Tinh Lam, nói gì mà "Tinh nhi, chỉ cần nàng cúi đầu nhận lỗi, ta sẽ lập tức thả nàng ra". Điều đó khiến Lãnh Hương Ngọc tức điên.
Hiện tại Lãnh Hương Ngọc bị giam lỏng, Cố Tạ Thiên lại không có một chút tình ý với bà ta, thậm chí còn ghét bỏ khi nhìn thấy bà ta......
Ban đêm, Lãnh Hương Ngọc ngồi ở trên giường với đầu tóc rối bù. Đó lại là một đêm mất ngủ, bà ta vẫn luôn không tài nào ngủ được.
"La Tinh Lam, lúc này ngươi đang cười nhạo sao?! Ngươi ở trên trời có linh thiêng cũng nên vui vẻ đúng không?! Hừ, ngươi vui vẻ thì sao? Ta chiếm hắn hơn hai mươi năm qua, và ngươi...... Ngươi chỉ ở bên người hắn hơn mười năm mà thôi...... Hắn là của ta! Hắn sẽ không bao giờ trở lại với ngươi nữa. Sau này nhi tử của ta sẽ là chủ nhân của tướng quân phủ, nhi tử của ngươi đã mất tích ở trong rừng rậm hắc ám...... Không, hắn nhất định đã chết, sớm đã trở thành phân bón hoa. Cố Tạ Thiên đã tìm kiếm nhiều năm như vậy, ngay cả một khối xương cốt của hắn cũng không tìm được. Ha ha ha, hắn đã chết! Lão nương bị nhốt ở đây thì sao? Chờ hài nhi của ta trở về, ta có thể lập tức ra ngoài. Tướng quân phủ này vẫn là thiên hạ của Lãnh Hương Ngọc ta......"
Lúc đầu bà ta chỉ lầm bầm vài câu, nhưng càng nói càng cao giọng, cuối cùng trở nên điên dại.
Đột nhiên chỗ cửa sổ truyền đến một tiếng động "rắc", gió mạnh thổi tung cánh cửa khép hờ. Lãnh Hương Ngọc ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, bỗng nhiên sững người!
Bóng đêm như tấm màn che, dưới ánh trăng mơ hồ có một nữ tử áo đỏ đang đứng trên đình trong tiểu viện ——
"A ——" Lãnh Hương Ngọc thét một tiếng chói tai: "Có quỷ ——"
......
Tiếng thét chói tai của Lãnh Hương Ngọc rung chuyển khắp nơi, vang vọng ra toàn bộ tướng quân phủ, tất nhiên cũng kinh động tới Cố Tích Cửu vừa mới định nghỉ ngơi.
Nàng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh một lát, cảm thấy bên ngoài có chút hỗn loạn. Nàng khoác áo đi ra ngoài, sai thị nữ dò hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Một lát sau thị nữ quay về bẩm báo, nói rằng Lãnh Hương Ngọc bị nhốt ở trong biệt viện, không biết đã bị cái gì dọa sợ, giống như phát điên liên tục thét tên của La phu nhân, còn nói có quỷ......
Thị nữ kia nói xong lời cuối cùng, không nhịn được suy đoán: "Tiểu thư, ngài có nghĩ thật sự là quỷ hồn của La phu nhân quay về lấy mạng bà ta hay không?"
Cố Tích Cửu khẽ cười một tiếng, không nói gì.
La Tinh Lam đã nhảy vực tự sát khi Cố Tích Cửu mới được một tuổi. Từ đó về sau, chuyện của La Tinh Lam trở thành điều cấm kỵ trong tướng quân phủ, không ai dám nhắc tới.
Vì thế ký ức của nguyên chủ Cố Tích Cửu đối với mẫu thân gần như không có.
Sau khi Cố Tích Cửu tiếp nhận thân thể này, tất nhiên nàng cũng tiếp nhận tất cả ký ức. Nàng biết chuyện của La Tinh Lam không hề đơn giản như vậy, nhưng nàng không có hứng thú tìm kiếm chân tướng thật sự.
Ở trong cảm nhận của nàng, nàng cảm thấy có lẽ đã xảy ra một cuộc chiến đẫm máu ở trong trạch viện, và La Tinh Lam chính là kẻ thất bại......
Tuy nhiên, nàng không nghĩ sẽ có chuyện quỷ hồn quay về lấy mạng. La Tinh Lam đã chết mười mấy năm rồi, nếu bà ấy thật sự hận Lãnh Hương Ngọc và muốn tới lấy mạng, bà ấy đã tới lâu rồi, không phải chờ đợi đến mười mấy năm sau......
Cố Tích Cửu trở lại giường và nằm trong chăn, suy nghĩ một lúc, trong lòng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó!