Khi trở lại tướng quân phủ, ông bước xuống xe ngựa, vừa lúc La Tinh Lam cũng bước xuống xe. La Tinh Lam thậm chí còn mỉm cười, ám chỉ ông đừng cô phụ đêm xuân, đối tốt với hai mỹ nhân kia một chút......
Ông không hề nhìn thấy một chút tức giận hay ghen tuông ở trong mắt bà.
Cố Tạ Thiên bỗng nhiên vô cùng tức giận, không nói câu nào cứ thế kéo bà quay trở lại sân, một lần nữa chiếm hữu bà để giải tỏa cơn giận.
Kết hôn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên La Tinh Lam điên cuồng phản kháng quan hệ với ông. Mặc dù Cố Tạ Thiên đã thành công sau khi dùng vũ lực, nhưng trên người và trên mặt đều bị La Tinh Lam cào cho chảy máu. Ông vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt của bà khi đó, cừu hận, chán ghét, giống như nhìn rác rưởi ——
Ánh mắt như vậy đã kích thích ông, một lần nữa ông lại đóng sầm cửa rời đi.
Ông cảm thấy nữ nhân này quả là không biết tốt xấu. Bên ngoài có rất nhiều nữ nhân oanh oanh yến yến, mỗi một người đều dịu dàng ân cần, biết ý. Tại sao ông phải chiếu cố tới cảm xúc của một người đã hơn ba mươi tuổi, hoa tàn bại liễu?
Cố Tạ Thiên cảm thấy mình nên trừng phạt La Tinh Lam nhiều hơn, để bà có thể học cách cư xử.
Vì thế, sau khi trở về ông đã bắt đầu một loạt trừng phạt.
Ví dụ như, chuyển bà từ nhà đẹp tới một tiểu viện rách nát, cắt giảm nha hoàn hầu hạ từ tám người thành một. Giam lỏng và không cho bà ra khỏi cửa viện.
Cơm canh mỗi bữa hơn mười món sơn hào hải vị biến thành hai món thanh đạm.
Hơn nữa, đưa cơm còn rất trễ, khiến chủ tớ hai người bữa đói bữa no......
Khi đó đúng vào mùa đông, thường xuyên có tuyết rơi, trong tiểu viện của bà ngay cả than củi cũng không có, trong phòng lạnh lẽo giống như hầm băng ——
Đương nhiên, sự vụ trong phủ vốn do phu nhân tướng quân xử lý cũng đều giao cho Lãnh Hương Ngọc. La Tinh Lam trên danh nghĩa vẫn là chính phòng, nhưng lại bị cầm tù ở trong lãnh cung.
Cố Tạ Thiên hơn nửa năm chẳng quan tâm tới bà. Mặc kệ cho cơ thiếp trong tối ngoài sáng khi dễ bà......
Cố Tạ Thiên còn thường xuyên mang theo cơ thiếp ăn nhậu chơi bời ầm ĩ ở đại điện bên cạnh tiểu viện rách nát của bà, thậm chí còn thưởng thức đồ ngon rượu thơm ở đó. Ông biết La Tinh Lam khẳng định có thể nghe thấy hết.
Ngoài ra, Cố Tạ Thiên cũng càng thêm lạnh nhạt với nhi tử Cố Thiên Nặc, cưng chiều những nhi tử và nữ nhi khác, thường xuyên răn dạy Cố Thiên Nặc ở trước mặt chúng. Mỗi lần răn dạy hay trừng phạt Cố Thiên Nặc đều cố tình chọn chỗ bên cạnh sân viện rách nát kia.
Khi đó Cố Thiên Nặc đã mười một tuổi, từng là hài tử vui vẻ hoạt bát dần dần chuyển sang trầm cảm. Nó muốn đi thăm mẫu thân nhưng không được phép.
Mục đích Cố Tạ Thiên làm như vậy, chẳng qua là muốn khiến cho La Tinh Lam ý thức được rằng, ông mới là thiên hạ của bà. Bà phải lấy lòng ông mới có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn......
Ông không biết rằng một lần phóng túng kia đã khiến bà có thai. Sự ngược đãi của ông khiến nguyệt sự của bà không đều, mang thai được gần bốn tháng bà mới phát giác ra. Hoàn cảnh sống tồi tàn và tâm trạng luôn buồn bực khiến bà bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, vì thế thai nhi trong bụng cũng bị suy dinh dưỡng......
Một nữ hiệp vốn khoái ý ân cừu, trong thời gian hơn nửa năm đã trở thành một người gầy gò ốm yếu.
Cho đến một ngày, Cố Thiên Nặc thành công lén chạy đến tiểu viện của mẫu thân, gặp được mẫu thân mà mình vẫn ngày đêm thương nhớ. Cố Thiên Nặc hoảng hốt khi phát hiện ra mẫu thân mình mang thai lại bị sốt cao hôn mê bất tỉnh, tiểu nha hoàn duy nhất thì đang gấp đến nỗi xoay quanh ——
Cố Thiên Nặc đỏ mắt, liều mạng xông vào Bạch Hổ đường - nơi nghị sự của Cố Tạ Thiên. Một hài tử mười một tuổi quỳ rạp xuống sàn nhà với đôi mắt đỏ hoe, không nói lời nào chỉ liên tục dập đầu đến rách cả trán, cầu xin tướng quân đại nhân buông tha mẫu thân của nó, cứu lấy mẫu thân nó.
Cố Tạ Thiên cuối cùng cũng biết chuyện La Tinh Lam mang thai, giống như sấm đánh đỉnh đầu, vội vàng chạy tới tiểu viện của La Tinh Lam.