Hiện tại bọn họ không phải là người, mà là thi độc!
Ở thời hiện đại, Cố Tích Cửu từng tiếp xúc với cổ thuật và độc thuật Nam Cương, thậm chí từng nghiên cứu về đuổi thi thuật Nam Cương.
Hiện tại hai thi độc này có chút giống với những cương thi bị khống chế bởi người săn thi Nam Cương, nhưng nàng biết chúng tuyệt đối không phải.
Loại cương thi đó cần người săn thi điều khiển thao tác ở cách đó không xa, lúc nào cũng phải dùng phù chú để khống chế bước đi của họ. Hơn nữa, loại cương thi đó khi đi lại chính là nhảy, thân thể cứng đờ.
Tuy nhiên, hai người trước mắt có thể đi lại tự do, không thể nhìn ra là đang bị người khống chế. Thân thể bọn họ mềm mại giống như không có xương cốt, khi đánh nhau có thể uốn lượn bất cứ góc độ nào, thậm chí đầu có thể xoay 360 độ, thoải mái vặn vẹo......
Hơn nữa hai thi độc này phối hợp cực kỳ ăn ý, cả hai cùng đồng thời tấn công, uy lực tăng lên gấp đôi.
Sau khi Cố Tích Cửu giao thủ với bọn họ hơn mười chiêu thì nhận ra, mình không phải là đối thủ của bọn họ!
Tiểu Lục Ngô cũng đã tỉnh lại, nó cũng tham dự đánh nhau, mặc dù cơ thể nhỏ bé, nhưng sức lực và bản lĩnh lại thật sự không nhỏ. Nó giống như một quả cầu hình tia chớp xoay tròn xung quanh hai thi độc, thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt nhỏ nhào lên đấm vài cái.
Móng vuốt nhỏ của nó có sức mạnh phá vỡ tảng đá, khi đấm ở trên hai thi độc, mỗi một cú đấm đều có âm thanh xương cốt vỡ vụn truyền ra.
Nhưng hai thi độc giống như không có cảm giác, ngay cả khi xương cốt vỡ nát, nứt ra, bọn họ vẫn tấn công bình thường như cũ.
Thậm chí móng vuốt của Lục Ngô từng đấm nát xương sọ của Dung Ngôn, khiến hắn ta hoàn toàn biến dạng, nhưng hắn ta dường như không hề phát hiện ra, những bộ vị bị thương có thể dùng mắt thường nhìn thấy được tốc độ khôi phục lại ——
"Chủ nhân! Bọn họ không phải là người! Năng lực tái sinh của bọn họ quá khủng bố! Không nên tiếp tục đánh như vậy, chúng ta nên chạy đi!" Thương Khung Ngọc rít lên ở trong đầu Cố Tích Cửu.
"Bọn họ là cái gì?" Cố Tích Cửu bận rộn dò hỏi.
"Không biết! Loại này ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy! Vừa không phải là cương thi, cũng không phải là người sống."
Cố Tích Cửu dựa vào thân pháp linh hoạt quay xung quanh hai thi độc, nàng từng dùng khống cương thuật, chuyên dùng để đối phó phù chú cương thi. Vì thế, nàng đã sử dụng tất cả những thuật pháp tà dị mình biết để đối phó, nhưng đều không có tác dụng.
Ai là người đã biến hai người kia thành bộ dáng này để đối phó với nàng?
Đang đánh nhau kịch liệt, Cố Tích Cửu không thể tiến hành phân tích một cách chính xác.
Không thể tiếp tục đánh như vậy, hơn nữa ở đây sẽ không có ai giúp đỡ nàng, nàng chỉ có một con đường chạy trốn!
Cố Tích Cửu quyết định, hét lên một tiếng, triệu hồi tiểu Lục Ngô, mang theo cả con ngao cũng đang dùng vỏ kẹp người gia nhập cuộc chiến, trực tiếp thuấn di qua sông, dừng lại ở phía bên kia rừng rậm của bờ sông.
Nhưng qua sông nàng mới phát hiện không đúng, còn có Phong Triệu! Phong Triệu đã không theo cùng!
Thương Khung Ngọc vội nói: "Chủ nhân, mục tiêu của hai thi độc này chủ yếu là ngươi, sẽ không gây bất lợi đối với Phong Triệu. Đi mau! Đi mau!"
Cố Tích Cửu không quan tâm tới nó, nhìn sang bờ bên kia, thấy hai thi độc đột nhiên mất mục tiêu công kích, đang di chuyển loạn ở phía bờ bên kia. Có lẽ bởi vì trên người Phong Triệu từng có mùi của Cố Tích Cửu, vì thế hai thi độc kia lập tức nhắm mục tiêu vào Phong Triệu......
Bọn họ lao thẳng về phía Phong Triệu!
Phong Triệu sợ tới mức da lông toàn thân đều dựng đứng lên!
Hai thi độc này quá hung hãn, khiến nó lo sợ, bản năng của thú là chạy trốn khỏi kẻ thù!
Nhưng nó nhớ thương hài tử của mình, vì thế vẫn luôn luyến tiếc rời đi. Khi Cố Tích Cửu đánh nhau với hai thi độc, nó chỉ đứng một bên nhìn xem.
Nhìn thấy Cố Tích Cửu thuấn di rời đi, chớp mắt không thấy. Nó còn chưa kịp có phản ứng, hai thi độc đã vây quanh nó!