Vân Thanh La mím môi: "Ta không thích loanh quanh, vì thế muốn nói với ngươi, ta thích Tả thiên sư. Từ nay về sau ta sẽ ra tay theo đuổi hắn......" Nàng ta lại liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Đừng nói ngươi đã lui thân với hắn, thậm chí nếu hiện tại ngươi đã gả cho hắn, ta vẫn thích hắn, vẫn muốn gả cho hắn."
Cố Tích Cửu xoay con dê một vòng, trả lại cho nàng ta một câu: "Xin cứ tự nhiên."
Vân Thanh La có cảm giác giống như đang đánh một quyền vào bông: "Ngươi......"
Cố Tích Cửu đột nhiên ngước mắt nhìn về phía sau nàng ta, cau mày lại!
Vân Thanh La theo bản năng cũng quay đầu nhìn lại.
Nàng ta nhìn thấy đồng bạn của mình vẫn còn ngốc nghếch đứng ở nơi đó, nét mặt thay đổi, hai tròng mắt lóe sáng, khuôn mặt sáng ngời: "Yến Trần, ngươi cuối cùng tin ta? Cuối cùng cũng nhìn thấy ta?" Nàng ấy giống như muốn khóc, nước mắt bắt đầu ngưng tụ lại: "Ta biết ngươi vẫn rất tinh mắt." Nàng ấy run rẩy vươn tay nhỏ của mình ra.
Con ngao mở vỏ ra, tiểu oa nhi bên trong mỉm cười xảo quyệt cũng vươn tay nhỏ ra: "Ta đương nhiên tin ngươi, ta vẫn luôn tin ngươi, đi theo ta đi."
Thiếu nữ kia tin tưởng đặt tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của tiểu oa nhi, bị tiểu oa nhi nắm lấy!
"Đại ngao!" Cố Tích Cửu đột nhiên quát lớn một tiếng.
Tiểu oa nhi trong vỏ ngao run lên một chút, quay đầu nhìn về phía Cố Tích Cửu.
Đôi mắt vốn trong veo của nó lúc này trở nên đỏ ngầu, trông giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy trong đó.
"Thả nàng ra." Cố Tích Cửu chỉ nói ba chữ.
Nếu nàng không ngăn cản, con ngao đã ăn thiếu nữ này!
Thiếu nữ này dù sao cũng là học sinh Thiên Tụ Đường, giữa học sinh với nhau có thể đấu võ mồm, cho dù đánh nhau đến nỗi mặt mũi bầm dập, cũng không thể thật sự giết chết.
Nếu không, Cố Tích Cửu tất nhiên sẽ bị đuổi, mất đi tư cách bàng thính sinh, chỉ sợ mạng của con ngao cũng không giữ được, thật sự sẽ bị đánh chết hầm canh!
Con ngao đã quen thói ăn người tiến vào ảo cảnh, lần này nó vốn muốn dạy cho đối phương một bài học, nhưng không ngờ nhất thời không kiềm chế được bản thân, suýt nữa đã thành làm giả hoá thật!
Thịt ở ngay bên miệng, nhưng không thể ăn, con ngao cực kỳ khó chịu ——
Nó do dự một lát, thương lượng với Cố Tích Cửu: "Nàng đáng giận như vậy, ta chỉ ăn một chân một tay của nàng có được hay không?"
Cố Tích Cửu rút xuống một chân dê nướng, lắc nó ở trong tay: "Ngươi ăn chân và tay nàng ta, cái chân này sẽ biến mất."
Mùi thơm nồng mũi, nó nuốt nước bọt một cái, quyết đoán buông tay thiếu nữ kia ra, lăn về phía Cố Tích Cửu, kẹp lấy cái chân dê ——
Thiếu nữ kia gần như nhặt được một mạng trở về. Nàng ta bừng tỉnh từ trong ảo cảnh, nhất thời không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nghi ngờ nhìn nhìn xung quanh: "Các ngươi ——"
Tư duy của nàng ta vẫn còn trầm luân ở trong ảo mộng, bất chợt bừng tỉnh nhất thời vẫn không thể phân biệt rõ lúc này là ảo cảnh hay là chân thật, buột miệng thốt ra một câu: "Yến Trần đâu?"
Vân Thanh La liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thờ ơ nói: "Yến Trần không có ở đây." Nàng ta lại ngừng lại một chút, nói: "Hồ Thanh Thanh, thì ra ngươi ở bên ta chẳng qua là vì muốn thu hút sự chú ý của Yến Trần, còn bất mãn với ta nhiều như vậy. Một khi đã như vậy, tình bạn của chúng ta cũng kết thúc tại đây." Nàng ta xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Hồ Thanh Thanh mặt đỏ tai hồng, nhất thời sững sờ ở nơi đó.
"Hồ Thanh Thanh, thì ra ngươi thích Yến Trần." Thiếu niên kia cười khúc khích một bên.
Khuôn mặt Hồ Thanh Thanh xanh trắng đan xen, trừng mắt nhìn thiếu niên kia một cái: "Bổn cô nương thích ai thì thích, ngu xuẩn như ngươi quan tâm làm gì?