Nó đành phải liều mạng chiến đấu. Nó vẫn còn một chút sức để chiến đấu, nếu không cũng sẽ không thể đánh với bọn người Đao Thanh Dương lâu như vậy.
Nhưng hai thi độc trước mắt quá hung tàn, hơn nữa độc phát ra từ móng vuốt của chúng cũng có hại với nó. Khoảng nửa khắc sau nó đã đầu váng mắt hoa, động tác cũng càng ngày càng trở nên cứng đờ.
Mắt thấy nó sắp bị chết dưới móng vuốt của hai thi độc, một thân ảnh hiện ra nhanh như chớp, kiếm quang sáng chói, một vòng linh khí cuồn cuộn, bức lùi hai thi độc kia.
Chủ nhân!
Chủ nhân tới cứu nó!
Chủ nhân không bỏ rơi nó, mạo hiểm tính mạng quay lại cứu nó!
Đôi mắt Phong Triệu đã nhắm lại trong tuyệt vọng, lập tức sáng bừng!
"Chỉ có người dũng cảm mới chiến thắng trong tình cảnh nguy hiểm! Hoặc là chiến đấu! Hoặc là chết! Phong Triệu, linh thú có thể đi theo ta đều phải dũng cảm!" Giọng nói của Cố Tích Cửu vang lên ở bên tai nó: "Nếu muốn sống, chỉ có thể chiến đấu đến cùng!"
Nhiệt huyết của Phong Triệu sôi trào! Ngẩng đầu hét dài một tiếng, chiến ý quanh thân dâng lên mãnh liệt.
Đúng vậy, vươn đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, nó đâu phải là rùa đen rút đầu?!
Lục Ngô cũng trợn tròn đôi mắt, trừng mắt nhìn hai thi độc, nắm chặt móng vuốt nhỏ.
Đối với con ngao, nó thuộc phái hành động, trực tiếp hóa thân lớn bằng căn phòng nhỏ, khép mở hai vỏ giống như quạt điện, kẹp về phía hai thi độc!
Hai thú một ngao còn có Cố Tích Cửu, bắt đầu tấn công hai thi độc.
Trong lúc đánh nhau, Cố Tích Cửu cũng căn cứ vào sự hiểu biết của mình, sắp xếp một trận pháp tương ứng với sức mạnh của bọn chúng.
Không thể không nói, Cố Tích Cửu đúng thật là vị chỉ huy thạo nghề, nàng lâm thời tạo ra trận pháp này, có thể phát huy được sở trường đặc biệt của từng con thú, cứ như vậy, lực chiến đấu bên nàng lập tức được nâng cao lên mấy lần!
Con ngao khi giáp công cũng cực kỳ lợi hại, lớp vỏ của nó không gì phá nổi. Móng vuốt thi độc cứng như sắt đá, nhưng khi một móng vuốt của Cố Thiên Tình trong lúc vô ý cào nhẹ qua khe hở vỏ ngao, chẳng những bị con ngao trực tiếp bấm gãy móng tay, cũng bấm gãy mất một cánh tay......
Con ngao vừa lập công lớn, đắc ý dào dạt, giơ cánh tay cụt của Cố Thiên Tình lên cười ha ha: "Chủ nhân, ta đã cắt đứt cánh tay nàng ta......"
Nó còn chưa kịp nói xong một câu, rầm một tiếng ngã xuống ngất đi.
Thì ra nó đã hít phải độc từ trên cánh tay ——
Con ngao là lực lượng chiến đấu chính, nó vừa trúng độc, phía bên Cố Tích Cửu lập tức lại rơi vào thế hạ phong.
Cố Thiên Tình mất một cánh tay, chẳng những không mất đi sức chiến đấu, ngược lại dường như trở nên cuồng bạo hơn, công kích Cố Tích Cửu càng nhanh hơn.
Điều tồi tệ nhất chính là, cánh tay đã bị đứt của nàng ta bắt đầu nhanh chóng tái sinh. Cố Tích Cửu có thể nhìn thấy cánh tay của nàng ta chỉ trong nửa khắc đã mọc dài ra......
Cánh tay có thể tái sinh, chẳng lẽ chém đầu cũng có thể tái sinh?!
Cố Tích Cửu một lần nữa điều chỉnh chiến thuật một chút, cuối cùng mạo hiểm vung một kiếm trên cổ Dung Ngôn!
Bình thường, một kiếm này cho dù là đầu sắt cũng sẽ bị chém rơi, nhưng cổ của Dung Ngôn quá cứng, cứng hơn so với kim cương. Kết quả, thanh kiếm vừa chém vào được nửa cổ, máu đen như mực trào ra, thanh kiếm trong tay Cố Tích Cửu giống như gặp phải axít mạnh, trực tiếp bị ăn mòn......
Cổ của Dung Ngôn bị cắt một nửa, nhưng hắn lại càng hung mãnh, điên cuồng tấn công về phía Cố Tích Cửu.
Trong tay Cố Tích Cửu không còn binh khí nữa, bị hai thi độc cùng nhau công kích, nhất thời trốn tránh không kịp, chỗ bả vai bị Cố Thiên Tình cắt qua!
Đó không phải là vết thương nghiêm trọng, chỉ cắt thành một rãnh máu mà thôi, nhưng độc tính kịch liệt. Toàn bộ bả vai Cố Tích Cửu trong nháy mắt tê rần! Hai tay cũng không linh hoạt nữa. Khi thấy móng vuốt Dung Ngôn sắp chộp tới, toàn thân nàng trở nên cứng đờ không thể trốn tránh! Nhìn thấy một móng vuốt chụp tới trước mặt, nàng nhắm đôi mắt lại.