Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 490: Ngạo kiều và thành kiến (2)



Thiếu niên này không hổ là thiên tài, làm vừa nhanh vừa tốt, không có một chút sai lầm nào.

Mái nhà đá xanh được trải một lớp cỏ dày, dưới sự hướng dẫn của Cố Tích Cửu, bọn họ lại trát một lớp bùn vàng trên đó.

Thiếu niên kia cũng là song linh lực, ngoại trừ Mộc linh lực, hắn còn giỏi về Hỏa linh lực, trực tiếp hong khô lớp bùn vàng, sau đó lại trải lên một lớp cỏ tranh thật dày......

Mái tranh lần này chắc chắn và rắn chắc hơn lần trước rất nhiều, không sợ mưa gió xối xả.

Sau khi bọn họ làm xong, bầu trời đã hoàn toàn đen tối, ánh trăng dâng lên, bầu trời đầy sao lộng lẫy.

Căn nhà nhỏ cuối cùng hoàn toàn được xây dựng xong, thiếu niên kia cũng giống như Cố Tích Cửu, một thân bùn đất, nhưng hắn nhìn qua có cảm giác mãn nguyện: "Tiểu nha đầu, cảm giác mái nhà ta đã lợp cho ngươi thế nào? Chắc chắn hơn mái nhà lúc trước của ngươi rất nhiều đúng không?"

Hai người cùng nhau hợp tác hơn nửa ngày, thiếu niên kia bất tri bất giác không còn thù địch với Cố Tích Cửu nữa.

Cố Tích Cửu vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Không tệ!"

"Đó là đương nhiên, ta chính là thiên tài!" Thiếu niên kiêu ngạo ngất trời.

Có lẽ đã lâu lắm, thiếu niên này chưa từng được người khen ngợi như vậy, mặc dù khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn ủ rũ lạnh lùng, nhưng đôi mắt cong cong lại tiết lộ sự vui sướng trong lòng của hắn.

Hắn đi dạo quanh căn nhà đá xanh của Cố Tích Cửu một vòng, cuối cùng nghĩ tới một vấn đề hiện thực: "Ngươi ngủ ở đâu?" Hắn không nhìn thấy bên trong có cái giường nào cả.

Cố Tích Cửu lắc đầu: "Đêm nay không ngủ, ngày mai sẽ nghĩ cách."

Tiểu đồng dẫn đường lúc trước có nói, Thiên Tụ Đường không dư thừa đồ dùng, vì thế chẳng những yêu cầu Cố Tích Cửu tự mình làm nhà ở, ngay cả nội thất bên trong cũng yêu cầu nàng tự mình đặt mua.

Nơi này cô lập với thế giới bên ngoài, khu chợ cách gần đây nhất cũng xa vài trăm dặm, hơn nữa nơi đó chỉ có chợ sáng, chưa đến giữa trưa đã tan, vì thế Cố Tích Cửu muốn mua chăn màn gối đệm và những thứ khác, chỉ có thể chờ đến ngày mai.

Hiện tại nàng chỉ cần có một nơi che mưa chắn gió là được, đêm nay có thể đả tọa một đêm.

Thiếu niên kia nhíu mày: "Ngay cả chăn màn gối đệm cũng không cho ngươi? Thật là quá đáng ——" Hắn cảm thấy những lời này có vẻ đang đứng về phía học sinh cửa sau, khụ một tiếng nói: "Ngươi đừng hiểu lầm ta đứng về phía ngươi, ta chỉ cảm thấy khó chịu vì bọn họ đối xử với một nữ hài tử như vậy."

Hắn ngừng lại một chút, lại hừ một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Cố Tích Cửu không nhịn được lắc đầu, hài tử này thật vụng về!

Bên ngoài trời đã bắt đầu nổi gió, gió thổi khá lạnh, trong phòng không có nến, Cố Tích Cửu móc ra một viên dạ minh châu từ trong túi trữ vật dùng để chiếu sáng.

Hiện tại phòng trong chỉ có một tảng đá lớn do con ngao cắt ra dùng để làm ghế, Cố Tích Cửu ngồi ở phía trên nghỉ ngơi một lát, cảm thấy trên người dơ bẩn, vì thế rửa ráy ở một con suối cách đó không xa.

Đương nhiên, nàng chỉ rửa rửa mặt và tay chân. Nơi này thường xuyên có người lui tới, nàng không thể tắm rửa.

Có lẽ nàng phải dùng đá làm một cái bồn để tắm rửa ở trong phòng......

Không ngờ nàng tới Thiên Tụ Đường lại phải sống như người nguyên thủy. Cố Tích Cửu cảm thấy buồn cười, nhưng nàng không quá khổ sở.

Đối với nàng mà nói, ngoại trừ chết là chuyện đại sự, bất luận đụng tới cửa ải khó khăn nào đó, việc đầu tiên của nàng không phải là oán trời trách đất, mà là nghĩ cách giải quyết.

Hơn nữa, nàng từng sống trong một nơi khó khăn hơn, vì thế khó khăn nàng đang gặp phải chỉ là chuyện nhỏ.

"Chủ nhân, ta đói bụng, ta muốn ăn thịt!" Con ngao cũng tắm rửa ở chỗ dòng suối, lúc này đang cọ dưới chân nàng, đôi mắt mong chờ nhìn nàng.

"Pi ô, pi ô." Lục Ngô cũng nhảy lên bả vai nàng liên tục gật đầu, phụ họa với con ngao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.