Nhạc Gia Quân nhìn về phương hướng kia, lại nhìn về phía Cố Tích Cửu đang nhàn nhã đứng cách đó không xa, miệng nhỏ thốt lên một câu: "Cô nương có nhìn thấy ở đây hung hiểm không? Nếu như chúng ta thật sự đi rồi, một mình ngươi ở lại nơi đây, chỉ sợ ngay cả một cây hoa cũng không nhổ xuống được!"
Đàm Tiếu Cáp trốn ở phía sau Nhạc Gia Quân cũng xen mồm vào: "Chỉ sợ chẳng những không nhổ được hoa, còn phải nộp mạng chỗ này. "
Cố Tích Cửu hơi mỉm cười: "Đúng vậy, sau khi ta tìm tới nơi này, vốn đang đợi người tới hợp tác. Thậm trùng hợp là các ngươi đã tới. Nếu đó là quan hệ hợp tác bình thường, ta sẽ chỉ lấy mười cây, còn đưa cho phía đối tác mấy chục vạn lượng bạc dùng để cảm tạ. Một câu "dọn dẹp cánh đồng" của ngươi đã giúp ta tiết kiệm được tiền. Nhắc tới chuyện này, xem ra còn muốn đa tạ các ngươi. Tục ngữ nói rất đúng, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Ta nghĩ thế tử nhà các ngươi gia nhất định có thể hiểu sâu sắc về câu tục ngữ này."
Đàm Tiếu Cáp: "......" Mặt đẹp của nàng ta lại đỏ lên!
Trên mặt đẹp của Nhạc Gia Quân cũng là xanh trắng đan xen.
Mặc dù bộ dáng của nữ tử bọc trong lớp da gấu trước mắt không rõ ràng lắm, nhưng khí thế quanh thân quá cường đại, khiến các nàng cảm thấy vô cớ kinh hãi.
Nhạc Gia Quân miễn cưỡng cười: "Ta thấy thân thủ cô nương không tệ, không bằng tiến lên giúp đỡ?"
Cố Tích Cửu ôm cánh tay đứng dựa người ở nơi đó, thờ ơ nói: "Không muốn giúp."
Vì thế, hai chị em lại không còn có lời nào để nói.
May mắn thay, cuộc chiến đấu trên vách đá cuối cùng cũng sắp phân thắng bại, toàn bộ tám con thằn lằn tuyết đều chết ở trong tay nhóm người Sơn Thanh. Và Long thế tử cũng thu thập được khoảng chừng hai mươi cây Băng Tu La. Chỉ còn mười bốn cây không thể thu thập được.
Đột nhiên, biến cố phát sinh ngay trong nháy mắt!
Vách đá vốn đang yên tĩnh đột nhiên rung chuyển như một trận động đất. Nói thì chậm, nhưng lại xảy ra rất nhanh, băng trên vách đá bỗng nhiên nứt ra một cái động lớn, ở ngay dưới chân Long thế tử!
Long thế tử đột nhiên không kịp phòng bị, cả người trực tiếp ngã vào trong động ——
Hai người Nhạc Gia Quân sợ tới mức thất thanh kêu to. Năm tên thợ săn tiền thưởng vừa mới đánh chết tám con thằn lằn tuyết, cách Long thế tử khá xa, căn bản không kịp cứu viện! Bọn họ không thể không tái cả mặt! Khi bọn họ đang muốn nhanh chân chạy về phía trước, một thân ảnh trắng như tuyết đã bay vút qua trước mắt.
Cả người Long thế tử vừa mới ngã xuống một nửa thì lập tức bị người kéo lên. Hắn cảm thấy hoa mắt một cái, người đã rời khỏi động băng kia, đứng ở trên mặt đất.
Cùng lúc đó, trong động băng cũng xuất hiện một con quái vật khổng lồ. Nó lớn gấp ba lần tám con thằn lằn tuyết lúc trước gộp lại với nhau!
—— Vua của thằn lằn tuyết!
Long thế tử kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh!
Nếu vừa rồi hắn không được người kịp thời cứu ra, lúc này đã là thức ăn trong miệng của vua thằn lằn tuyết to lớn này!
Hắn nhìn về phía nữ tử một thân da gấu bên cạnh, mặt đầy khiếp sợ không tin.
Rõ ràng Cố Tích Cửu là người đã cứu hắn. Vừa rồi khi hắn sắp sửa rơi xuống động tuyết, nàng rõ ràng vẫn đứng ở xa chỗ hắn gần mấy chục mét, không ngờ......
Kinh công này quả thực là rất quỷ dị!
Từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy khinh công này! Thậm chí cũng chưa từng nghe nói tới! Nữ tử này rốt cuộc là người nào?!
"Ngươi...... Đa tạ cô nương!" Long thế tử hợp ống tay áo lại, cúi người nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí." Cố Tích Cửu cũng không nhìn hắn, ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn vào con vua thằn lằn tuyết vừa mới xuất hiện trước mặt bọn họ, cau mày.
Vảy của nó to như ấm trà, đôi mắt giống như đèn cung đình, thân thể khổng lồ, giống như bá vương long ở trong truyền thuyết. Khi nó giận dữ gầm lên, mặt đất dưới chân đều rung chuyển!
Thứ này hiển nhiên đã bị chọc giận, một đôi mắt giận dữ trừng mọi người, vảy toàn thân chậm rãi dựng đứng thẳng lên!
"Vua của thằn lằn tuyết, lực lượng tương đương với tu sĩ có linh lực cấp 7! Chủ nhân, cho dù các ngươi liên hợp cũng không thể đánh thắng nó! Chạy đi!" Thương Khung Ngọc đang kêu to ở bên tai Cố Tích Cửu.